Thoáng xưa chương 2

Tác giả: Phạm Thị Xuân

Không lâu sau đó, mẹ đưa Thụy vào Sài gòn và đến sống ở nhà dì Lan. Dì là chị ruột của mẹ, đã gần bốn mươi tuổi nhưng vẫn chưa lập gia đình. Ở chung được một tuần thì mẹ gửi Thụy luôn cho dì, Thụy có hỏi sao mẹ không cho Thụy đi theo thì mẹ chỉ buồn bã lắc đầu. Dì Lan rất yêu thương Thụy nhưng Thụy vẫn thấy nhớ mẹ vô cùng. Những đêm đầu xa mẹ không quen, Thụy thao thức hoài không ngủ được, cũng không dám khóc, không dám hỏi gì. Thỉnh thoảng mẹ mới ghé thăm một lát rồi lại đi ngay.

Mẹ không biết là sau những lần ấy, Thụy thường khóc thầm một mình. Sao mẹ có thể mang Thụy đến một nơi hoàn toàn xa lạ, với những con người xa lạ mà ngay đến giọng nói của họ với Thụy cũng có nhiều khác biệt, mà lại không mang Thụy theo. Thụy nhớ Huế vô cùng, nhớ ký nhi viện với các seur và những đứa bạn cùng lớp. Thụy nhớ ông bà nội, nhớ các cô, nhớ vô cùng. Ngày ra đi, Thụy chưa kịp từ biệt với bất cứ người nào.

Công bằng mà nói, mẹ đi lấy chồng là việc nên làm thôi. Mẹ hãy còn quá trẻ, đến bây giờ mẹ chỉ mới hai mươi tám tuổi. Tuổi thơ mẹ đã quá cơ cực và đắng cay. Cuộc hôn nhân đầu tiên của mẹ quá ngắn ngủi. Cuộc đời phía trước của mẹ còn dài, sao mẹ phải chôn vùi tuổi xuân sau một lần mất mát. Còn nghe nói hôn nhân của mẹ là qua mai mối, mẹ chưa kịp thật sự yêu ba thì ba đã ra đi rồi.

Mẹ có quyền có lựa chọn, có quyền tìm hạnh phúc cho mình. Chỉ có điều Thụy đau đớn là trong hạnh phúc mới ấy, Thụy như một rào cản không cho mẹ có quyền hưởng hạnh phúc trọn vẹn. Thụy nghĩ rằng mẹ đã gạt Thụy ra khỏi cuộc đời của bà. Thụy buồn lắm! Thụy đau lắm, nỗi đau cứ cứa vào tâm hồn non dại của con bé. Mẹ đi rồi, Thụy biết dựa vào ai đây, biết sống làm sao đây?

Thụy gào lên trong tiếng nấc, đầu gục thấp xuống:
-Mẹ ơi, mẹ ơi!
Vừa lúc đó, có một bàn tay đặt nhẹ lên vai Thụy, bàn tay ấm áp làm Thụy lấy an lòng hơn. Thụy nhắm mắt lại và ʇ⚡︎ự nhủ mẹ đang đến tìm Thụy.
Thụy ngước lên, nước mắt lại trào ra, thất vọng vì không phải là mẹ Thụy, mà là dì Lan. Dì Lan lo lắng ngồi xuống bên Thụy:
-Thụy ơi, sao lại ngồi ở đây? Hồi chiều con có về nhà phải không?
Thụy ôm chầm lấy dì, nghẹn ngào trong nước mắt:
-Dì ơi!

Dì Lan cũng ôm Thụy:
-Dì đây!
Dì Lan rút khăn tay ra lau mặt cho Thụy. Dì pha trò:
-Con mèo nhỏ bữa nay làm nũng dữ. Lần sau dì không đi tìm đâu nghe!
Nước mắt Thụy lại ứa ra. Dì Lan phải dỗ dành:
-Dì nói giỡn mà. Thôi về nhà với dì!

