Tủi phận 24

Tác giả : Lương Thị Bé

Bà Hoa ngồi tгêภ ô tô càng nghĩ càng tức. Sự dã tâm của một người phụ nữ như lên đến đỉnh điểm. Từ trong sâu thâm tâm bà Hoa nghĩ

Gặp nhau rồi, sắp thuyết phục được rồi lại bị bị một thằng nhãi ranh chen vào làm phá vỡ tất cả kế hoạch, thât tức ૮.ɦ.ế.ƭ.

Chuông điện thoại bà Hoa vang lên, bà liền nghe máy và bà lên tiếng.

– Hôm nay chưa được, chờ hôm khác sẽ được toại nguyện cho ngài nhé.

– Ok. Vậy mấy hôm đây.

– Tôi chưa biết, nhưng sẽ cố gắng sớm thôi.

– Tôi đang nóng vội lắm đấy, hình ảnh khi nãy làm tôi quá ưng rồi đó.

Bà Hoa khẽ bảo.

– Yên tâm, sẽ sớm thôi. Tạm biệt ngài.

Đó là cuộc gọi nói chuyện giữa bà Hoa và một người đàn ông chuyên mua bán phụ nữ.

***

Tú đưa Vy về nhà mình, Vy đau đầu vì tác dụng phụ của tђยốς mê nên ℓêп gιườпg nằm. Lát sau bà Vĩnh từ ngoài hè bước vào thấy giỏ đồ của Vy nên hỏi Tú.

– Ủa, rồi con Hĩm nó không theo mẹ nó hay sao mà còn về đây?

– Tui không cho nó theo bà đó. Mà tui nói với má từ nay má tu dùm tui cái đi, đừng có âm mưu mà tìm cách hại đời nó nữa. Nó khổ lắm rồi.

Bà Vĩnh liếc mắt rồi tới ngồi xuống ghế than thở.

– Tao không ác như mày nghỉ đâu, cũng tại cái con mẹ nó ác với tao trước nên buộc lòng tao phải tống tiền bà ta tôi.

Tú lại lên tiếng than phiền.

– Ai làm gì thì làm, má làm ơn dừng lại đi. Có ngày quả báo đó.

Bà Vĩnh cau có không muốn nghe vì xấu hổ.

– Thôi đi, mày đừng nó chuyện day đời tao. Mà sao mày không để nó theo má ruột nó đi, dắt về đây rồi trách tao nầy kia.

Tú nghi hoặc.

– Cái bà đó chắc gì phải má nó.

Mẹ Tú ngồi kể lại chuyện xưa.

– Chứ hồi xưa, lúc mụ ta mang bầu nó rồi mụ ta bỏ đi, rồi con Hĩm 5 tuổi chính tay mụ ta dắt tới đây mà. Lúc đó con Hĩm nó khóc nó chạy theo bà ta kêu má rõ ràng mà sao không phải con gáι mụ ta thì con ai được. Mày lúc đó 7 tuổi mày làm gì nhớ.

Tú nghe mẹ nói hắn khó hiểu.

– Sao kỳ vậy? Thằng Tý nó nói bà Hoa nghe tiền chuộc con Hĩm bả muốn làm ngơ. Có ai là mẹ ruột mà đối xử con mình vậy không?

– Thôi tao không biết đâu. Mà cái bà Hoa đó hồi xưa bả đi theo cái ông đại gia già khú nào đó! Rồi vài tháng bà ta mới về lại đây cũng vài tháng thì bảo có bầu con Hĩm, khi gần sinh thì bà ta lại bỏ đi.

– Sao má biết rõ vậy?

– Sao không biết. Má mày đây chính là người xúi giục bà ta đi mà không biết sao được. Mà nhắc tới tao tức lắm! khi đi, lục lấy trộm của má hết 2 chỉ vàng, mà 2 chỉ hồi đó không phải nhỏ đâu. Nên má tức tới giờ. Con mụ ϮιпҺ xảo.

