Thế thân – Chương 61

Bà Cẩm Thu một tay ôm Đức Tùng đỡ nửa thân người tгêภ cậu ta một bên bấu chặt vạt áo mình kìm nén cơn giận.

“Nếu bà muốn ra khỏi nhà này thì cứ ʇ⚡︎ự nhiên, tôi không ý kiến gì”

Đức Tuấn lạnh lùng ném lại ánh mắt khinh bỉ rồi lên phòng ông Nhân. Bà Mai chứng kiến toàn bộ cảnh tượng trớ trêu này. Một gia đình nề nếp gia phong bỗng trở thành một chiến trường tranh đua không có hồi kết giữa những người thân ruột ϮhịϮ trong gia đình. Đức Tuấn dường như đã biến thành con người khác vậy, hung hãn và lạnh lùng. “Ông Nhân, ông mau tỉnh lại đi! Nếu không cái nhà này chắc là loạn mất”. Bà Mai thầm khấn nguyện. Gia đình này cũng được gọi là gia đình thứ hai của bà, gắn bó với họ gần cả một đời người, chứng kiến những cảnh tương tàn này làm sao có thể không đau lòng chứ.

Bà Mai nhón nhén đi lên phòng ông Nhân. Đức Tuấn đang ngồi bên cạnh ông Nhân, cả hai đang nhìn ra cửa sổ, khu vườn nhà ông. Khu vườn này chứa đựng bao nhiêu kỉ niệm của cả gia đình khi bố mẹ Đức Tuấn còn sống. Họ thường cùng nhau ra ngồi dưới tán cây xanh mướt uống trà. Ngoài bãi đất trống, cỏ non xanh mơn mởn kia là chỗ mà Đức Tuấn thường dựng lều chơi ở đó. Đức Tuấn khẽ cười chua chát, tất cả đã không còn như cũ nữa rồi.

Ông Nhân mắt nhìn vô hồn, đùi rung rung như đang đắm chìm trong một vùng ký ức. Có thể với ông bây giờ, không chứng kiến những cảnh tượng đau lòng giữa hai đứa cháu ruột chĩa súng vào nhau lại vô tình trở thành một điều may mắn. Cứ hồn nhiên như một đứa trẻ thế mà lại hay.

“Cậu chủ! Có muốn ăn gì không ạ?”

Bà Mai khẽ gọi Đức Tuấn. Anh ta không nhìn lại.

“Không”

“Từ nãy giờ cậu chưa ăn gì cả. Ông Nhân có cũng đói rồi”

“Mang cơm lên đây cho tôi”

“Dạ”

Bà Mai mang lên một mâm cơm có món canh chua cá diêu hồng mà ông Nhân rất thích. Đây cũng là món ăn mà Uyên Linh thường làm cho ông Nhân anh mỗi khi vợ chồng cô đến nhà.

Đức Tuấn múc một muỗng canh cho vào bát đưa về phái ông Nhân.

“Ông nội! Hôm nay có món canh cá diêu hồng”

Ngửi thấy mùi thơm quen thuộc của món ăn yêu thích của mình, mắt ông Nhân bất ngờ sáng lên. Trong đáy mắt của ông lấp lánh một niềm vui nhỏ.

“Canh cá”

Ông chỉ vào bát canh.

Bà Mai biết ý liền bới một bát cơm trắng để về phía ông. Ông Nhân vui vẻ lấy muỗng xúc một ít cơm trong bát đưa lên miệng rồi lại múc một muỗng canh ăn ngon lành như một đứa trẻ lâu lắm mới được ăn một món ăn ngon.

Bà Mai nhìn thấy vậy không kìm nén được ҳúc ᵭộпg, nước mắt ʇ⚡︎ự nhiên rơi xuống. Bà sụt sịt múc thêm canh vào bát cho ông Nhân. Chẳng cần phải dỗ dành, ông Nhân vẫn ăn hết hai bát cơm trong giây lát.

Đức Tuấn thừa biết ông Nhân đang nhớ đến Uyên Linh. Có thể ông không nhớ rõ được đó là món ăn do Uyên Linh nấu nhưng hương vị quen thuộc của nó khiến ông liên tưởng đến một điều gì đó rất vui vẻ . Đó chính là những kí ức tốt đẹp còn sót lại trong tâm trí ông về Uyên Linh.

Một cảm giác nhoi nhói trong tιм vụt qua trái tιм Đức Tuấn. Anh ta lại không nhớ Uyên Linh sao?

