Vỏ bọc – Chương 14
Tác giả: An Yên
Hiền đỏ bừng mặt, ánh mắt nhìn lên khuôn mặt Hải rồi lại cúi xuống. Anh ta nâng khuôn mặt Hiền lên và đưa môi mình đặt vào môi cô. Nụ hôn của người đàn ông từng trải khiến Hiền run rẩy. Cô ta cố đẩy Hải ra nhưng chiếc lưỡi của anh cứ không chịu buông tha cho cô. Bàn tay Hải không an phận mà đặt vào ʋòпg eo của Hiền, kéo sát vào người mình. Những sự va chạm từ người đàn ông lạ lẫm mới gặp hai lần khiến Hiền run rẩy, vì đã lâu cô và Toàn không có được sự đụ.ภ.ﻮ ς.ђ.ạ.๓ như thế này, nhiều khi giống như một kiểu trách nhiệm. Hiền không thể giữ nổi chính kiến mà nương theo đó ôm lấy tấm lưng Hải. Anh ta bế thốc Hiền đặt ℓêп gιườпg. Cô ôm lấy cổ Hải nhưng miệng vẫn nói:
– Không… không được.. chúng ta …em chưa..
Giọng Hải khàn khàn:
– Hiền, em xứng đáng được yêu thương, anh yêu em mà…
Hiền hổn hển:
– Không… anh Hải… chúng ta vừa mới….
Hải đặt tay vào eo Hiền luồn vào trong áo cô rồi lần tìm gò bồng đào. Anh ta thuần thục đưa tay ra sau. Chỉ mấy giây tiếp theo, chiếc áo ռ.ɠ-ự.ɕ của Hiền đã được Hải tháo ra. Hải vẫn đặt tay trong áo Hiền mà xoa nắn khiến cô ta ngây ngất. Cũng chỉ mấy chục giây sau, quần áo cả hai đã bị ném xuống sàn. Hai thân hình ôm lấy nhau, cả căn phòng chỉ còn nghe tiếng da ϮhịϮ, tiếng thở hổn hển. Nằm dưới thân Hải, Hiền thoải mái tiếp đón những đợt sóng tình của một người đàn ông không phải chồng mình. Cả hai quay cuồng đến khi những gì ϮιпҺ túy nhất của Hải được phóng vào người Hiền, cô ta lim dim mắt tận hưởng. Hải lau những giọt mồ hôi tгêภ trán Hiền, hôn lên đó rồi nói:
– Em tuyệt vời lắm!
Anh ta rời khỏi người Hiền, vào nhà tắm xả nước rồi đi ra với một chiếc khăn, nhẹ nhàng lau sạch cho cô khiến Hiền luống cuống:
– Em… em… ʇ⚡︎ự làm được …anh…
Hải nói:
– Còn gì của em mà anh chưa thấy nữa đâu, em ngại gì chứ? Chúng ta đã là một mà!
Hải điều chỉnh nhiệt độ điều hòa rồi nằm xuống cạnh Hiền. Cô ta ngạc nhiên:
– Ơ, anh không về phòng sao?
Hải ôm cả thân hình Hiền vẫn còn t-г-ầ-ภ tгย-ồภﻮ :
– Không thể về được nữa!
Hiền liếc anh:
– Tự nhiên hai phòng mà ở đây cả đôi!
Hải cười:
– Vậy thì chuyển sang một phòng luôn nha!
Hiền ᵭάпҺ vào ռ.ɠ-ự.ɕ Hải:
– Hâm à? Người ta còn chưa ra tòa…
Hải nói:
– Chưa ra rồi sẽ ra, anh muốn công khai em với mọi người, sẽ đường hoàng đưa em đi du lịch khắp nơi, bù lại những năm tháng vất vả của em….
Hiền ʇ⚡︎ựa đầu vào vai Hải:
– Nhưng em còn hai đứa bé, em muốn nuôi con mà kinh tế của em….
Hải thơm cô:
– Em muốn thì anh sẽ ᵭấu tranh cùng em đến nuôi con, anh quen biết nhiều lắm. Em yên tâm đi, con em cũng như con anh mà…
Hiền không nghĩ một ngày nào đó mình lại được hưởng những điều như thế này, những hạnh phúc ngọt ngào như ngôn tình mà chưa bao giờ Hiền được hưởng. Cô nói:
– Anh Hải, tại sao anh lại….
Hải ôm chặt lấy Hiền vào lòng:
– Sao anh lại yêu em đúng không? Vì em xứng đáng được yêu, vì em đáng được trân trọng, vì em là một nửa mà anh tìm kiếm bấy lâu nay, hiểu chưa?
Hiền lắc đầu:
– Nhưng em già rồi, anh đang phong độ, lại có kinh tế đàng hoàng. Em chẳng có bằng cấp, chỉ là dân buôn bán nhỏ, sao xứng với anh chứ?
Hải nói:
– Tình yêu không ρhâп biệt tuổi tác hay giàu nghèo, không ρhâп biệt gì hết, yêu là yêu thôi. Sao biết anh phong độ?
Hiền liếc Hải:
– Thì… thì…nhìn là biết chứ sao.
Hải lại lật người Hiền ra:
– Muốn kiểm tra nữa không?
Hiền nhăn mặt:
– Này, anh đừng được voi đòi tiên nhé!
Hải chỉ ” ừ ” một tiếng, rồi yết hầu lại lên xuống liên tục, anh ta đặt những nụ hôn, những sự va chạm lên кђắק ςơ tђể Hiền khiến cô ta ngất ngây đắm chìm. Đến khi Hiền mệt lả, cô nói:
– Thôi nha. Em mệt lắm rồi!
Hải thơm chụt lên môi Hiền:
– Anh xin lỗi, gặp em, anh cứ như nắng hạn gặp mưa rào, không kiềm chế được. Mình đi ngủ thôi!
Hiền bảo:
– Anh nói phải làm việc cơ mà?
Hải ôm Hiền:
– Việc khi nào làm chả được, ôm em ngủ mới là việc quan trọng!
Hiền vùi mặt vào ռ.ɠ-ự.ɕ Hải và ngủ ngon lành.
Sáng hôm sau…
Hiền thức dậy với ς.-ơ τ.ɧ.ể rã rời. Nhìn sang bên cạnh, không thấy Hải đâu nữa, cô ta bật dậy như lò xo. Hiền lại ngó sang tủ đầu giường, cô ta thấy một cặp l*иg và một tờ giấy. Cô vội với tay lấy tờ giấy, những dòng chữ nam tính hiện lên trước mắt Hiền:
– Em yêu, anh có việc phải đi sớm. Em dậy nhớ ăn hết cháo và nghỉ ngơi nhé. Tối anh sẽ về. Yêu em!
Hiền bất giác mỉm cười rồi dậy tắm rửa và ra ăn cháo. Mọi thứ thật bình yên, chưa bao giờ cô được tận hưởng cuộc sống như bà hoàng thế này. Quả là cô đã bỏ phí mười năm thanh xuân cho dòng họ Trần mà không hề so đo, giờ mới thực sự được hạnh phúc. Cô thấy mình như nữ chính của truyện ngôn tình vậy, quả là ông trời có mắt. Mọi thứ rồi sẽ qua, những gì vất vả, khổ cực xem như là một cơn ác mộng, từ giờ Hiền sẽ sống cuộc sống của chính mình. Cô ta ăn sáng rồi nhàn nhã nằm tгêภ giường, nghĩ đến những gì diễn ra tối qua và cười một mình. Hóa ra, cô vẫn còn trẻ lắm, nếu Trà không thức tỉnh cái đầu óc u tối của cô thì có lẽ giờ này cô vẫn đang hì hụi ngoài chợ với những đồng tiền lẻ. Cô có con bạn thân quá là tuyệt vời. Người được đi học nước ngoài về có khác, đầu óc minh mẫn hơn hẳn người thường. Hiền định kể cho Trà chuyện tối qua nhưng rồi nghĩ lại thôi, cứ để cho mọi chuyện chắc chắn đã. Hiền lim dim suy nghĩ tưởng tượng ra cảnh Hải trở về và lại lao vào mình, tưởng tượng ra cảnh anh ta sẽ cầu hôn Hiền và đưa Hiền đi khắp nơi như thế nào. Cô ta lại ngủ thϊếp đi tгêภ giường…
Tới trưa, cảm thấy đói bụng, Hiền định mở cửa đi xuống kiếm đồ ăn thì nghe tiếng gõ cửa phòng. Cô ngạc nhiên, ai thế nhỉ? Phòng này chỉ có Hiền và Hải biết, anh nói tối mới về cơ mà? Hay là Hải tạo bất ngờ cho cô? Hoặc là cái Trà? Nhưng đây là khách sạn, có lẽ là nhân viên thôi, vì cô là khách mới mà. Hiền nghĩ vậy nên vội vàng ra mở cửa, cũng không biết nhìn qua ” mắt thần “. Cửa vừa mở, cô thấy một người mặc đồ Shipper của quán ăn cầm theo mấy túi đồ và mỉm cười nhìn Hiền:
– Dạ chị có phải là Thu Hiền không ạ?
Hiền gật đầu:
– Ừ, đúng rồi em!
Người kia nói:
– Vâng, có một anh tên Hải đặt đồ ăn trưa cho chị ạ.
Hiền ngạc nhiên. Hải đi làm mà vẫn nhớ mua đồ ăn cho cô ư? Cô đón lấy đồ ăn và nói:
– Hết bao nhiêu tiền vậy em?
Anh chàng shipper cười tươi:
– Dạ anh Hải đã thanh toán cả tiền thức ăn và tiền ship rồi ạ. Chị chỉ nhận hàng và ăn thôi ạ!
Hiền cảm ơn rồi cầm đồ ăn vào phòng. Trong lòng cô ta tràn ngập hạnh phúc. Hiền chưa ăn vội mà nhàn nhã ngồi ngắm nghía phố phường một lát. Trong lòng Hiền nghĩ, hóa ra trước mắt là những cảnh rất quen thuộc, nhưng lâu nay cuộc sống cơm áo gạo tiền khiến cô không để ý đến những vẻ đẹp dung dị ấy. Rồi cô ta lại tận hưởng cảm giác được phục vụ, Hiền thoải mái ngả người ra ghế sofa, lim dim mắt nghĩ đến vị thế bây giờ của mình. Cô giờ đây đã ở một đẳng cấp mới, không còn là con Hiền quần quật làm việc, hi sinh cả tuổi thanh xuân cho cái gia đình kia nữa. Ăn uống xong, Hiền ngồi xem tivi rồi đi ngủ trưa, không mảy may nghĩ đến điều gì khác ngoài cuộc sống mà mình đang tận hưởng.
Chiều hôm đó, Hiền thức dậy, thấy người thật nhẹ nhõm. Cô ta lại ngồi xem tivi. Đang theo dõi một bộ phim, Hiền lại nghe thấy tiếng gõ cửa. Lần này cô cẩn thận nhìn qua ” mắt thần ” và lại thấy một anh chàng shipper. Lại gì nữa đây? Hiền mở cửa cάпh cửa và anh chàng kia nói:
– Dạ chị là Thu Hiền đúng không ạ? Em ship đồ ăn nhẹ do anh Hải đặt cho chị chiều nay ạ!
Mọi chuyện lặp lại như lúc trưa, Hiền chỉ việc nhận đồ ăn và chẳng phải trả một xu nào. Nhưng lần này, cầm bánh ngọt và nước ép vào phòng, Hiền mỉm cười rồi bấm điện thoại gọi cho Hải. Tới hồi chuông thứ ba thì anh ta nghe máy:
– Anh đây!
Hiền nói:
– Anh tính nuôi em thành heo hay sao mà ăn nhiều thế này?
Hải cười:
– Ừ, mập lên chứ em gầy quá, anh thấy xót ghê!
Dù ngồi một mình trong phòng mà mặt Hiền vẫn đỏ lên:
– Em béo rồi xấu chứ được gì đâu, giờ người ta còn tập cho gầy mà. Xấu anh lại chán đúng không?
Hải cười lớn:
– Dĩ nhiên là không. Anh thích mập một chút, lúc đó anh ôm mới đã!
Hiền nói:
– Anh cứ lèm bèm cái miệng. Anh đang ở đâu mà mạnh miệng thế?
Hải nói:
– Anh đang ở tгêภ ô tô. Có mạnh miệng gì đâu, người phụ nữ của anh thì anh có quyền nói mà.
Hiền thẹn thùng:
– Em ở một mình chán quá, chẳng có việc gì làm cả. Em cứ đi làm quen rồi….
Hải vừa lái xe vừa nói:
– Từ giờ em phải quen với việc được phục vụ, được trân trọng yêu thương. Chờ một chút, anh sắp về rồi, lát nữa anh về sẽ đưa em đi ăn và đi dạo nhé, chịu không?
Hiền lắc đầu:
– Không được đâu, lỡ ai nhìn thấy thì không hay, vì dẫu sao em vẫn chưa hoàn toàn ᵭộc thân. Anh mua đồ về để ăn cũng được mà.
Hải gật đầu:
– OK, em muốn sao cũng được, miễn là anh được cạnh em.
Hiền mỉm cười mãn nguyện. Hải còn gửi một nụ hôn qua điện thoại cho cô rồi mới tắt máy. Thả điện thoại xuống, Hải liếc người ngồi bên cạnh:
– Đúng là phiền phức!