Thay Chị Lấy Chồng – Chương 161

Tác giả: Mộc Tâm

Tôi rũ mắt, cố ý nói như thể không có chuyện gì: “Không dùng quá sức lắm, tôi phải về làm việc đây.”

“Ừ, để anh đi cùng em.”

Giọng nói của Lý Hào Kiệt cũng dịu lại.

Chỉ là anh ấy vẫn siết chặt chiếc chìa khóa kia của tôi trong tay, hình như là không dám đưa nó cho tôi.

Còn cách ngày nộp tác phẩm chưa đến một ngày nữa.

Sản phẩm của tôi cũng đã làm sắp xong, sau khi tô màu lên thì đã sửa lại vài chỗ.

Cuối cùng cũng kịp mang đến quầy phục vụ trước lúc 12 giờ để vào máy tính chuyên dụng của cuộc thi.

Nơi này do Dương Trung phụ trách.

Anh ta nhìn thấy tôi liền cười và nói: “Cô Tống, cảm ơn cô chuyện lần trước nhé.”

“Không có gì, không phải lỗi của anh, là lỗi của anh ta.”

Tôi xua tay, nghĩ tới việc Lý Hào Kiệt bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện như âm hồn nên tôi cũng không dám nói nhiều với anh ta.

Lúc tôi xong đi ra thì vừa lúc lại nhìn thấy Lương Vũ Hạnh.

Cô ta định đi vào bên trong.

Tôi không yên tâm nên cũng đi vào theo.

Cô ta nhìn tôi, nói với giọng điệu như có chút bất mãn, “Cô đi theo tôi làm gì?”

“Đề phòng kẻ tiểu nhân.” Tôi bình tĩnh đáp lại.

Tôi cũng đã sớm biết Lương Vũ Hạnh cô ta là người thế nào.

Trưa nay lúc ăn cơm tôi còn nghe thấy cô ta nói chuyện với người khác là mình đã làm xong từ lâu, cũng đã nộp tác phẩm rồi.

Bây giờ lại còn đến đây, đúng là có hơi kì lạ.

Lương Vũ Hạnh thấy tôi nói vậy thì liền tức đến nỗi mặt biến sắc, “Cô nói cái gì cơ!”

“Lẽ nào không phải sao?” Tuy chỉ là suy đoán, nhưng tôi vẫn đứng vững nhìn Lương Vũ Hạnh, “Chuyện của Đào Nhi là do ai làm, tôi nghĩ trong lòng cô rõ nhất!”

“Liên quan gì đến tôi!”

“Liên quan gì đến cô?” Tôi nhìn Lương Vũ Hạnh, “Chuyện của Đào Nhi, cho dù là cô nhìn thấy thì sao cô có thể gọi tất cả những người tham gia cuộc thi đến nhanh như thế được chứ?”

“Tôi…”

“Trừ phi các người đã biết chuyện từ trước!”

Tôi lớn tiếng nói.

“Tôi… Chuyện này liên quan gì đến tôi chứ!”

Lúc này Lương Vũ Hạnh bị tôi nói thế, rõ ràng là đã có phần luống cuống.

Phản ứng của cô ta chính là chứng cứ tốt nhất.

Lương Vũ Hạnh bình thường tuy nghênh ngang phách lối, nhưng kể từ chuyện ăn cắp ý tưởng lần trước, tôi liền phát hiện ra, con người cô ta, chỉ cần bạn nói đúng trọng tâm, cô ta sẽ liền ʇ⚡︎ự mình thất thế.

Lúc hai chúng tôi cãi nhau, Dương Trung đứng một bên có ý tốt nên hỏi, “Cô Lương, sắp 12 giờ rồi, xin hỏi cô còn cần tác phẩm không?”

“Cần, tác phẩm của tôi đã sửa lại một vài chỗ, vậy nên phải lại.”

Lương Vũ Hạnh nói rồi, cầm chiếc USB ra bắt đầu bài.

