Sợi dây chuyền oan nghiệt 1
Hằng Minh Vũ
Phần 1
Cụ Giản ơi. Cụ Giản. Cụ cho cháu xin nắm miền tưới.
Vừa gọi ầm ĩ, cô Bưởi vừa đẩy cάпh cửa khép hờ bước vào nhà.
Mọi khi chỉ cần cô bước vào là cụ đã hỏi với ra Hở hở…
Sao hôm nay không thấy cụ động tĩnh gì thế nhỉ?
Cụ ốm đau sao mà đã chín giờ cụ vẫn còn nằm tгêภ giường thế cụ ơi. Vừa nói cô Bưởi vừa lay lay vai cụ Giản. Bà cụ nằm quay mặt vào trong vách tường. Cụ vẫn nằm im thin thít.
Cụ ơi.. cụ ốm à.?.. cụ ốm sao thế ạ?.
Lay ᵭ.ậ..℘ ầm ầm cụ vẫn nằm im không phản ứng gì. Cô Bưởi chột dạ đưa tay sờ trán cụ. Một cảm giác lạnh ngắt lan từ vầng trán nhăn nheo già nua của cụ sang tay cô. Cụ vẫn nằm im.
Cô vội vàng lật cụ ra. Đôi mắt cụ trợn trừng, đồng ʇ⚡︎ử trắng dã. Toàn thân bất động, lạnh toát.
Ối .. ối giời ơi…..
Cụ Giản chế… t. . Chế….t rồi bà con ơi… Mười ơi … Mừ…ời…. ơi…. cụ …cụ Giản ૮.ɦ.ế.ƭ rồi….
Bà con làng nước ơi…
Cô Bưởi vừa chạy vừa la ầm ĩ.
Vài người gần đó thấy vậy chạy ào đến. Mọi người nhốn nháo. Ai đó hô ầm:
-anh Tám, anh Tám đâu rồi.? Anh là côпg αп xã ông xem cụ sao lại mất đột ngột thế ?.
-Ơ mà cái anh Mười ngày nào cũng thấy sang cụ, mà sao nay không thấy đâu vậy nhỉ?
Anh Tám gạt mọi người ra bước vào, anh xua mọi người đang bu kín nhà.
-Ra ngoài, mọi người ra ngoài cho sáng để tôi xem nào.
Cụ đi thật rồi, có lẽ phải đi bốn năm tiếng thì thân mới lạnh thế này.
Lẽ nào cụ bị gió?
Giờ nhiều người cao tuổi bị đột ʇ⚡︎ử lắm. Thôi cụ cũng cao tuổi rồi, bị cảm mạo rồi đi thì bà con chúng ta làm đám đưa cụ ra đồng vậy.
Anh Tám đưa tay sờ khắp người cụ rồi quả quyết.
Vậy có báo cho các cháu của cụ không anh Tám?
Khổ thân bà cụ, chồng con chả có, cháu ruột thì ở xa hết.
Thôi họ hàng tập trung thu xếp hậu sự cho cụ vậy.
Ai ᵭάпҺ điện báo cho các cháu của cụ chứ. Dù sao cũng là cháu ruột.
Mỗi người một câu xôn xao nhốn nháo.
Anh Tám đưa tay vuốt mắt cho cụ Giản. Nhưng thật kì lạ. Bàn tay anh vừa nhấc lên thì mắt cụ vẫn mở trừng trừng.
Ai đó lại kêu lên:
-Lẽ nào cụ ૮.ɦ.ế.ƭ oan?, người ૮.ɦ.ế.ƭ oan mới không nhắm mắt được
Hôm trước,cả buổi sáng
Mười quần quật ngoài ao, hết ngụp xuống nước vục bùn đầy ặc chiếc gầu, rồi bì bũm kéo gầu lên bờ đổ vào những bụi tre,bụi chuối. Xong lại quén bèo tây đôn xuống cạnh bờ, kè cây dừa và mấy đoạn xoan thành bè ,hì hục múc bùn đổ lên cho vợ gã trồng rau muống, khoai nước. Gã trở về nhà mệt nhoài. Đổ mớ ốc, tôm trong cái giỏ mà gã mò bắt được trong lúc múc bùn ra cái chậu. Gã thở dài nghĩ đến vợ. Một người đàn bà hơn ba mươi cái tuổi xuân mà gầy gò hắt hẻo như bà lão sau bốn lần sinh nở và vài lần sa sẩy. Bởi vì Thị cứ cố sinh bằng được cho gã một thằng cu nối dõi.
Có cái mậm riềng, gã mở mặt mở mày với họ hàng làng xóm. Ấy là ʇ⚡︎ự thị nghĩ thế chứ nào gã có o ép gì thị đâu. Thị cứ lăn tăn, trăn trở khi sinh đến đứa thứ ba vẫn là con gáι, nên sau khi sa sẩy hai lần liền thị vẫn quyết định sinh tiếp. Quả là ông trời cũng thương thị mà cho thị một thằng con trai khi thị bước sang tuổi ba mươi. Nhưng có lẽ do sinh nở quá dày, lại thiếu ăn thiếu ngủ, lo nghĩ quá nhiều mà thị bị hậu sản. Sinh con xong thị mất sữa, bản thân thì mất ngủ, người ҳάc xơ như con cá mắm. Việc nuôi con vô cùng vất vả do kinh tế khó khăn, sức khỏe sa sút. Trộm vía, thằng bé cứ nước cơm, sữa ông Thọ pha loãng mà cũng bụ bẫm, duy có thị mẹ thì vẫn gầy tong teo, thở hắt cả ra. Gã thấy vợ gầy gò ốm yếu thì thương lắm, cứ nhăm nhăm xem đâu có mèo đen là bắt về hầm tђยốς bắc cho vợ ăn.
Ba đứa con gáι, đứa lớn mười một, đứa bé lên ba thì cứ như cỏ dại,rau hoang ʇ⚡︎ự bảo ban, chăm sóc nhau mà lớn, bởi mẹ thì ốm đau, bố cũng vất vả mưu sinh suốt ngày.
Mùa màng gã lăn lóc ngoài đồng, lợn gà ở nhà mấy chị em phụ bố. Hết mùa, ngoài lúc làm cho nhà, gã lại đi làm thuê, bốc bùn đổ lên vườn chuối, vườn mía cho những người cần. Gã thường làm cho bà cụ Giản, vừa là bà cô họ vừa là hàng xóm.
Bà cụ Giản bị điếc bẩm sinh,bà giao tiếp với mọi người bằng những âm thanh ú ớ và những cử chỉ hành động hoa chân múa tay chỉ trỏ.
Bà cụ Giản năm nay đã bảy tư tuổi, bà có hai người anh trai và một cô em gáι. Cả ba người đều lên thủ đô mưu sinh rồi ở hẳn tгêภ ấy, toàn bộ ao vườn ở nhà mấy sào mình bà trông nom trồng cấy. Vườn bà trồng chuối,bồng và mít, nhãn. Mùa nào thức nấy bà gọi gã lúc thì đổ bùn, lúc cuốc đất,khi hái quả. Vừa là cháu vừa gần nhà nên gã giúp không chứ không lấy tiền. Bà thấy thế trả công gã bằng những buồng chuối chín thơm nức mũi,những quả mít ngọt lịm. Hoặc là rau các loại. Cá trong ao nhà bà gã cứ thoải mái bắt về kho, nấu rồi múc đưa sang cho bà một ít. Bà sống một mình, ăn uống đơn giản lắm.
Nay gã bắt được mớ tôm tép và một chậu ốc bươu.
Gã đổ ốc ra chậu,ᵭ.ậ..℘ dập mấy quả ớt và thả nắm cám cho lũ ốc nhả hết nhớt , gã chạy sang nhà bà cắt nải chuối xanh và nắm lá lốt , tía tô về nấu chuối ốc.
Trước khi đi, gã gọi con Lan đang bế em tгêภ nhà:
Lan, Lan ơi
Con rửa mớ tôm tép, cho vào rang với lá chanh. Luộc rau muống ăn trưa nay. Bố sang bà xin chuối chiều nấu ốc.
Lan đặt em xuống cạnh mẹ, mẹ nó mấy nay cứ kéo cò cử thở cốn thở cào. Dạo em nó được ba tháng, bố nó đã ϮhịϮ một con mèo đen, hầm với tђยốς bắc rồi bắt mẹ nó phải ăn cho hết. Bố bảo phải ăn thế mới nhanh khỏe. Nó thương mẹ lắm,nên khi bố nấu xong múc bê lên nhà, nó lẳng lặng dắt hai đứa em sang bên bà Giản hái hoa da^ʍ bụt kết vương miện chơi đồ hàng để tránh các em quấy mẹ ,đòi ăn tranh.
Mười một tuổi, chị của ba đứa em nên nó già dặn thế đấy.
Nó rang tép lẫn tôm, luộc rau muống, sắp mâm chờ cơm chín , trong khi bố nó đang cắt chuối lột vỏ ngâm vào chậu nước mẻ để chiều nấu ốc. Nó nhìn bố nó vừa làm vừa đưa tay áo thấm mồ hôi mà thương bố lắm. Mẹ nó gầy gò ốm o, bố nó cũng có hơn gì đâu. Người toàn da với xương, hõm má hoẳm vào làm cái vòm miệng vâu lại vâu hơn.
Bố nó vốn chịu khó, lại thương vợ thương con lắm, lúc nào cũng nhường nhịn vợ con.
Còn nữa.