***
Bà Cẩm Thu đưa Đức Tùng vào Ьệпh viện. Vết thương chẳng có gì nghiêm trọng cả, cậu ta chỉ vì quá mệt mỏi trong nhiều ngày nên thể lực bị giảm sút. Chỉ cần nằm nghỉ một vài ngày, ăn uống, ngủ nghỉ đầy đủ là hồi phục.

Mặt Đức tùng hốc hác hẳn, ngủ say như một con mèo ngoan. Tгêภ môi có mấy vết xước nhỏ còn dính chút ɱ.á.-ύ. Trông chẳng giống một gã trai hung tợn, rắn rỏi ngày thường. Bà Cẩm Thu càng nhìn con càng căm giận. “Nó dám ᵭάпҺ Đức Tùng ra nông nổi này, lại còn đuổi mình ra khỏi nhà. Được lắm! Đức Tuấn! Để coi mày hống hách được bao lâu”. Bà Cẩm Thu lầm bầm ʇ⚡︎ự nói với chính mình. Lần này như giọt nước tràn ly. Không thể chịu được sự giẫm đạp của Đức Tuấn nữa rồi. Bà ta nhẫn nhịn Đức Tuấn chỉ vì bảo vệ Đức Tùng, chờ cơ hội. Không ngờ ngày hôm nay Đức Tuấn lại ra tay với cả con trai bà một cách lạnh lùng và tàn nhẫn như vậy. Chuyện này không thể nuốt trôi.

“Alo! Tôi đây! Hình như ông không muốn trả thù Hoàng Phát nữa. Ông Nhân chỉ mới bị như vậy mà ông đã thỏa mãn rồi sao?”

Bà Cẩm Thu gọi điện cho ông Bảo, cố ý nói khích bác ông ta.

“Ai nói tôi đã thỏa mãn! Như thế thôi thì mới chỉ bằng một cái móng tay những gì mà ông ta gây ra cho tôi”

“Tôi thấy ông không có động tĩnh gì. Đức Tuấn quá lộng hành rồi

“Lại có chuyện gì nữa đây?”

Ông Bảo đoán ngay Đức Tuấn đã làm làm chuyện gì đó khiến bà Cẩm Thu không hài lòng rồi. Ông ta là cáo già, nắm rõ từng điểm yếu của bà Cẩm Thu. Lợi dụng sự ghen ghét đố kỵ của bà ta, ông Bảo đã có ngay một tay trong một cách dễ dàng. Hại được một tập đoàn lớn như vậy không thể chỉ ngày một ngày hai được. Ông ta đã chuẩn bị kế hoạch trả thù từ 20 năm nay.

“Nó dám đuổi tôi và Đức Tùng là khỏi nhà”

“Bà hãy quay lại ngôi nhà đó”

“Ông điên à? Nó đã phát hiện ra tôi là người đứng sau việc hạ ᵭộc. Với lại, chuyện mất mặt như vầy, tôi không làm được”

“Bà giận quá mất khôn rồi. Bà và Đức Tùng ra đi chẳng phải là quá dễ dàng cho nó sao? Quay lại và xin lỗi nó”

“Xin lỗi nó! Ông càng nói càng hồ đồ. Không bao giờ tôi làm một việc điên rồ như vậy”

“Ai bảo bà xin lỗi thật. Chỉ là giả vờ thôi. Nếu một chút ทɦụ☪ như thế bà còn không chịu nổi thì làm sao có thể trả thù được. Tôi sẽ ʇ⚡︎ự có kế hoạch cho bà”

Bà Cẩm Thu lưỡng lự. Đúng là bà ta ra đi như thế này là quá dễ cho Đức Tuấn rồi.

“Nhưng nó chưa chắc đã tin tôi lần nữa”

“Yên tâm! Nó sẽ để bà ở lại nhà. Nó không dám làm gì bà đâu. Dù sao Đức Tùng cũng là em ruột nó. Đương nhiên nó sẽ đề phòng bà hơn. Nhưng chuyện bà được ở trong nhà đó đã là một lợi thế lớn cho chúng ta rồi. Nếu bà dọn ra ngoài thật thì giá trị của bà đối với tôi chẳng là gì cả. Bà ʇ⚡︎ự suy nghĩ và lựa chọn đi”

Tiếng máy tút tút bên đầu dây bên kia. Ông Bảo đã cúp máy. Bà Cẩm Thu ngồi thừ ra nghĩ ngợi.

***
“Cháu gầy đi rồi đấy”

Bà Kim Chung đỡ chiếc vali của Uyên Linh xuống, chỉ chỗ cho cô xếp đồ đạc vào một góc phòng.

“Ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi”

“Dạ”

Uyên Linh nhìn xung quanh ngôi nhà. Không gian thật thoải mái và ấm cúng. Ngôi nhà không quá lớn nhưng được thiết kế rất tỉ mỉ và công phu, các gian nhà nhỏ được xây liền kề nhau tạo thành một kiến trúc ᵭộc đáo, nhẹ nhàng, hài hòa với thiên nhiên. Chiều ngang của ngôi nhà được mở rộng gần giống với những ngôi nhà ở nông thôn Việt Nam. Chắc hẳn thiết kế này là ý tưởng của bà Kim Chung. Có lẽ bà Kim Chung còn lưu luyến quê nhà lắm.

“Cháu muốn ra vườn một lát”

“Ồ! Không nghỉ ngơi chút sao?”

“Cháu không thấy mệt ạ! Với lại về đến nhà bác cảm giác thật bình yên”

Bà Kim Chung lấy một ly nước ép hoa quả trong tủ lạnh đưa cho Uyên Linh.

“Được! Đi theo ta”

Uyên Linh ngoan ngoãn bước theo bà Kim Chung.

Ngôi nhà nằm ở ngoại ô nước Mỹ nên không gian khá rộng lớn. Ở mỗi góc vườn được trồng các loại hoa khác nhau, kết hợp hài hòa giữa những cây bụi, cây leo, cây gỗ và những loại đá đủ sắc màu tạo thành hình thù ngộ nghĩnh. Uyên Linh phát hiện hình như bà Kim Chung rất có sở thích vui thú điền viên giống mình.

Ở một góc bên phải ngôi nhà là một khu rộng chỉ trồng toàn hoa hồng, loài hoa mà bà Kim Chung vô cùng yêu thích. Nó vẫn được giữ lại trong ngôi nhà ở Việt Nam, được Văn Thành chăm sóc rất kỹ. Uyên Linh đã sang Mỹ ở một thời gian dài trong thời gian du học nhưng chưa bao giờ đến những ngôi nhà như thế này. Đây là lần đầu tiên cô cảm giác được tгêภ đất Mỹ xa xôi lại có một nơi thân thuộc và ấm áp như ở quê nhà đến vậy.

Uyên Linh ngước mặt, hít hà mùi hương hoa ngọt ngào đến ngây ngất.

“Thơm quá”

Bà Kim Chung cười nhìn Uyên Linh với ánh mắt trìu mến, cứ mặc cô thả trôi tâm trạng của mình theo gió mây.

“Anh Thành và Hải Hằng chưa về hả bác?”

“Chắc chút nữa Văn Thành về thôi. Bác vừa nhắn cho nó rồi. Còn Hải Hằng, hôm nay có ca trực nên không về. Cháu tắm rửa nghỉ ngơi, tối bác đưa cháu vào thăm ông ấy”

“Mọi người vất vả quá! Cháu xin lỗi vì đã làm phiền mọi người thế này”

“Lại thế nữa rồi. Dù sao ta ở đây cũng không có việc gì làm. Chăm ông ấy cũng là một niềm vui của ta. Không phiền”

Có tiếng xe ô tô đỗ trước cửa nhà.

“Hình như là Văn Thành. Thằng bé này! Về sớm hơn ta nghĩ rồi. Chắc là nôn nóng lắm”

Bà Kim Chung liếc nhìn Uyên Linh khiến cô có chút bối rối. Bà biết rõ, Văn Thành về sớm như thế này là muốn nóng lòng gặp Uyên Linh.

Văn Thành bước vội xuống xe, chân nhanh thoăn thoắt tiến về phía hai người.

“Em sang đây sao không báo trước cho anh”

Giọng anh vẫn nhẹ nhàng, ôn nhu như vậy. Dáng vẻ thanh lịch, cao ráo của một vị bác sĩ điển trai như thế này nhưng vẫn chịu sống một cuộc đời ᵭộc thân chỉ vì trót ôm mối tình câm lặng không bao giờ có kết quả thì thật đáng tiếc. Không biết có lúc nào Uyên Linh có động lòng trước anh không?

“Công việc của anh bận quá! Với lại cũng chẳng có chuyện gì. Em sang thăm bố”

“Dù gì cũng nên báo cho anh một tiếng chứ”

Văn Thành trách móc nhưng gương mặt thì rạng rỡ lắm. Lâu lắm rồi mới được gặp Uyên Linh. Anh cũng không nghĩ là có thể gặp cô ngay tгêภ đất Mỹ.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *