Vì mẹ không cần tiền – Mẹ chỉ cần, một đứa con chịu về

Nhà có ba anh em.

Ai cũng thương mẹ.

Ai cũng từng hứa sẽ lo cho mẹ “khi nào có điều kiện”.

Mẹ sống một mình ở quê, trong căn nhà nhỏ, tường đã mốc, mái tôn thủng chỗ này chỗ kia.

Hồi trước, đứa nào cũng hay về.

Mỗi dịp Tết hay giỗ ba, nhà đông vui, mẹ rạng rỡ.

Nhưng mấy năm gần đây, càng ít ai về.

Người thì kẹt con, người thì kẹt tiền, người thì kẹt việc.
Có người… quên luôn ngày giỗ ba.

Mẹ ít gọi. Sợ làm phiền.

Lâu lâu chỉ bấm số con gái, hỏi nhẹ:

— “Sao dạo này im ru vậy con?”

— “Mẹ khỏe không? Con tính gọi mà bận quá…”

Lúc nào cũng là “bận quá”, “mẹ ráng giữ gìn sức khỏe nghen”, “khi nào rảnh con về”.

Nhưng cái “rảnh” đó… mãi không tới.

Gần đây, mẹ hay quên.

Có bữa nấu cơm rồi quên ăn.

Có hôm ra chợ, đứng thừ trước sạp rau, không nhớ mình cần mua gì.

Bà Sáu hàng xóm thấy lạ, về kể lại cho con gái út của mẹ nghe.

Cô tá hỏa gọi cho anh chị: — “Mẹ yếu lắm rồi. Hay về đưa mẹ đi khám?”

Anh Hai đáp: — “Cuối tuần xem sao. Giờ đang kẹt khách.”

Chị Ba nói: — “Chồng em đi vắng, không ai đón con…”

Cô Út thở dài, lặng lẽ về quê một mình.

Về tới nơi, thấy mẹ nằm trong mùng, người hốc hác, ăn uống qua loa.

Cô giận quá, trách nhẹ: — “Sao mẹ không nói gì? Mẹ bệnh rồi ai biết mà lo?”

Mẹ chỉ cười: — “Mấy đứa bận hết, mẹ không sao đâu. Ở đây cũng có bà con chòm xóm mà…”

Một tuần sau, mẹ té trong nhà tắm.

Bà Tư hàng xóm nghe tiếng động chạy sang, thấy mẹ nằm thoi thóp, máu chảy ở đầu.

Gọi xe đưa đi bệnh viện. Nhưng quá trễ.🥲

Cả ba anh em đều có mặt trong đám tang.

Ai cũng khóc.

Người thắp hương. Người lo hậu sự. Người cúng kính đàng hoàng.

Nhưng… mẹ không còn để thấy nữa.

Chị Ba ngồi trước di ảnh, nức nở:

— “Phải chi con về sớm hơn…”

Anh Hai nắm tay mẹ lạnh ngắt, nghẹn ngào:

— “Con xin lỗi… Mẹ ơi…”

Cô Út đứng lặng, chẳng nói gì.

Cô là người duy nhất thấy mẹ trước khi mất, nhưng cũng là người biết rõ nhất… mẹ không chờ thêm được nữa.

Ai sẽ nuôi mẹ khi mẹ già?

Câu hỏi đó từng treo lơ lửng trong đầu, ai cũng nghĩ sẽ có lúc làm được.

Nhưng không ai ngờ… đâu là lần cuối.

Nếu bạn còn mẹ – hãy gọi.

Nếu mẹ bệnh – hãy về.

Nếu mẹ già rồi – đừng đợi thêm.

Không cần mua gì lớn, không cần làm gì to tát.

Chỉ cần có mặt bên mẹ, lúc mẹ yếu lòng, lúc mẹ cần con nhất.

Vì mẹ không cần tiền.
Mẹ chỉ cần… một đứa con chịu về…

Nguyễn Trà Giang

Ảnh ST.minh họa

Bài viết khác

Nghịch lý không thể “Ngược Đời” hơn của người hiện đại – Ngẫm đời

1. CẦN NHÀ HƠN LÀ TỔ ẤM: Người Việt chúng ta với tâm lý “an cư lạc nghiệρ” nên luôn muốn sở hữu một căn nhà. Vì vậγ, ai cũng ρhấn ᵭấu kiếm tiền tậu được ngôi nhà mơ ước. Có người vaγ nợ để mua cho được căn nhà rồi ráng làm lụng kiếm […]

Bα chở con đi học nhé ! – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Năm con vào trường mẫu giáo, bα chở con đi học bằng chiếc Cub 50. Trên đường đi, trong lúc dựng xe ngoài sân trường và cả khi chiα tαy ở cửα ρhòng học, con cứ nói mãi một câu: “Bα ơi! Hết giờ, bα rước con sớm nhứt nghen, bα”.     Bα cũng […]

Người bảo trợ của tôi – Câu chuyện nhân văn và một con người nhân hậu

Khi biết có bão lụt ở VN, bà Helen ở Mỹ rất tích cực đóng góp vào công việc cứu trợ. Nhất là bà thường gởi tiền về giúp cho trẻ em Cô Nhi Viện VN. Tôi sang Mỹ, bà là người bảo trợ cho gia đình tôi. Bà ao ước cùng tôi về thăm […]