Dì kéo Thụy đứng dậy. Hai dì cháu đi bộ một đoạn ngắn, Thụy cứ bám chặt tay dì như sợ dì cũng như mẹ, không cần Thụy nữa, bỏ Thụy mà đi.
Có chiếc xích lô trống đi ngang, dì Lan vẫy lại. Hai dì cháu lên xe, ngồi bên nhau nhưng không ai nói với ai câu gì nữa. Thỉnh thoảng dì Lan liếc nhìn Thụy và thở dài.
Chiều nay lúc ngồi nói chuyện với cậu Vi, dì đã ngờ ngợ Thụy về khi nghe tiếng loảng xoảng ngoài sân. Nhưng lúc đi ra thì không thấy ai. Đến chập tối, không thấy Thụy về, dì mới lo lắng đi tìm. Thụy mới vào đây, đã quen biết ai ngoài dì và cậu Vi. Nhưng chạy qua nhà cậu rồi mà không thấy Thụy, hai chị em phải chia nhau đi tìm. Dì đi dọc theo con đường Thụy thường đi học, may mà tìm được Thụy. Định la con nhỏ một trận nhưng thấy thương quá nên thôi.

Tối nay, hai dì cháu ăn cơm muộn. Thụy chỉ ăn mấy miếng rồi bỏ đũa, cổ họng đắng ngắt. Dì Lan cũng buông đũa, thẩn thờ. Dì lấy l*иg bàn đậy mâm cơm gần như còn nguyên để lát Thụy có muốn ăn thì ăn lại. Thụy chạy vào giường, nằm úp mặt xuống gối. Dì Lan cũng theo vào, nằm gần bên Thụy. Dì lật người Thụy lại, kéo Thụy sát vào, những ngón tay dì ๓.â.-ภ ๓.ê những sợi tóc của Thụy. Đêm Sài Gòn nóng bức nhưng sao Thụy thấy lòng mình lạnh lẽo thế! Dì Lan đợi Thụy nói gì đó nhưng Thụy cứ im lặng, cái im lặng làm đau lòng người dì.

Cuối cùng, dì Lan phải lên trước:
-Chiều nay con có về nhà trước phải không? Con đã nghe dì với cậu Vi nói chuyện phải không?
Thụy lại khóc.
-Con đã nghe được gì rồi phải không? Nói cho dì biết đi, Thụy!

Thụy vẫn khóc:
-Dì ơi, mẹ con không còn cần con nữa phải không dì?
Dì Lan nằm sát với Thụy hơn. Giọng dì khẽ khàng:
-Con đừng nói vậy. Mẹ con sao không cần con được? Mẹ con lúc nào cũng thương con.

Thụy nức nở:
-Thương con sao mẹ con không mang con theo?
Dì Lan trả lời bằng câu hỏi khác:
-Con không thích ở với dì à? Con không thương dì à?
-Con thích, con thương dì nhưng con nhớ mẹ con. Trước đây lúc nào mẹ con cũng ở bên cạnh con.
-Giờ mẹ con bận công việc, chưa về với con được. Con ở với dì cũng được mà.

Tự nhiên Thụy không khóc nữa, giọng con bé ráo hoảnh:
-Dì đừng dấu con nữa. Con biết hết rồi. Mẹ con giờ ở bên nhà cậu Hạnh, lo cho con cậu Hạnh, không còn nhớ đến con…
Dì Lan nhìn Thụy buồn bã:
-Thụy à, đừng trách mẹ con, khi nào sắp xếp xong, mẹ con sẽ đến đón con về ở chung.
Thụy lắc đầu:
-Con không ở nhà cậu Hạnh, con muốn về nhà!

Dì Lan thở dài:
-Con không muốn ở bên đó thì ở lại đây với dì.
Rồi dì nâng mặt Thụy lên:
-Lớn lên rồi con sẽ hiểu, sẽ thương mẹ con hơn Thụy à!

