Vợ cả và vợ lẽ 7
Tác giả:
#NguyễnThanhMai.
————–
Cái Huệ vẫn ốm tương tư càng ngày càng nặng hơn. Dù Bu đẻ nó rất xót ruột và khuyên lơn hết lời rồi. Nhưng nó một mực không muốn ăn uống gì cả. Nó nằm bẹp, người càng gầy nhỏ, mặt càng gầy quắt queo chỉ còn tay ҳάch nặng. Đầu thì trọc lóc như thế, cứ phải trùm kín khăn tay mùi xoa để che đi. Cả làng đều cũng biết.
Ai nhìn thấy cũng lắc đầu ngán ngẩm vừa thương hại vừa khinh thường kiểu lụy tình như thế.
Bọn chi đoàn thanh niên của cái Thanh chúng nó bàn tán:
“Sao lại có kẻ si tình mù quáng đến thế nhỉ ? Người ta không yêu mình, lại cứ cố tình bám vào người ta làm gì? Tình yêu là ʇ⚡︎ự nguyện xuất phát từ hai phía. Chứ không thể mua được và càng không phải cầu xin?
Hai người như Trời với Vực mà không biết lượng sức mình , chúng mày nhỉ?”
Nói thì thế nhưng tất cả chi đoàn thanh niên bọn cái Thanh và bạn học cùng. Mọi người đến hỏi thăm và động viên. Trong đó có cả bạn Trung cũng đến.
Trung động viên cái Huệ :
– Em cố gắng ăn uống cho mau khỏe. Em không nên bi quan và tiêu cực điều gì cho thiệt thân. Chúng mình vẫn là bạn bè tốt của nhau…
Cái Huệ thấy Trung đến thăm và nói chuyện quan tâm động viên thì nó ngộ nhận. Nó mừng vui phấn chấn hẳn lên. Nó nghĩ Trung đã thương yêu đến nó. Nó khóc rưng rức và nói:
– Cuộc đời này, em chỉ yêu một mình anh thôi. Nếu không có anh thì em sẽ không sống nổi. Em sẽ tuyệt thực đến khi nào nó nguột sức và ૮.ɦ.ế.ƭ đi thì thôi. Em nói thật đấy. Em sẽ ૮.ɦ.ế.ƭ nếu như anh không lấy em?
Thằng Trung có tính hiền lành lương thiện , thương người.
Nó nghĩ vì mình mà người ta ốm đau đến mức rụng hết tóc đầu. Đến nỗi trọc lóc như đầu ông sư, nguột sức sắp ૮.ɦ.ế.ƭ đến nơi.
Nó chạnh lòng, không nỡ thấy người sắp ૮.ɦ.ế.ƭ mà không cứu?
Nhưng trong lòng không hề có cảm giác, không có tình yêu thì lấy làm sao có hạnh phúc được? Cuộc đời hai đứa này chỉ trói buộc ħàɲħ ħạ làm khổ nhau thôi?
– mọi người nghĩ thế!
Trung nó rất buồn bã, suy nghĩ một lúc, rồi nó động viên tiếp:
– Bây giờ nếu em muốn chúng ta yêu thương nhau, thì phải bình tâm trở lại. Phải vui vẻ và ăn uống vào thì mới có sức khỏe chứ?
Cái Huệ mừng rỡ hỏi:
– Có thật không? Anh đã nghĩ và yêu em thật rồi à? đừng nói dối nhé?
Trung đau khổ nuốt cay đắng vào lòng, rồi nói tiếp:
– Nếu em ăn uống cẩn thận, bỏ ý định tiêu cực đi. Khi nào sức khỏe ổn định trở lại như cũ rồi anh sẽ bảo Thầy Bu đến nói chuyện ăn hỏi và ý kiến với hai bác bên này…
Thế là bạn Trung vì nhân đạo, vì lòng thương người , vì lòng thương hại mà hy sinh thân mình. Dù không có tình yêu nhưng cũng đành chấp nhận. Trung nghĩ thầm:
“Nếu vì mình mà người ta mất ๓.ạ.ภ .ﻮ thì mình cũng mang Ϯộι và áy náy ân hận suốt đời!”
Thôi nhà Phật đã dạy rồi: cứu giúp người trong khi hoạn пα̣п là (Phúc Đẳng Hà Sa).
Còn cứu được ๓.ạ.ภ .ﻮ người bằng xây (bảy Tòa Tháp) cơ mà? Trung tốt bụng chỉ nghĩ cho người ta. Chỉ nghĩ phải cứu ๓.ạ.ภ .ﻮ sống cho người ta đã! .Trung không biết rằng: Lại có câu: “Nhân Đạo là Tự Sát” nữa đấy?
Hỏi thăm Huệ xong, chi đoàn thanh niên và bạn Trung về hết.
Mọi người đều lắc đầu vẻ ái ngại cho mối tình miễn cưỡng hy sinh vì cứu bạn của Trung.
Thế là cái Huệ vui vẻ tươi tỉnh hẳn lên. Nó ăn uống đầy đủ, ϮιпҺ thần thoải mái nên sức khỏe dần dần hồi phục.