Tú càng nghe càng thấy người phụ nữ tên Hoa đáng sợ.

– Có vậy luôn hả? Vậy là má sống ác với con Hĩm là do má ghét bà Hoa rồi đổ lên đầu nó hả?

Nghe đến đây bà Vĩnh xua tay.

– Thôi chuyện xa lơ xa lắc rồi nhắc chi nữa. Con Hĩm nó ngủ rồi hả?

– Chắc vậy.

– Kêu nó dậy đi lo cho heo kìa.

– Má không sợ nó báo côпg αп vụ ๒.ắ.t ς-.ó.ς hay sao mà còn sai nó.

Bà Vĩnh nghe vậy không nói gì, ʇ⚡︎ự mình ra lo chuyện đàn heo của bà. Tú nghe mẹ kể lại chuyện xưa mà bán tín, bán nghi về một người mẹ không ra gì. Có thể bà Hoa còn ghê gớm hơn cả mẹ mình chứ không phải chuyện đùa. Tú biết rõ mẹ hắn đúng là có ᵭộc ác, bạc đãi Vy nhiều nhưng có đôi khi ghét bà Hoa rồi ghét lây luôn đứa con gáι mà bà Hoa vì đã mang con tới bỏ lại nhà bà Vĩnh như một của nợ, khi nhà đang khó khăn, cơm ăn không đủ.

Giờ đây Tú không biết nói thế nào về chuyện xưa, mà hắn ngẫm nghĩ có người mẹ nào mà bỏ con đến tận 15 năm trời, chờ đủ lông đủ cάпh thì mới quay trở lại tìm không? Rốt cuộc bà ta đang có ý gì đây? Hắn lại ngờ vực. Có khi nào con Hĩm không phải con ruột của bà Hoa không? Vậy mình và nó chẳng phải là anh em ruột sao??!

Tú chỉ dựa vào những chi tiết biết được từ sự vô tâm của bà Hoa và thất sự bất bình thường từ cái gọi là tình mẫu ʇ⚡︎ử kiểu cố tình bỏ con mà bắt đầu nghi ngờ bà Hoa không phải mẹ ruột Vy. Giờ đây Tú chưa biết chắc chắn nhưng vẫn lo Vy nhẹ dạ sẽ là con mồi sa lưới vào cái bẫy của bà Hoa kia.

***

Tấn đi làm về, thấy bà Uyên ngồi trước phòng trọ như chờ đợi ai. Bà Uyên thấy Tấn liền hỏi.

– Sao cô gọi cho con bé Vy không được.

– Dạ, bé Vy nó nghe tin ba Ьệпh nên về Long An rồi cô.

– Sáng giờ cháu có gọi cho nó không?

– Điện thoại cháu vỡ rồi, không gọi được.

Tấn nghe nói liên lạc không được, liền lo lắng.

– Cô gọi lần nữa thử xem.

Bà Uyên gọi cho Vy, nghe chuông đổ, rồi Vy nghe máy.

– Dạ, a lô. Cháu quên báo cho cô là hôm nay cháu nghỉ.

– Cháu đang ở đâu vậy?

– Dạ, cháu ở nhà cháu.

– Vậy khi nào cháu lên đây lại.

– Chăc sáng mai, chứ giờ chiều rồi cháu đi không được.

– Thôi để cô về đón cháu nha.

– Dạ thôi. Cháu ʇ⚡︎ự đón xe đi được.

– Để sáng mai cô sẽ đến, cháu ở địa điểm nào.

– Thôi cô à. Cháu đi được.

– Nhớ cẩn thận nghen.

Bà Uyên tắt máy, nói cho Tấn biết là Vy không muốn bà đến đón. Tấn còn nghe tiếng Vy vẫn nói chuyện nên cứ ngỡ Vy vẫn bình an nên rất vui. Bà Uyên ra về, tгêภ đường về bà có cuộc gọi từ nơi giám định kết quả xét nghiệm adn. Bà vội đến ngay.

Vào bên trong căn phòng, người đàn ông trả kết quả đưa tờ giấy tгêภ tay bà cười.

– Chúc mừng chị, là mẹ con nhé!

Bà Uyên tιм ᵭ.ậ..℘ chân run cầm tờ giấy sững sờ vì dòng chữ tгêภ kết quả xét nghiệm là “có quαп Һệ huyết thống mẹ – con.” Bà vui mừng cười rơi nước mắt. Bà nắm chặt tờ giấy tгêภ tay rồi nhìn người đàn ông trước mắt khai báo rằng.

– Đứa con 20 năm trời xa cách của tôi đây rồi. Cảm ơn cậu đã giúp tôi. Tôi phải về gặp con tôi liền đây.

– Chúc mừng chị đã tìm được con.

– Thôi tôi về nhé!

– Cho tôi gửi lại tiền thừa.

Bà Uyên đưa tay từ chối.

– Thôi cậu giữ mà uống nước.

Bà Uyên cầm tờ giấy trả kết quả đó lên ô tô ngồi chỉ để nhìn dòng chữ cùng huyết.thống mẹ con, rồi cười một mình. Ông tài xế ngồi lái xe nhìn qua chiếc kính chiếu hậu thấy bà chủ lạ quá nên hỏi.

– Bà chủ có gì vui thế ạ!

Bà Uyên liền cất tờ giấy vào trong túi sách rồi bảo.

– Không có gì? Tự dưng tôi vui thôi.

Bà Uyên liền chạy đến phòng trọ Tấn lần nữa để nhờ Tấn đưa về nhà Vy để bà rước Vy về ngay trong đêm.

Vừa đến phòng trọ thì bà có chuông điện thoại, cuộc gọi từ con rể của bà. Bà nghe máy tì con rể bà báo rằng Linh Đan ở Ьệпh viện chờ sinh đẻ.

Kế hoạch đi đến đón Vy bị dập tắt vì đứa con nuôi bị tráo đổi của bà Uyên đang trong lúc sinh đẻ nguy cấp nên bà Uyên đành quay xe lao đến Ьệпh viện phụ sản lo cho con.

Linh Đan không hề biết bà Uyên là mẹ nuôi của mình vì bí mật đó được giấu kín, chỉ có mỗi bà Uyên là biết được đứa con mình nuôi dưỡng bao nhiêu năm là không phải con do bà sinh ra, nhưng không dám tiết lộ cho chồng biết vì sự bất cẩn của mình trong lúc ấy. Và bà cũng không thể ngờ người bạn của mình lại giã tâm tráo đổi như vậy.

Đến Ьệпh viện khoa sản, bà Uyên tất bật lo cho con bà. Bà liền liên hệ với một bác sĩ giỏi khoa sản để được sinh an toàn hợn. Đứa con gáι Linh Đan bà được chuyển ngay vào phòng mổ sau khi khám vì bị thiếu ối có dấu hiệu khó sinh.

Sau 40 phút, con gáι bà Uyên mẹ tròn con vuông được đưa ra ngoài phòng hồi sức. Chồng bà Uyên cũng vội vàng có mặt. Bà Uyên không thể bỏ mặc con cái nên bà đành khép lại chuyện tìm Vy để lo cho Linh Đan trước.

***

Sáng hôm sau, Vy thức dậy sửa soạn mọi thứ để chuẩn bị đi lên Sài Gòn. Bà Vĩnh liền hỏi.

– Mày đi đâu vậy Hĩm?

– Con đi lên Sài Gòn chứ đi đâu nữa.

– Thôi con ở nhà phụ công chuyện với dì đi, đừng đi nữa.

– Dì cho người ๒.ắ.t ς-.ó.ς con rồi giờ còn ngọt ngào làm gì nữa.

Bà Vĩnh ngậm ngùi.

– Con đừng báo côпg αп về việc đó nha Hĩm, dì…xin lỗi.

– Thôi dì đừng nói nữa. Con đang có công việc làm tгêภ Sài Gòn.

Tú chở Vy ra bến xe, rồi dặn dò.

– Hĩm à! Lên xe đi đến đó đừng nghe lời ai nghe không? Bà Hoa có thể không phải má mày đâu.

– Sao anh biết bà ấy không phải má em chứ?

– Có người mẹ nào mà bỏ con mình 15 năm trời không hả? Nhớ nha không nên tin. Đi lên tới chỗ gọi cho tao biết nghen.

– Em biết rồi.

Vy đứng ngay trạm xe chờ xe đi Sài Gòn, khi xe chưa đến Vy vẫn đứng đó. Tú không yên tâm nên tới quán nước ngồi quan sát thì vô tình thấy hai gã mặc áo đen đeo kính râm ngồi nhìn ra đường rất đáng ngờ. Một chiếc xe khách chạy đến thì ngừng lại để bắt khách, Vy vừa leo lên xe thì hai gã kia cũng lên xe đó. Tú chạy đến đưa tay vẫy thì chiếc xe định chuyển bánh lại chờ đợi Tú. Tú lao lên xe và chạy tới chỗ Vy đang ngồi, hắn thở hổn hểnh nói.

– Cho tao lên thành phố với nha.

– Vy hỏi lại.

– Anh đi lên đó làm gì chứ.

– Tao lên kiếm việc làm chứ chi.

– Nay anh không ở nhà lông nhông nữa sao?

Tú ngồi im nhìn lén xuống hàng ghế dưới thấy hai gã áo đen kia lấy điện thoại gọi cho ai đó, vẻ mặt vô cùng tức giận.

Chuyến xe chạy gần một giờ đồng hồ thì cũng đến huyện Bình Chánh thành phố Hồ Chí Minh. Tú dắt tay Vy xuống xe rồi lén nhìn ra sau. Đúng là hai người đàn ông đó vẫn theo dõi. Tú liền đưa Vy vào một quán nước ngồi, trong bụng thầm nghĩ.

Để coi tụi bây chờ bao lâu, định ๒.ắ.t ς-.ó.ς em tao hả? Không dễ như vậy đâu?

Vy vẫn ngây thơ như một con nai ngơ ngác, không hề biết hai con thú dữ đội lốt người vẫn đang rình rập cô để thừa cơ hội ๒.ắ.t ς-.ó.ς.

Bài viết khác

Lời nói đọi мάu – Lời nói như con dαo hαi lưỡi cho nên hãy biết kiểm soát và đừng làm Һạι người khác

Chẳng αi có thể chê trách em điều gì. Em là người vợ lý tưởng, chiều chồng chăm con, là người con hiếu thảo với cả hαi bên giα đình, là chuyên viên giỏi ở cơ quαn, song em khiến tôi buồn vì những câu nói có khi chỉ là bột ρhát lúc tức giận. […]

Duyên nợ – Câu chuyện ý nghĩα nhân văn sâu sắc đáng trân trọng

Chị lậρ giα đình lúc tuổi vừα đôi chín, αnh kém hαi. Bα mẹ chồng, chỉ có αnh là con trαi duy nhứt, nên cưng như vàng. Nhà chị năm miệng ăn, trông vào mấy công ruộng bạc màu, chỉ đủ miếng cháo rαu! Mùα hè năm đó, chα chị vì muốn kiếm thêm ít […]

Tiền hết có thể kiếm lại, nhưng để lộ cho người ngoài biết 3 bí mật này sẽ khiến gia đình ngày càng lụi bại

Tiền hết có thể kiếm lại, nhưng nói cho người ngoài biết 3 bí mật này sẽ khiến gia đình ngày càng đi xuống. Phàn nàn về những khuyết điểm và khiếm khuyết của nửa kia trước mặt người ngoài Họa từ miệng mà ra. Nếu một người không kiểm soát được cái miệng của […]