Tối nào bố chồng cũng gọi con dâu góa chồng ra hiên nói chuyện – đến ngày cô tái giá, anh cả nhà chồng mới lật ra sự thật bẽ bàng suốt nhiều năm, không ai có thể ngờ rằng…

Chồng mất trong một tai nạn lao động khi mới cưới nhau chưa tròn một năm, Nga – con dâu út trong gia đình ông Bằng – quyết định ở lại nhà chồng, sống cùng bố mẹ và anh cả của chồng.

Cô sống lặng lẽ, ít nói, siêng năng và lễ phép. Người làng ai cũng thương cảm:

“Con bé còn trẻ quá mà góa bụa. Ở nhà chồng thế này, liệu rồi có lấy lại tuổi xuân?”

Kể từ ngày chồng mất, tối nào ông Bằng – bố chồng cô – cũng gọi cô ra hiên nói chuyện. Mỗi lần đều ngồi đến cả tiếng đồng hồ, rồi ông lặng lẽ vào trong.

Hàng xóm thấy vậy đâm xì xào. Có người buột miệng:

“Không khéo có chuyện không minh bạch chứ chẳng chơi.”

Nhưng Nga vẫn im lặng, không một lời than phiền.

Nhiều lần mẹ chồng thấy hai người ngồi thì thầm, cũng gặng hỏi, ông Bằng chỉ nói:

– “Tôi chỉ thương nó như con gái. Mỗi đêm tôi chỉ nói chuyện để nó đỡ trống trải.”

Ngày tháng cứ thế trôi. Nga vẫn không đi bước nữa dù có vài người mai mối. Mỗi lần ai nhắc đến chuyện tái giá, ông Bằng chỉ trầm mặc, không nói gì.

Đến năm thứ bảy sau ngày chồng mất, Nga quyết định tái hôn với một người đàn ông tử tế – chủ một xưởng mộc ở huyện bên.

Gia đình nhà chồng cũ được mời, trừ… ông Bằng.

Ngay ngày cưới, khi tiệc đang diễn ra, anh cả nhà chồng – anh Đức – bất ngờ bước lên sân khấu, xin micro:

– “Tôi có chuyện cần nói, vì tôi không thể để cô ấy bị hiểu lầm thêm nữa!”

Không khí lặng đi.

Anh Đức rút trong túi ra một quyển sổ cũ, chìa ra giữa đám đông:

– “Bảy năm trước, sau khi em tôi mất, bố tôi phát hiện Nga đang mang thai. Nhưng vì danh tiếng gia đình, vì định kiến ‘góa phụ không nên mang thai’ khi chồng đã mất, ông đã ép Nga giấu đi chuyện đó. Hằng đêm, ông ngồi ngoài hiên cùng Nga để bàn cách giữ đứa trẻ an toàn, tìm nơi sinh kín đáo, và sau đó… gửi con vào trại trẻ mồ côi, lấy tên mẹ là một người khác.”

Cả đám cưới lặng như tờ.

Nga bật khóc.

Anh Đức tiếp:

– “Tôi tình cờ phát hiện quyển sổ này trong phòng bố – trong đó ghi chi tiết ngày sinh, nơi gửi, và khoản tiền ông trích hàng tháng gửi cho cô nhi viện. Tối nào cũng ra hiên, không phải vì có tình ý gì. Mà là vì ông đang chuộc lỗi với một quyết định sai trái. Nga đã hy sinh… nhiều hơn bất kỳ ai nghĩ. Và đứa con trai ấy – đang đứng ở kia.”

Mọi người quay ra nhìn: một cậu bé 6 tuổi, mặc lễ phục, đứng lặng thinh bên góc cổng, ngơ ngác.

Chú rể – người đàn ông mà Nga sắp cưới – tiến lại, quỳ xuống, dang tay đón đứa trẻ vào lòng, không nói một lời.

Sau đám cưới, Nga đưa con trai về sống chung.

Ông Bằng mất một năm sau đó, để lại toàn bộ tài sản đứng tên đứa bé – người cháu nội mà ông chưa từng dám công khai.

Trong cuốn sổ tay cuối cùng của ông, có dòng chữ nguệch ngoạc:

“Một người đàn ông đôi khi có thể sống trong danh dự… nhưng chết đi mới thấy, không có gì đau hơn là sống mà phải che giấu tình thương.”

Bài và ảnh sưu tầm

Bài viết khác

Người già nên tɾánh – Nhưng lời khuyên sâu sắc và bổ ích củα một bác sĩ

Con người khi về già, các bộ ρhận tɾong cơ thể đều lão hóα, yếu đi. Một số điều sαu đây luôn ẩn chứα những hiểm họα bất ngờ mà người cαo tuổi cần ρhải lưu tâm đề ρhòng. 1. Không nên tậρ luyện vào lúc sáng sớm Tα vẫn có quαn niệm cho ɾằng […]

Người sống lương thiện thì cuộc sống sẽ tốt đẹρ, đó là ρhong thuỷ tốt nhất – Câu chuγện đáng để suγ ngẫm

Có một thầγ ρhong thủγ thường giúρ người ta chọn nơi ở sao cho maγ mắn nhất. Ông luôn tin rằng một ngôi nhà đặt ở chỗ đắc địa mới có thể thaγ đổi vận mệnh con người theo hướng tốt lên. Một ngàγ nọ trên đường đi xa, trời nắng gắt và lạc vào […]

Anh hai của tôi, câu chuγện chân thành với một mối tình anh em ruột cao quý và ý chí nghị lực.

Anh chở tôi bằng xe đạρ vượt quãng đường hơn 200 km để lên Sài Gòn thi đại học, với quγết tâm “có làm ăn màγ haγ ở đợ cho người ta anh cũng sẽ nuôi em học”. Hình minh họa Đầu năm 1990, cả nhà tôi chuγển vào Nam làm kinh tế mới, không […]