Thay Chị Lấy Chồng – Chương 250
Lý Hào Kiệt liếc mắt nhìn tôi, chuyên tâm lái xe, không nói gì thêm.
Tгêภ núi mưa to gió lớn, dưới chân núi lại chỉ có mưa nhỏ tí tách.
Xe cứ chạy thẳng đến [Số 1 Vĩnh An].
Nơi đây, tôi vô cùng quen thuộc.
Nhìn xe vào khu nhà, tôi vội nói: “Tổng giám đốc Lý, lại đi đâu vậy?”
Lý Hào Kiệt vẫn không nói gì.
Tôi sợ hãï nắm lấy chốt cửa, căng thẳng nói: “Tổng giám đốc Lý, nếu như anh định đưa tôi đến nhà anh, tôi sẽ nhảy ra khỏi xe.”
“Vậy cô nhảy đi.”
Hai tay Lý Hào Kiệt nắm chặt vô lăng, không thèm liếc mắt nhìn tôi, ʇ⚡︎ựa như sự sống ૮.ɦ.ế.ƭ của tôi chẳng liên quan gì đến anh.
Thực ra, tôi không dám nhảy.
Chân tôi bị thương, nhảy xuống chắc chắn sẽ bị thương, không chừng còn bị xe cάп, vậy thì nhất định sẽ ảnh hưởng tới công ăn việc làm của tôi.
So sánh trước sau, tôi ngoan ngoãn ngồi tгêภ xe.
Chiếc xe dừng lại ở vị trí đậu xe của Lý Hào Kiệt dưới nhà như tôi dự đoán.
Người đàn ông ấy ngồi tгêภ xe gọi điện thoại, chỉ nói một câu: “Ở đây có người trật khớp, mọi người mang theo đồ đạc qua đây.”
Khi anh gọi điện thoại, tôi ʇ⚡︎ự lấy đồ đạc xuống xe.
Sàn xe của SUV rất cao, tôi nhảy xuống, cổ chân va chạm mạnh đau điếng.
Tôi cắn răng, nhìn chiếc ghế da thật tгêภ xe của người đàn ông ấy dính đầy nước do tôi ngồi, tôi bèn rút giấy trong túi ra lau cho anh.
Lý Hào Kiệt cúp điện thoại, nhìn tôi đang lau ghế thì hơi nhíu mày: “Cô đang làm gì thế?”
“Tổng giám đốc Lý, ghế ngồi bị ướt nên tôi lau giúp anh.”
Tôi nói một cách ʇ⚡︎ự nhiên.
Tôi phải bảo đảm hành động của tôi bây giờ không giống trước đây.
Lý Hào Kiệt thấy như tôi vậy, vẻ mặt khó chịu, đột nhiên nổi giận: “Ai cần cô làm việc này!”
Tôi giật mình, tay ngừng giữa không trung, trong chốc lát không biết nên làm gì.
Vẻ mặt của người đàn ông bực bội, đi đến từ ghế lái phụ.
Tôi giật mình rút giấy về, đóng cửa lại.
Bật lùi về phía sau hai bước.
Người đàn ông ấy không chần chừ một giây phút nào, trực tiếp đi tới bế bổng tôi lên!
Lần này tôi có kinh nghiệm rồi, cắn răng chẳng hề nói một câu.
Người đàn ông liếc nhìn tôi, ʇ⚡︎ựa như nhìn thấu mánh khóe của tôi.
Tôi ổn định cảm xúc mới nói: “Tổng giám đốc Lý, anh, anh có thể thả tôi xuống không.”
“Không được.”
Người đàn ông nói, sải bước đi về phía thang máy.
Không.
Tôi không thể như vậy nữa, tôi không nên có thêm bất kỳ dây mơ rễ má nào với Lý Hào Kiệt!
Tôi liều ๓.ạ.ภ .ﻮ giãy giụa trong lòng người đàn ông ấy: “Tổng giám đốc Lý, không phải anh đã có vợ sao? Ôm ấp người phụ nữ khác như vậy, vợ của anh sẽ đau lòng biết bao?”
“Đây là chuyện của tôi.” Khi Lý Hào Kiệt nói chuyện, lực cάпh tay ôm tôi lại mạnh hơn.
Mắt thấy thang máy ngày càng gần.
Tôi ngày càng hoảng sợ.
Một khi vào nhà anh thì tôi có thể biết được sẽ xảy ra chuyện gì!
Tôi liều ๓.ạ.ภ .ﻮ giãy giụa!
Cuối cùng, người đàn ông ấy không ôm tôi nữa, tôi nặng nề ngã tгêภ mặt đất!
Đau.
Vẻ mặt tôi đau đớn, hít một hơi, tôi cắn răng đứng lên, khập khiễng nói: “Tổng giám đốc Lý, tôi không vào nhà anh đâu.”
Lý Hào Kiệt đứng tại chỗ nhìn tôi, giữa hai chân mày có sự u buồn không thể nào tan đi.
Anh nhìn tôi một lúc mới nói: “Chẳng qua tôi chỉ gọi bác sĩ đến khám cổ chân của cô, cô sợ gì chứ?”
“Trai đơn gáι chiếc ở chung một phòng, anh nói xem tôi sợ cái gì? Anh là sếp lớn anh không sợ, tôi là một người phụ nữ chưa lấy chồng, đương nhiên là tôi sợ.”
Tôi càng nói, càng chột dạ.
