Sợi dây chuyền oan nghiệt 3

Hằng Minh Vũ

P3.

Đám tang của cụ Giản đơn sơ và nhanh gọn.

Đoàn người đưa tang chỉ có mấy người cháu ruột , cô bác, anh chị em, con cháu trong họ tộc, một số bà con xóm giềng gần, bởi lẽ xưa nay bà không học hành, giao tiếp hay chơi bời với ai ngoài xóm ngõ của bà.

Mọi người lặng lẽ đưa bà ra đồng. Không tiếng khóc hờ than thở như những đám tang khác.

Hôm trước bà Tiện em gáι của cụ vừa về đến sân đấmռ.ɠ-ự.ɕ thùm thụp nức nở

Ới chị Giả n ơi …oi.. sao chị ra đi vội vàng thế chị ơi… từ nay em biết gọi ai là chị đây chị ơi…..

Giường cao chiếu sạch…nhà cửa ấm êm chị không nằm chị đi gối đất nằ. ..m sương một mình chị ới.ơi ..ơi .

Bà Tiện vốn huyết áp thấp vừa khóc chị được mấy câu thì lăn đùng ra ngất phải gọi người tiêm truyền. Vậy là chả có ai khóc hò gọi bà lần cuối.

Đi đầu đoàn người, xe là đội cờ nhà đám, bốn đứa cháu họ cầm bốn lá cờ trắng có rua đen, theo sau là vài cái câu đối bằng vải mộc dán tranh ông Mục liên, bát đại hộ pháp, vài chữ nho đen con cháu trong họ viếng. Tiếp nữa là ông quản trang tay cầm bó đuốc, được bó bằng cái mành mành cũ rách tháo ra tгêภ cửa nhà cụ. Ông cầm bó đuốc cháy phừng phừng dẫn đoàn tang lầm lũi đi trong mưa cơn bóng mây, lúc mưa lúc tạnh.

Ông thợ kèn thi thoảng nghỉ lấy hơi,xong ông lại đưa cây kèn lên miệng,bậm môi, phồng má thổi bài ò í e tiễn đưa người về nơi an nghỉ.

Ông trưởng họ tay cầm hai cái chũm chọe thi thoảng lại ᵭ.ậ..℘ phèng phèng. Một ông cầm hai thanh gỗ gõ nhịp ra hiệu đi dừng cho người đẩy, kéo xe tang. Đoàn người đi ra đến đầu làng thì dừng nghỉ. Làng nào cũng thế, tгêภ con đường người đã khuất được đi lần cuối cùng ấy, ai cũng được dừng lại để nghỉ một lần cuối trước khi ra khỏi làng. Việc dừng chân nghỉ giải lao cũng là hình thức để đợi cho con cháu ở xa chưa kịp về, hay đến muộn có thời gian đến đưa tang người thân của mình lần cuối.

Đám tang không tiếng khóc hờ của cụ Giản rồi cũng xong.

Các cháu ruột của cụ đã trở về thành phố cho kịp buổi làm sớm mai, bởi ai cũng bận bịu.

Ba hôm trước, sau bữa cơm canh chuối ốc buổi tối hôm ấy.

Mười trằn trọc không tài nào ngủ được. Đêm đã về khuya lắm rồi, nhà không có đồng hồ, nhưng nghe tiếng côn trùng nỉ non gọi nhau, xa xa có tiếng gà gáy lần đầu gã đoán giờ này cũng giữa đêm rồi. Nhìn sang bên cạnh thấy con vợ còm nhom đang ôm thằng cu con ngủ, hơi thở khó nhọc. Lại nhìn sang giường bên mấy đứa con lít nhít đang ngủ ngon lành. Trẻ con vốn thế, ban ngày có thể ᵭάпҺ nhau tranh ăn,giành chơi với nhau. Nhưng đêm xuống là ngủ ngon lành. Hai chị em ôm nhau ngủ mặc cho mồ hôi nhễ nhại bởi cái oi nồng cuối hè. Nhìn chúng ngủ mà thèm.

Đâu như người lớn trăm mối lo nghĩ trong đầu, nhất là với gã một gã chồng bất tài, không biết kiếm tiền lo cho vợ con.

Gã thở dài пα̃σ nuột. Sao cũng là phận người, cũng là sinh năm thìn, mà lũ bạn gã đứa nào cũng giầu, duy có gã bê bết bề bệt mãi thế này. Nhẽ do gã phạm giờ sinh chăng.

Cũng có lần gã định để vợ con ở nhà theo người làng lên phố mưu sinh, nhưng thương vợ con ốm yếu việc đồng áng nặng nhọc không kham nổi nên lại thôi. Gã nhủ lòng đành đợi các con lớn biết đỡ đần rồi tính tiếp vậy.

Gã lại muốn sang làng bên nhặt ít gà giống về quây góc vườn thả đến tết bán. Gã nghĩ sẽ nhặt nhiều gà trống để nuôi bán làm gà lễ.loại gà trống tơ, chỉ cân rưỡi đổ lại, mới tập gáy mà làm gà lễ mới linh.

Loại gà ấy ai cũng thích mua, nhất là những con chân đều đẹp, mào cờ đỏ, dựng thì càng đắt giá.

Nhưng tiền đâu bây giờ.?

Thóc thì cũng chỉ đủ ăn và nuôi lợn đến mùa, tiền thì chả có,bởi kiếm được mớ cá mớ cua, hay buồng chuối, rổ bồng bán là vừa đủ mua tђยốς cho vợ gã chứ có dư đồng nào đâu.
Gã thở dài bò dậy mở cửa bước ra sân.

Ngoài sân gió mát hơn, gã mở toang cửa cho gió lùa vào nhà.
Châm điếu tђยốς Sa pa rít một hơi phả khói lên trời. Tгêภ cao trăng cuối tháng nhờ nhờ sáng, những vì sao nhấp nháy nhấp nháy.

Lúc chiều,gã sang bà cụ Giản xin mấy quả chuối tiêu xanh về nấu ốc. Bà cụ hoa chân múa tay mấp máy môi bảo gã cắt ít thôi, còn để tết mà bán. Gã lủng bủng

Bây giờ mới cuối hè, còn chán mới tết. Lứa chuối ra đợt này sao để đến tết được cơ chứ.?

Bì bục trong lòng vậy thôi chứ gã biết thừa bà có cách hãm chuối chín sớm. Chẳng biết bà làm cách nào mà năm nào vườn chuối của bà cũng kịp bán tết.

Năm nào bà cũng cho gã dăm buồng cả chín cả xanh để ăn Tết. Nhờ những buồng chuối, trái bưởi vàng , cam sành, chấp chua, trứng gà của bà cho mà gã và vợ con cũng có đủ mâm ngũ quả dâng ban thờ, phần còn dư mang bán để may quần áo cho các con.

Lúc chiều gã bê bát canh chuối sang cho bà ăn thì bà đang ướm lên cổ một cái dây chuyền vàng lấp lánh. Thấy gã sang, bà kéo chiếc dây giấu dưới cổ áo rồi cười cười đón bát canh. Bà hít hà rồigật gù.

On..on. ờ… on…on… ấy..

Bài viết khác

Bí mật về một bức tượng trần như nhộng – Câu chuyện đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Bỉ là một quốc giα xinh đẹρ và giàu có, kinh tế ρhát đạt khiến rất nhiều người hâm mộ cuộc sống củα người dân nước này. Tại thủ đô Brussels, Bỉ có một biểu tượng nổi tiếng là bức tượng “chú bé đứng tè”, một tượng đài nhỏ bằng đồng cαo 61 cm, là […]

Ở tuổi tɾung niên tôi có thαy đổi – Câu chuyện nhân văn sâu sắc

Tɾước đây tôi yêu bố mẹ, αnh em, ông xã, con cái, bạn bè… giờ tôi Ьắt đầu biết yêu thêm chính mình. Không mặc cả với những người bán ɾαu, bán cá nữα, tɾả thêm cho họ ít tiền không làm tôi nghèo túng, biết đâu số tiền đó lại góρ ρhần nhỏ bé […]

Tâm thư mẹ dặn con trai: “Mẹ không cần con thành ông nọ bà kiа, chỉ mong cоn hạnh рhúc và làm một người tử tế”

Có rất nhiều người đã từng hỏi mẹ: “Bạn hγ vọng con mình sẽ trở thành người như thế nào?” Với mẹ, đáρ án đơn giản nhất đó là: Tự do lớn lên, trở thành người mà con mong muốn. Mỗi lần hỏi cụ thể, mẹ luôn nói, có sở trường, sống vui vẻ; có […]