Vì ai – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc

Mấy hôm nay trên mạng rần rần lên vụ một em gái người Kiên Giang lấy chồng ở Hải Dương bị chồng hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần một cách dã man. Tôi đã xem clip em chia sẻ lý do vì sao em không dám bỏ chồng.

Em nói vì chồng em bắt em viết 4 cái giấy vay nợ trị giá lên đến hơn hai tỷ, vay ai? Vay người ở đâu? Em không hề biết. Rất nhiều anh hùng lao vào giải cứu mỹ nhân. Còn tôi chỉ thấy em dại đến mức lạ kì. Em đã ra ngoài kiếm tiền từ lâu, ăn cơm hớt của thiên hạ không phải là ít. Vậy sự hiểu biết của em để ở đâu?

Đặt chúng ta vào địa vì của cha mẹ em kia. Có thương con không? Có xót con không? Có! Rứt ruột đẻ ra, nuôi cho khôn lớn, đánh không dám đánh, chửi con phải lựa từ. Ấy vậy mà một thằng ất ơ, cù bất cù bơ ở xa lắc xã lơ nó đánh vùi đánh dập. Làm cha mẹ đứt từng khúc ruột. Tổn thọ mấy năm. Vậy sự chịu đựng của em là có hiếu hay bất hiếu?

 

 

Đặt chúng ta vào địa vị vào những đứa con có cha mẹ một tháng đánh nhau hai mươi ngày, cha đày đoạ mẹ như thời trung cổ. Chúng ta có mặc kệ mà sống vui vẻ được không?

Không! Chúng ta sẽ bối rối vì chẳng thể đánh cha, cũng không đủ năng lực bênh vực mẹ. Chẳng thể hạnh phúc vui vẻ cả trong gia đình lẫn ngẩng đầu ra ngoài đường hay đến lớp.

Có nhiều đứa trẻ dần dần thu mình lại, có đứa hung hãn, trầm cảm, có đứa đủ nhận thức sẽ khuyên mẹ ly hôn với cha. Vậy sự chịu đựng của người vợ, người mẹ có tốt cho các con không? Có phải vì con không?

Không riêng gì em gái này. Nhiều chị, nhiều bạn chịu đựng một cách phi lý nhưng cứ lôi cái lý do vì cha mẹ, con cái ra để ngụy biện. Các bạn chả vì ai đâu. Vì chính các bạn đấy.

Còn các bạn chịu đựng vì cái gì? Vì các bạn không đủ tự tin mình có thể nuôi dạy con, không đủ tự tin để sống khi thiếu cái cờ him. Sợ không có nhà cửa vân vân và mây mây.

Không hay ho gì chuyện ly hôn, cũng không hay ho gì chuyện xúi bẩy người khác ly hôn cả. Tôi chỉ đặt vấn đề để chúng ta suy nghĩ về cái đúng, cái sai, cái tốt, cái xấu. Cứ giữ tốt cái tính mạng, rồi từ từ sẽ có cách giải quyết.

Cứ sống thật khoẻ manh, thật tử tế, nuôi dạy con tốt nhất có thể, lo cho cha mẹ tốt nhất (trong tầm tay) thì đó là hạnh phúc. Không phải giả đình cứ có đủ cha mẹ là con cái hạnh phúc đâu.

Chia sẻ thật với các bạn. Tôi ly hôn đã gần mười năm. Lương của tôi bây giờ vẫn chưa đầy mười triệu. Tôi ra khỏi nhà chồng hai bàn tay trắng và dắt theo con gái tám tuổi. Về với mẹ ư? Không! Vì cuộc hôn nhân của tôi là do tôi lựa chọn.

Giờ đổ vỡ không thể về ăn vạ mẹ. Hơn nữa về với mẹ tôi phải bỏ công việc. Về với mẹ thì còn trai lớn của tôi sẽ phải xa tôi (cháu ở với bố). Tôi lựa chọn cách thuê 1 căn nhà cách nhà chồng cũ 50m.

Tôi chẳng muốn khẳng định gì cả. Chỉ muốn con tôi chúng nó gần nhau, tôi quan sát, chăm bẵm con tôi hàng ngày. Ông bà nội vẫn được gần cháu và tôi duy trì công việc.

Khó khăn không? Có! Tôi bắt đầu làm thêm ngoài giờ lên lớp để có thêm thu nhập. Và tôi giám khẳng định hai con tôi bây giờ là những đứa trẻ hạnh phúc. Trai lớn đại học năm thứ hai, gái út vài tháng nữa vào đại học.

Chúng vui vẻ bên nhau và vui vẻ bên tôi, vui vẻ bên cả cha của chúng nó. Tôi cũng thấy vui vẻ nhìn con cái ngoan ngoãn và lớn lên từng ngày. Chính bản thân tôi và hai con tôi đều nhận thấy lý hôn không phải là điều gì quá khủng khiếp.

Thân thể của mình là do cha mẹ ban tặng. Mẹ mang nặng đẻ đau rồi cả ngàn đêm mất ngủ. Cha nai lưng kiếm tiền nuôi ta khôn lớn. Cho nên cuộc đời mình là của mình. Chúng ta không thể sống lại hay sống hai lần.

Vì thế hãy sống cho ra sống. Mọi sự chịu đựng đều có giới hạn. Mà với người phụ nữ giới hạn là cha mẹ và con cái.

Có chồng là rất tốt nhưng không chồng không đến nỗi quá tệ. Chúng ta sẽ có cuộc sống quá tệ nếu cố gắng bám víu vào một người không ra gì.

Hãy tự giải cứu mình đừng để thiên hạ phải hò nhau lao vào giải cứu. Nước mắt thiên hạ nhiều đấy nhưng mặn lắm. Không cẩn thận lại chết chìm.

Sưu tầm.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *