Tủi phận 14

Tác giả : Lương Thị Bé

Vy hốt hoảng sờ túi áo không thấy điện thoại của Tấn đâu nữa. Cô lục lọi khắp người rồi thốt lên.

– Hình như em làm rơi tгêภ xe rồi anh ơi.

Tấn vội lao ra đường, dẫu biết chiếc xe đã đi biệt tích, anh nhìn theo hướng xe chạy trong vô vọng. Vy cũng chạy theo ra.

– Em xin lỗi đã làm mất điện thoại anh.

– Điện thoại anh thì đáng giá bao nhiêu, giờ mất thì thôi nhưng em không liên lạc được với má em kìa.

Vy nghĩ suy rồi nhớ đến điều quan trọng có thể liên lạc được với mẹ.

– A…Nhưng em nhớ số ba em mà, ba em có số má em mà.

Tấn cười.

– Cũng may cho em đó, vậy giờ vô nhà anh đi, rồi tính tiếp em ha.

Vào tới cổng, căn nhà cấp 4 của anh hiện ra trước mắt. Một bé gáι nhỏ, gầy guộc chạy ra kêu to khi thấy anh.

– Ba…Ba về bà nội ơi!

Anh đưa tay bế đứa trẻ con anh lên hỏi.

– Bé Xu nhớ ba không?

Bé Xu òa khóc. Sau khi dỗ con, anh mượn điện thoại của mẹ gọi cho ba Vy để hỏi số điện thoại người ʇ⚡︎ự xưng là mẹ Vy. anh gọi nhưng không ai nghe máy.

– Để lát anh gọi lại.

Bà Lan mẹ Tấn vội kéo con trai xuống nhà dưới nói chuyện riêng.

– Tấn à. Còn 10 triệu nữa, con coi lo cho tụi nó đi, bửa giờ tụi nó ráo riếc tìm con miết, má hãi quá!

– Nhưng giờ con không có đủ 10 triệu.

– Vậy con đi qua nhà bác hai hỏi mượn đỡ đi con, chứ day dưa kiểu này sợ nó tăng số nợ lên thì khổ.

– Để con tính.

– Ừ, con vợ con nó bỏ đi mấy tháng nay mà nó gây ra cho cái nhà này khổ cực, con cái không ai giữ, bửa giờ má đi làm thuê cho người ta, bỏ nó bên nhà hàng xóm té ngã, không ai dòm ngó, má không biết sao.

– Thôi để con mang bé Xu lên Sài Gòn gửi nhà trẻ.

– Ừ cũng được, ít ra nó còn thấy con, chứ đêm nào cũng khóc, má dỗ không nín .

Nói chuyện xong Tấn bước ra ngoài, anh ngồi xuống lấy điện thoại ra gọi cho ba của Vy thêm lần nữa. chuông đổ rồi nghe giọng ba Vy hỏi.

– A lô, ai vậy?

Tấn liền đưa điện thoại cho Vy nói chuyện.

– Dạ, con Hĩm đây ba.

– Có gì không con?

– Ba cho con số điện thoại má ruột con đi, hôm bửa con đã nói chuyện với má rồi mà con làm mất điện thoại rồi ba.

– Để ba gửi cho.

Bất chợt nói của bà Vĩnh từ trong điện thoại phát ra quát lớn.

– Ông cả gan liên lạc với con vợ cũ của ông . Tôi ᵭ.ậ..℘ nát cái điện thoại này luôn.

Thế là cuộc gọi kết thúc, khi chưa kịp lấy số của mẹ Vy thì điện thoại của ông Trung đã bị vợ ᵭ.ậ..℘ nát.

Ngồi một lúc thì Vy và Tấn cũng từ biệt mẹ để đi lên Sài Gòn. Bà Lan giục con đi nhanh vì sợ bọn ҳα̃ Һộι ᵭeп tìm anh ᵭòι пợ.

Tấn vào trong lấy quần áo cho con anh rồi cùng Vy bước ra khỏi nhà anh.

Bài viết khác

Những ông bố bà mẹ xin đừng vì những chuyện nhỏ nhặt mà dễ dàng ly hôn

Vợ của anh vì một lý do ngoài ý muốn đã qua đời được 4 năm, anh vì không có cách nào có thể chăm sóc được bố mẹ nên cảm thấy chán nản và mệt mỏi. Một buổi tối khi anh trở về nhà, vì quá mệt mỏi nên anh chỉ chào hỏi đứa […]

Người nghèo tuy nghèo tiền bạc nhưng họ giàu lòng thαnh cαo – Câu chuyện xúc động về “một chỉ vàng bị đάnh cắρ”

Năm nαy tôi đã gần bảy mươi tuổi. Cái tuổi mà con cháu đã có thể chúc thọ được rồi. Tôi đã chứng kiến biết bαo câu chuyện cuộc đời. Nhưng có một câu chuyện mà tôi không thể nào quên được. Tôi viết câu chuyện này gửi các αnh, các chị để kể lại […]

Tiếng đàn lúc nửα đêm – Câu chuyện xúc động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Chị đến gần sαu lưng nó, và lặng lẽ ngắm nhìn nó ᵭánh đàn. Chị cúi xuống và lắng nghe con bé hát thầm thì cái gì. Chị sởn cả dα gà, khi chị nghe con bé hát ɾõ ɾàng từng tiếng một, mà lại là hát bằng tiếng Việt hẳn hoi: “…Nhớ những năm […]