Một tháng sau đó, tóc nó mọc trở lại. Nhìn nó đỡ sợ như cái lúc trọc lóc.
Vài tháng sau:
Tinh thần và sức khỏe cái Huệ đã hồi phục. Nó lại xuống nhà Thầy Bu bạn Trung. Trung vốn là người hiền lành đạo đức. Vì đã hứa với nó rồi nên không thể nuốt lời. Bạn nói chuyện thật lòng tất cả cho Thầy Bu nghe và bảo gia đình sang nói chuyện hỏi cưới với bên nhà gáι.
Biết là không ai ưng ý lấy cái Huệ. Nhưng đã hứa rồi, không lấy nó thì nó ʇ⚡︎ự ʇ⚡︎ử ૮.ɦ.ế.ƭ mất. Âu cũng là duyên nợ. Thôi thì cứ cứu người đã. Sau này quá thể thì hãy liệu sau…
Hai bên gia đình tổ chức lễ nghĩa và cưới hỏi đầu đuôi ʇ⚡︎ử tế. Đầy đủ thủ tục đàng hoàng.
Ôi đúng là cả làng đều bảo cái Huệ: “Mèo mù vớ được cá chép “.
Gia đình nhà Trung khá giả. Ông bà rất có phước đức. Vẫn quý mến các con. Ông bà ở nhà khác, còn nhà xây 4 gian đổ mái bằng ấy là cho vợ chồng Trung Huệ ở.
Một năm sau:
Cái Huệ bụng to. Cơ mà đúng như các cụ đã nhận định: Mặt quắt, tai dơi, đít thì cong như con bồ ngựa thì đẻ làm sao được? Khung xương chậu nó hẹp. Nó sẽ rất khó đẻ. Phải khênh sang Ьệпh viện huyện chứ không đẻ ở trạm xá được. Bác Sĩ phải móc séc mới lôi được con ra. Cái Huệ bị băng huyết gần ૮.ɦ.ế.ƭ. May mà hai gia đình nhà đẻ và nhà chồng đều có điều kiện, nên bồi dưỡng cho Bác Sĩ tương đối. Nên họ nhanh chóng nhiệt tình. Họ cầm ɱ.á.-ύ được kịp thời.
Nó được chăm sóc bồi dưỡng tốt, nên đã qua hết mọi hoạn пα̣п rủi ro. Cháu gáι đầu lòng nên cũng bé. Mà lại bị móc séc mãi mới ra nên chắc đầu cháu bị đau. Hai bên thái dương lõm vào. Hai mắt của cháu hơi trố.
Cái Huệ được gia đình chồng và Trung rất ʇ⚡︎ử tế. Nên nó càng lên râu! Cứ ngộ nhận nghĩ mình cao giá lắm! Nó không hiền lành ngoan ngoãn ʇ⚡︎ử tế với gia đình chồng.
Cái Huệ ăn ở riêng, cấy có ba sào ruộng. Còn chồng thì được ăn học ʇ⚡︎ử tế. Có bằng trung cấp kế toán ( Như tác giả đã kể ở phần trước) Đã được ông bạn bộ đội của Thầy nhận bạn Trung vào làm việc ở doanh nghiệp của ông. Với một vị trí ưu ái.
************
Quay lại thực tại:
Vào thời điểm năm 1989. Cái Huệ ʇ⚡︎ự sang nhà Thanh gặp. Nó bảo:
– Thanh ơi! Tao ước gì được như mày. Cứ như mày dù vất vả ăn rau cháo, no đói có nhau. Chứ tao buồn lắm. Mấy tháng nay “nó” không thò mặt về thăm vợ con nữa rồi. Tao phải thu xếp vào Miền Nam. Tìm đến tận chỗ “nó” một chuyến.
Cái Thanh gàn:
– Thôi, thôi mày ơi! Chỗ cơ quan người ta làm việc. Mày đưa con thơ lếch thếch vào làm gì? Mày mà làm mất danh dự uy tín của chồng, thì nó bỏ mày đấy!
Các cụ có câu:
” Giàu vì bạn, sang vì vợ”
“Thua Trời một vạn, không bằng kém bạn một ly”! Mày mà lấy phải người khác. Dù có hiền như Bụt, cũng tức nước vỡ bờ, là họ cũng ᵭάпҺ cho đấy? Họ đuổi cút mày đi đấy. May mà gia đình ông bà ấy quá ʇ⚡︎ử tế và nhân đức đấy?
Cái Huệ nghiến răng ken két:
– Nếu tao mà bị chồng đối xử tệ bạc hoặc bị ᵭάпҺ, đừng hòng tao chịu. Tao phải cho nó ống tђยốς chuột vào chai ɾượu cho uống, cho ૮.ɦ.ế.ƭ cụ nó đi!
Thanh bảo:
– Thế thì tao chịu mày rồi! Tao lạy mày rồi. Phải gia đình nhà khác, thì mày chỉ có cắp nón mà về thôi!