Tôi thì đứng ngay bên cạnh, nói với Dương Trung, “Trợ lý Diệp, tôi muốn đặc biệt nói điều này một chút, lần trước lúc thi bán kết anh không ở đây, tác phẩm của tôi và cô ta giống nhau, sau đó mới chứng minh được là cô ta sao chép ý tưởng của tôi, nếu lần nàγ tάc phẩm của tôi và cô ta lại có đụ.ภ.ﻮ ς.ђ.ạ.๓ nữa, thì nhớ là cô ta sửa lại sau tôi nhé.”

“Cô có ý gì! Ai thích chép của cô chứ!”

Lương Vũ Hạnh vừa nghe thấy thế thì liền cuống lên.

Tôi liếc cô ta một cái, “Tôi cũng đâu có nói lần này nhất định là cô sao chép của tôi đâu, cô kích động cái gì, lẽ nào…”

“Đương nhiên là không rồi!”

Lương Vũ Hạnh trợn mắt nhìn tôi, cũng không nói nhiều lời thừa thãi với tôi nữa mà đi luôn.

Tôi thấy cô ta đi rồi, cũng đi ra ngoài, sau đó liền nghe thấy Dương Trung ở phía sau gọi với theo tôi, “Cô Tống.”

“Có chuyện gì sao?”

Tôi quay đầu lại.

Dương Trung ngập ngừng một lúc, hình như đang nghĩ xem nên nói thế nào.

Một lúc sau mới mở lời, “Ngày mai ba vị giám khảo sẽ đến từ sáng sớm.”

“Ừm.”

Tôi gật đầu, hoài nghi nhìn Dương Trung một lúc.

Chuyện này trước kia cũng đã có thông báo, tôi cũng sớm đã biết.

Luôn cảm thấy hình như anh ta vẫn muốn nói chuyện gì khác nữa.

Nhưng cuối cùng tôi vẫn không hỏi.

Đợi khi tôi trở về phòng, Lý Hào Kiệt vẫn ở đó ôm máy tính để gửi mail.

Làm xong tác phẩm, tôi cuối cùng cũng đã đựpc thảnh thơi.

Lao vào tắm qua một cái, kết quả tắm được một lúc thì liền nhìn thấy dưới đất có ɱ.á.-ύ.

Đến kỳ kinh nguyệt.

Tôi tắm xong, đồ dùng của phụ nữ đã được chuẩn bị sẵn, thay xong quần áo rồi ra ngoài, thấy người đàn ông đã đặt máy tính xuống, đi lại chỗ tôi.

Anh ấy ôm chặt tôi, rướn cổ lên mái tóc tôi, hít một hơi thật sâu, “Thơm quá, muốn ăn.”

“Không được.” Tôi căng cứng người, hai tay che bụng mình, ngương ngùng nói, “Đến kỳ kinh nguyệt.”

Nghe thấy bốn chữ này, Lý Hào Kiệt hơi cau mày, “Còn có kỳ kinh nguyệt không hiểu chuyện thế sao?”

Anh ấy ôm tôi, nhẹ nhành ђô.ภ l-ê.ภ ς.ổ tôi, thì thào, “Bảo bối à, cương thế này thì đau lắm.”

“Không được.”

Lúc này đương nhiên là không được rồi.

Cũng không biết tại sao, tôi luôn kiểu vừa lúc trước thì tức giận với Lý Hào Kiệt, lúc sau đã lại không biết phải làm sao với anh ấy, tôi như thế này khiến chính bản thân tôi cũng có chút bối rối.

Anh ấy nắm lấy tay tôi, nói như kẻ vô Ϯộι, “Vậy em dùng tay giúp anh được không.”

“…”

“Lần sau đợi em hết rồi, anh nhất định sẽ cố gắng.”

Lý Hào Kiệt nhìn tôi, hơi nhíu mày, ánh mắt trông cũng không thấy vẻ lạnh lùng.

Ngược lại còn có chút tính khí của trẻ con.

Tôi cũng không biết tại sao lại nói câu “Được.”