Lớn lên Thụy sẽ hiểu ư? Không, Thụy không hiểu và cũng không muốn hiểu gì cả. Chỉ có một thực tế phũ phàng đang dẫm đạp lên tâm hồn bé nhỏ Ϯộι nghiệp của Thụy là mẹ nó đã bỏ nó để đi lấy chồng, ngày đám cưới không cho nó đến. Mẹ nó đi lấy chồng như một cuộc trốn chạy, đưa nó từ Huế vào Sài Gòn rồi giao nó cho chị, rồi lấy chồng. Không nói với Thụy, không giải thích dù chỉ là một lời.
Cũng lâu lâu rồi, mẹ có đưa Thụy đến nhà cậu Hạnh một lần. Bốn đứa con của cậu đều trố mắt nhìn Thụy. Đứa lớn nhất, chắc hơn Thụy vài tuổi. Đứa nhỏ nhất còn ẵm tгêภ tay, vậy mà nó cứ bám lấy mẹ, còn gọi “má, má”, như mẹ là má của nó vậy. Thấy mấy đứa cũng có vẻ hiền lành, mất mẹ nên nhìn cũng lơ ngơ, cũng Ϯộι nghiệp. Thụy nghĩ tụi nó cũng như Thụy, cũng đáng thương.Nhưng tụi nó có ba, giờ có thêm má mới, còn Thụy thì không có gì cả.

Có một bà dáng dấp sang trọng, mập mẹp, tay đeo chiếc nhẫn to đùng, ngồi ở chiếc ghế giữa, nhìn Thụy chằm chằm. Thụy cúi đầu chào. Bà ấy không trả lời, hất mặt lên, hỏi:
-Con con Hà đây à?
Mẹ cúi đầu, lí nhí:
-Dạ!

Mẹ kéo tay Thụy giục:

-Chào bà đi con!

Mặc dù Thụy đã chào lúc bước vào, nhưng nghe mẹ nói vậy, Thụy cũng đành thưa lại. Thụy nhìn bà ấy, đoán đó là má cậu Hạnh. Sao mẹ Thụy có vẻ sợ sệt, khúm núm trước người đàn bà ấy vậy. Mẹ có làm gì sai mà phải sợ? Mẹ phải chăm sóc cho con cậu Hạnh thì bà ấy phải biết ơn mẹ chứ? Bà ấy khác xa với bà nội của Thụy.

Bài viết khác

Về già chúng tα dựα vào αi, câu chuyện khiến chúng tα ρhải dừng lại suy ngẫm

Khoảng chục năm nαy chúng tôi Ьắt đầu nghĩ về cuộc sống khi về già. Ở cùng con là lựα chọn tɾuyền thống và ρhổ biến nhất từ tɾước tới nαy ở Việt Nαm. Nhưng ở thế hệ chúng tôi, lựα chọn này đã không còn dễ dàng như với các thế hệ tɾước. Chúng […]

Người cũ – Người ρhụ nữ giỏi giαng, tốt bụng ρhải được quyền hưởng hạnh ρhúc

Anh giám đốc xởi lởi nói : Để tôi giới thiệu với cậu, tɾưởng ρhòng kinh doαnh củα công ty tôi. Cô ấy giỏi lắm. Cô ấy đến ɾồi. Anh từ từ quαy lại ɾồi cҺếϮ sững. 5 năm không gặρ. Cô ấy bây giờ tɾòn tɾịα, tɾắng tɾẻo và tɾông thần thái ɾất ɾạng […]

Lời hứa – Câu chuyện thú vị ý nghĩa nhân văn sâu sắc

LỜI HỨA… Ông Tom Cook, cư dân tại tiểu bang Wisconsin, đã trúng lô độc đắc Powerball 22 triệu ngày 10/6 vừa qua. Xổ số mở hàng ngày, có người trúng tới cả trăm triệu. Ông Cook trúng 22 triệu thì ăn thua chi. Nhưng chuyện nóng khi ông chia đôi số tiền này với […]