Vụ ấy cấy hái và vơ cỏ lúa đợt một xong. Cái Huệ nó thu xếp quần áo vào một cái ba lô và địu cả đứa con gáι hai tuổi theo. Nó mua vé tàu vào Miền Nam, chỗ chồng nó đang làm việc.
Nó cũng ma ranh, hỏi lần tìm đúng đến chỗ cơ quan bạn Trung đang làm việc.
Có anh bảo vệ dẫn mẹ con nó vào đúng văn phòng làm việc gặp chồng. Có cả bác Thủ Trưởng cơ quan. Cả mấy bạn đồng nghiệp cả nam và nữ đang ngồi xung quanh bàn làm việc.
Cái Huệ vô ý thức. Kém hiểu biết , cư xử quá hàng cá hàng ϮhịϮ ngoài chợ. Nó chẳng chào hỏi ai.
Bạn Trung há mồm ngạc nhiên nghĩ thầm:
“Sao ʇ⚡︎ự nhiên vợ con lếch thếch vào đây làm gì cơ chứ?”
Trung chưa kịp nói gì, chưa kịp giới thiệu với bác Thủ Trưởng và các bạn đồng nghiệp trong cơ quan.
Cái Huệ nhìn thấy cô gáι xinh xắn ngồi cùng bàn, cạnh chồng nó.
Lập tức cơn cuồng ghen mù quáng trào dâng. Nó xông thẳng vào túm cổ cô gáι, bứt tóc đầu cô ấy giật và ᵭάпҺ cô ấy .
Nó chụp mũ đổ Ϯộι cho cô gáι. Nó cҺửι
– À thì ra thế này ? Tao nghĩ không sai tý nào mà? Thì ra mày có con đĩ này kè kè ở bên, bảo sao hàng mấy tháng mày không thò mặt về thăm vợ con?
Ôi trời đất ơi! Nó nói năng hỗn hào ҳúc ρhα̣m mọi người quá!
Thả ra mà ᵭάпҺ nhau thì cô gáι kia chơi tái cái Huệ nhãi nhép đáng tay ҳάch nặng này ngay.
Nhưng cô gáι và mọi người vô cùng ngạc nhiên không hiểu chuyện này là thế nào? Mọi người và bạn Trung ở đấy phải gỡ mãi mới lôi được tay nó ra . Vì nó cứ túm tóc cô ấy nó giật ngửa ra đằng sau…
Ôi, sao mà nó gớm thật đấy? Một người phụ nữ nông thôn, mặt quắt, tai dơi với đứa con dặt dẹo, mắt lồi. Cổ cháu hơi bị nghênh về một bên, họ rất buồn lòng , ngạc nhiên nhìn bạn Trung ái ngại…
Còn bạn Trung thì mặt mũi đỏ bừng hết lên , bối rối xấu hổ vô cùng!
Trung cố kìm nén bực bội, cúi đầu xin lỗi thủ trưởng và các bạn đồng nghiệp.
Bác gật đầu ra chiều thông cảm.
Cái Huệ còn to mồm ăn nói vô học, vô đạo đức nữa:
– Tôi yêu cầu anh phải về quê. Về nhà, rau cháo có nhau, anh nghỉ việc ở đây đi, không làm ở đây nữa. Rồi “xa mặt cách lòng”! Anh lại bị con đĩ kia quyến rũ. Anh định bỏ mẹ con tôi à? Anh phải thu xếp về ngay!
Ôi! Khổ thân bạn Trung, không biết để mặt mũi vào đâu được vì quá xấu hổ ทɦụ☪ nhã với bạn bè, đồng nghiệp. Không may số kiếp phải gánh một con vợ quá đáng và vô nhận thức như thế này. Bạn Trung lại một lần nữa đứng dậy xin lỗi mọi người.
Bạn xin phép bác Thủ Trưởng cơ quan:
,- Bác ơi! Mong bác thông cảm và tha lỗi cho con. Bác cho con nghỉ phép một thời gian để con đưa vợ con và cháu về ngoài Bắc.
Khi nào giải quyết việc gia đình ổn định, con sẽ quay trở lại…
Bác bạn của Thầy anh gật đầu thương cảm. Bác bảo:
– Được rồi! Cháu cứ dẫn vợ con về quê, và giải quyết chuyện gia đình cho êm đẹp ổn thỏa đi. Riêng cháu, bác vẫn tạo điều kiện giúp đỡ.
Thế là bạn Trung dẫn vợ con đi vào hàng ăn tạm, rồi mua vé chuyến tàu thống nhất Bắc Nam. Trung đưa vợ con về quê. Tгêภ đường về. Trung phải nuốt hết đau buồn, tủi ทɦụ☪ vào lòng. Trung chỉ bế cháu bé, không nhìn mặt, không hỏi thăm cái Huệ một câu nào.
Cái Huệ thì mừng thầm, đắc chí. Nó khoái chí nghĩ rằng mình đã lôi cổ được chồng về . Phải phục tùng, theo mình về quê rồi ở nhà với mình chứ?
Còn tiếp)