Tôi bị người đàn ông bế ℓêп gιườпg, dưới sự chỉ dẫn của anh ấy, dùng tay giúp anh ấy.

Sau khi làm xong, tôi mặt mày ủ rũ, vung vẩy cái tay đang mỏi muốn ૮.ɦ.ế.ƭ.

Lý Hào Kiệt vội vàng ngồi dậy, cầm tay tôi đặt lên trước ռ.ɠ-ự.ɕ, cẩn thận xoa Ϧóþ cho tôi.

Thực ra anh ấy không hề biết xoa Ϧóþ, dùng lực thì lúc mạnh lúc yếu.

Thế nhưng tôi ngẩng đầu thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh ấy, kìm nén sự oán trách, chỉ là cứ nhìn thế thôi.

Ngày mai ban giám khảo sẽ đến chấm bài, nhiều nhất là ba ngày nữa chúng tôi sẽ phải rời khỏi đây.

Rời khỏi đây rồi, quαп Һệ giữa tôi và Lý Hào Kiệt sẽ biến thành thế nào đây?

Có lẽ nào sẽ mãi là hai đường tiệm cận không ngừng đến gần nhau nhưng mãi chẳng thể giao nhau.

Đêm đến.

Lần đầu tiên tôi nghe theo con tιм, chủ động ôm lấy Lý Hào Kiệt, ʇ⚡︎ựa vào cơ ռ.ɠ-ự.ɕ của anh ấy, nghe nhịp tιм ᵭ.ậ..℘ mạnh mẽ của anh ấy.

Cảm giác này lại không làm tôi cảm thấy có một chút an tâm nào cả.

Nhiều hơn thế nữa là sự bất an.

Tôi luôn hiểu rằng tất cả những thứ này đều chỉ là tạm thời.

Thứ hạnh phúc này là thứ tôi vay mượn nhờ vào cơ hội thi ᵭấu lần này, bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi.

Tôi cảm nhận được người đàn ông ôm tôi đang hôn £êղ đỉภђ đầu tôi.

Trái tιм tôi khẽ run lên.

Nhắm mắt, chìm vào chiêm bao.

Sáng sớm ngày hôm sau ngủ dậy, mở mắt nhìn thì Lý Hào Kiệt đã không còn ở đây nữa, trong lòng tôi không khỏi cảm thấy hoang mang.

Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra rằng có lẽ là anh ấy đã đi tập thể dục rồi.

Quả nhiên, người đàn ông rất nhanh đã trở về, mang tгêภ người đầy mồ hôi, sau đó đi vào nhà tắm.

Lúc anh ấy tắm xong, vừa thay quần áo, vừa nói với tôi, “Hôm nay ban giám khảo đến, anh đi trước đây.”

“Ừ.”

Tôi gật đầu, sau đó đi vào nhà tắm rửa mặt, thay quần áo.

Sửa soạn xong thì ra khỏi nhà, đến địa điểm tập trung, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lý Hào Kiệt, và người phụ nữ bên cạnh anh ấy – Tống Duyên Minh.

Tống Duyên Minh tuy không khoác tay Lý Hào Kiệt, nhưng chị ta đứng đằng sau Lý Hào Kiệt, kề sát bên anh ấy. Bối rối nhìn trước nhìn sau, như thể vô cùng rụt rè.

Lý Hào Kiệt cũng che chở cho chị ta.

Cảnh tượng này dường như đã hóa thành bao nhiêu bàn tay vô hình, luồn vào trong l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ tôi, Ϧóþ nghẹt trái tιм tôi.

Trái tιм tôi rất đau.

Tôi biết hạnh phúc của tôi chỉ là thứ vay mượn, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ rằng hiện thực lại đến nhanh đến vậy.

Cùng nhìn thấy cảnh này còn có những người khác nữa.

Lương Vũ Hạnh dựa sát lại, mở miệng châm chọc, “Ôi, chính chủ đến rồi, tiểu tam có tâm trạng thế nào?”

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *