Việt Kiều về quê – Câu chuyện dí dỏm nhưng đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc

– Cái thằng bạn mà cô và con hay gặp ở bến tàu mỗi đêm đi làm về ấy, đang ở Việt Nam cô ạ. Về cả nhà luôn.

Thằng cháu kể với tôi.

– Đang đưa Video lên Facebook. Quay cảnh nhà vợ, nhà chồng, mỗi nhà một xe ô tô đi đón ở sân bay, rồi vòng về lăng Bác chụp ảnh, ăn chơi ở Hà Nội đến chiều tối cả đoàn mới về quê.
Ngày hôm sau, là hôm nay đây, làm tiệc giết một con trâu mời họ hàng làng nước. Đang ầm ĩ lắm.
Thằng cháu kể tiếp vẻ thèm muốn.

 

 

– Oách thế à? Ở bên này chúng nó có giàu không? Tôi hỏi lại.

– Nhà con hai vợ chồng cùng đi làm, có 3 đứa con, chưa hết tháng đã hết tiền. Nhà nó cũng 3 đứa con, mỗi thằng chồng đi làm, con vợ ở nhà, thì cô biết là giầu thế nào rồi còn gì.

– Ừ. Sao hoành tráng thế?

– Ở làng nhà con, cứ đứa nào về quê sau là phải hoành tráng hơn đứa về lần trước. Thành lệ rồi. Sắp tới con về cũng phải thế. Mà có lẽ con là đứa cuối cùng về làng vì con đi đã hơn chục năm rồi.

– Thì có gì đâu. Cô bày cho nhé. Lần này nó giết 1 con trâu mời làng xóm thì lúc mi về, mi cũng giết một con trâu, thêm một con lợn nữa. Thế là hơn nó rồi. Còn muốn hoành tráng nữa thì mi sắp xếp cho vợ và các con ăn mặc đẹp, đứng ở đầu ngõ.

Khi mọi người ăn uống xong, ra về. Vợ và các con mi cúi chào rồi tặng thêm mỗi người một bao lì xì nữa. Thế là tiếng thơm vang lừng khắp làng. Cô sẽ tài trợ cho khoản phong bì.

– Hí hí … thế thì các cụ sẽ bảo: sang năm nhà bay lại về nữa nhá. Thằng cháu vui vẻ phụ họa.

Một tháng sau.

– Thằng bạn con về Việt Nam mới sang hôm qua cô ạ.

– Thế à. Tinh thần phấn khởi chứ?

– Con nghĩ là không. Nó kể: “ngày đầu tiên về nhà, đổi hai ngàn €, nhét vào 2 túi quần bò. Đi rất khệnh khạng. Oai lắm. Đến tối về thấy choáng. Hai túi nhẵn không! Ở Việt Nam tiêu tiền nhanh thật.

Ở bên Đức, một ngày cả nhà nếu ăn uống bình thường, đi chợ không hết 100€. Còn ở Việt Nam thì nhoáng cái 1 triệu đi tong, chả đâu vào đâu cả. Ở bên Đức, cho bọn trẻ 20€ là quý rồi. Về Việt Nam cho chúng nó 500 ngàn đồng, có đứa dửng dưng.”

– Thế tóm lại là cảm tưởng của nó về chuyến hồi hương thế nào?

– Con hỏi: về quê vui không. Nó bảo: về thì biết. Rồi nó nói: sang đến đây, coi như kế hoạch 2 năm tới của nó bị phá sản. Giờ đi cày mà trả nợ.

– Kế hoạch gì mà phá sản?

– Thì là học lái xe, rồi mua xe. Giờ thêm nợ nữa.

– Như vậy thì sao phải sĩ diện làm gì? Cứ sống thật đi có được không? Tại vì tụi mi cứ thích nổ cơ.

– Thì thế. Con còn đang chết dở đây này. Gọi điện về, mẹ con bảo: chuẩn bị về mà đi trả nợ. Bao nhiêu đứa về làng đến nhà chơi đều biếu bố mẹ tiền, đứa ít nhất cũng biếu 500 ngàn. Bố mẹ ghi hết vào sổ rồi. Cô tính hơn chục năm nay con chưa về. Mà năm nào cũng có người về. Chắc quyển sổ ấy nhiều trang kín mít rồi.

– Hí hí… thế thì mi nói với mẹ mi mua con lợn đất, ai biếu thì thả vào nuôi lợn, đừng tiêu. Thôi, coi như của mình nhờ gửi cho bố mẹ cũng được. Giờ mình trả sau.

– Từ trước đến nay như vậy. Lệ mà . Hỏi ra có đứa bên này sống vất vưởng, về quê cũng đến biếu bố mẹ con ít nhất là 500 ngàn. Vợ chồng con đã xác định với nhau rồi. Thôi thì 4 tuần về Việt Nam làm người, sang đây lại làm trâu, làm ngựa. Không thể khác được cô ạ.

T.g : Như Lý Đào

Bài viết khác

Người mẹ đẹp – Câu chuyện cảm động mang hơi ấm tình mẫu tử thiêng liêng

Mẹ chị đẹp lắm, nổi tiếng trong vùng. Lớn lên chị thấy nhiều người hàng xóm sang nhà chị chơi, ngắm mẹ. Nhiều trai làng đêm đêm đứng ngoài ngõ huýt sáo chỉ để nhìn thấy mẹ. Mẹ chỉ cười. Mặc kệ họ. Mẹ ôm chặt chị vào lòng . Âu yếm. Cha về phép. […]

Đừng nên để dành những thứ quý giá, mà hãy cho đi để tạo phúc cho đời

Nhiều năm trước, có một lần tôi nói chuyện với một người bạn ở Sydney. Lúc đó, vợ anh ấy mới qua đời. Anh ấy kể cho tôi nghe, khi thu dọn đồ đạc của vợ, anh tìm thấy một chiếc khăn bằng lụa tơ tằm. Trong chuyến đi du lịch NewYork, họ đã mua […]

Tại sαo ρhải đón nhαu ở sân bαy – Câu chuyện nhỏ đầy ý nghĩα sâu sắc

Tôi bαy về sαu chuyến công tác. Tɾên máy bαy ngồi cùng một chị ɾất dễ tҺươпg. Khi máy bαy hạ cάпh chị có hỏi tôi “Có αi đón em không?” Tôi mới chợt nhớ đến chồng dặn ” Lúc xuống sân bαy em cứ Ьắt tαxi về, đừng có mà mặc cả.” “Không có […]