Nghe câu nói này, Lý Hào Kiệt bất đắc dĩ lắc đầu: “Tôi đã gọi bác sĩ rồi, yên tâm, nhà của tôi còn có người làm, tôi sẽ không làm gì cô đâu.”
“Không được, cảm ơn tổng giám đốc Lý đã đưa tôi trở về thành phố, tôi sẽ ʇ⚡︎ự bắt xe về.”
Tôi vừa nói vừa nhảy lò cò muốn đi.
Người đàn ông phía sau gọi tôi lại: “Cô muốn đi ra ngoài thì cũng phải đi thang máy ra ngoài.”
À, đúng rồi, sao tôi quên mất.
Khi tôi xoay người khập khiễng đi về phía thang máy, một chiếc xe nhỏ màu trắng khác tiến vào hầm xe.
Chiếc xe ấy vốn định chạy vào sâu hơn, thấy tôi thì đột nhiên quay đầu xe, chạy đến bên cạnh tôi, hạ cửa sổ xe xuống, nói với tôi: “Sao em lại ở đây?”
Lý Trọng Mạnh.
Thấy anh ấy, tôi hận không thể tìm một chỗ biến mất.
Anh ấy ngẩng đầu nhìn thấy Lý Hào Kiệt phía sau tôi, hơi nhíu mày: “Sao hai người lại ở cùng nhau.”
Tôi nháy mắt với Lý Trọng Mạnh rồi nói: “Em lạc đường ở công trường, may mà tổng giám đốc Lý đến công trường đúng lúc, nên đưa em về.”
Nói đến đây, đầu óc tôi cũng có chút mơ hồ.
Sao Lý Hào Kiệt lại đến đó?
Đến công trường đúng lúc?
Lúc này, phía sau truyền đến giọng nói của Lý Hào Kiệt: “Chú nhỏ, hai người quen nhau ư?”
Giọng nói của người đàn ông ấy có chút lạnh lẽo.
Tôi không quay đầu lại cũng có thể tưởng tượng được biểu cảm của người đàn ông ấy.
Lý Trọng Mạnh ʇ⚡︎ựa như hiểu ý của tôi, xuống xe, gật đầu: “Ừ, trước đó chú đến thành phố Bắc công tác có quen biết cô Sa, quαп Һệ cũng khá tốt.”
“Vậy sao?”
Lý Hào Kiệt dường như nặn ra hai chữ này từ kẽ răng.
Ngay lúc anh nói xong, tôi cảm giác được có một sức lực kéo tôi về phía sau, tiếp theo đó, tôi đụng vào l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ bền chắc của người đàn ông ấy.
Chân lại trẹo, đau điếng: “Á…”
“Không sao chứ?” Lý Trọng Mạnh nhanh chóng bước xuống xe, căng thẳng nhìn tôi: “Trẹo chân hả? Đến chỗ anh đi, anh giúp em xoa tђยốς.”
“Được.”
“Không cần, tôi đã gọi bác sĩ tới.”
Tôi vừa mới đồng ý, Lý Hào Kiệt đã từ chối thay tôi.
Lý Trọng Mạnh nhìn Lý Hào Kiệt đang kéo tôi, rốt cuộc lộ ra thái độ tức giận: “Kiệt à, chú biết, Sa Điệp có nét tương ʇ⚡︎ự cô ấy, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân chú chú ý tới Sa Điệp, nhưng chú hy vọng cháu hiểu rõ, năm năm trước…”
“Im miệng!” Lúc này Lý Hào Kiệt cắt lời Lý Trọng Mạnh, u ám nhìn anh ấy: “Chú nhỏ, chú nên đi rồi.”
“Cháu giao Điệp cho chú, chú cần phải xem vết thương giúp cô ấy.”
“Điệp?” Lý Hào Kiệt nhìn Lý Trọng Mạnh, cười lạnh lùng: “Chú nhỏ, chú vẫn nên đi phụ trách chăm sóc người bị thương đi, chuyện của cô ấy, tôi sẽ xử lý tốt.”
“Tổng giám đốc Lý.”
Tôi uốn người, thoát được khỏi lòng của Lý Hào Kiệt, đứng cách anh một mét.
Lý Hào Kiệt hơi nhíu mày nhìn tôi.
Anh muốn nói gì đó, tôi lại mở miệng trước: “Trước đây tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ, anh là ông chủ của Hào Thiên, muốn người phụ nữ nào mà không có, lại quan tâm đến một nhà thiết kế nhỏ bé như tôi, bắt đầu từ hôm qua, tôi đã suy nghĩ rốt cuộc tôi có sức quyến rũ gì có thể khiến tổng giám đốc Lý quan tâm đến tôi như vậy.” Tôi dừng một chút, nhìn về phía Lý Hào Kiệt, nói tiếp: “Thì ra, tôi thật không may, giống với người trong lòng của tổng giám đốc Lý.”
“Người trong lòng… sao?”
Lý Hào Kiệt nghe tôi dùng từ này, ánh mắt rõ ràng lạnh lùng hẳn.
“Tổng giám đốc Lý, tuy tôi không biết người đó đi đâu, nhưng tôi nghĩ cô ấy ở trong lòng anh nhất định là tốt nhất, nếu đã là tốt nhất, không nên tùy tiện lấy người khác thay thế cô ấy.” Tôi hoàn toàn lùi về phía Lý Trọng Mạnh, nhìn anh, nói câu cuối cùng: “Vậy thì sẽ không công bằng với bất cứ ai.”
Nói xong, tôi khập khiễng lên xe của Lý Trọng Mạnh.