Sau trận cháy ngô gia 1
1.
Nửa đêm, ngôi nhà hoành tráng của Hương cả Ngô Văn Tùng bùng cháy dữ dội. Không biết mồi lửa phát ra từ đâu mà khi phát hiện thì toàn thể người trong nhà chỉ còn kịp bỏ của chạy lấy người.
Ông Hương cả Tùng chưa kịp hoàn hồn đã quát mắng gia nhân ầm ĩ vì Ϯộι tắc trách. Mà thử hỏi, họ cũng phải nghỉ ngơi sau một ngày làm việc cực nhọc chứ ai mà có trách nhiệm canh giữ nhà. Bởi mỗi gia nhân đều được cấp cho một phòng ở cách nhà chính khá xa nên sự cháy không ảnh hưởng gì tới họ. điều này càng khiến vị quan phụ mẫu sôi tiết hơn.
Chỉ là Hương cả thôi mà ông Tùng có hết thảy bốn bà vợ. Bốn phu nhân đều mặt hoa da phấn, dung nhan kiều mị diễm lệ hơn người. Mỗi bà đều sở hữu một gian nhà riêng rộng rãi sang trọng, sát bên nhà chính. Nhà chính thì thuộc chủ quyền của bà lớn bởi bà lớn là con gáι quan Tri huyện Trác Thụ, tiểu thư Trác Như Hoàn.
Như Hoàn sinh cho ông Hương một trai một gáι. Sau đó, Hương Tùng nạp thêm bà Hai Anh An, bà Ba Nghi Lộ, bà Tư Hoàng Hạc. Mỗi bà đều có một cậu ấm nối dõi cho Ngô gia. Chỉ riêng bà Tư Hoàng Hạc thì sau lần xẩy thai không mang thêm lần nào nữa.
Lúc nhà cháy thì Hương cả Tùng khoảng tгêภ bốn mươi tuổi. Năm năm trước “Mua” bà Tư lúc bà mới có mười tám. Cậu Hai Ngô Gia Bảo mới mười lăm tuổi. Cô Ba Ngô Gia Diệp lên mười hai, con bà Lớn Như Hoàn. Cậu Tư Ngô Gia Nhiệm con bà Ba An Anh, cậu Năm Ngô Gia Thời con trai bà Tư Nghi lộ đều mới mười tuổi, bốn người này được sự giáo dục của mẹ lớn nên rất hòa thuân thương yêu nhau. Luôn chơi chung, Gia Bảo rõ ràng là huynh trưởng, là chỗ dựa cho các em mình dù cậu vẫn là một đứa con nít.
Bốn bà vợ bốn tính cách khác nhau. Ông Tùng mê nhất là bà Tư, trẻ đẹp và duyên dáng nhưng vẫn sợ và nể nang bà lớn. Bởi vì chức quan của phụ thân Như Hoàn lớn hơn Hương cả, lại nữa, Như Hoàn là người hiểu biết rộng rãi, tính tình ôn nhu, được lòng người tгêภ kẻ dưới. Như Hoàn cũng không so đo ghen tị vì với ba bà vợ kia của quan Huyện nên gia đình lúc nào cũng trong ấm ngoài êm.
Bổng lộc của một Hương cả sao mà đủ phô trương như vậy, lại cùng lúc nuôi bốn người vợ và gia quyến của họ, trong nhà lại nhiều gia nhân để người làm chủ không động đến móng tay, đủ biết lâu nay Hương Tùng sống như thế nào, nếu nói ông ta là loại cường hào ác bá cũng không sai.
Có người hả hê phát ngôn: “Đáng đời, của thiên trả địa thôi”. Nhưng những người lo lắng lại nhiều hơn. Rồi đây khi trắng tay như vầy, không biết mấy địa chủ và bá hộ còn nuôi ông ta cho mập thây, giúp ông ta trở lại như trước để ra sức bóc lột dân tình bù vào lổ hổng vừa mất hay không? Nhưng dẫu sao, nhạc phụ của ông ta vẫn là Tri Huyện, có thể che chở cho ông không bị mất chức Hương cả. Chỉ cần còn chức là còn có thể gầy dựng lại gia đàng.
Rồi nghe gia nhân nói rùm bên ngoài. Vì gấp rút bỏ chạy khỏi hiện trường vụ án nên họ không kịp mang theo vàng bạc châu báo gì, nhất là bà Lớn. Bởi bình thường Như Hoàn không thích se sua, không đeo bất kỳ tư trang nào. Nhưng ba bà kia thì luôn luôn khoe khoang ông Hương thương mình hơn, ưu ái mình hơn, bằng chứng là những vàng bạc châu báo ông ta cho riêng mình. Vì vậy mà ba bà nọ vẫn còn giữ được những trang sức giá trị đeo tгêภ người lúc thoát ra ngoài.
Nhà cháy, đồ đạc trong nhà cũng theo trận cháy đó mà thành than. Hàng chục gia nhân ào vô chữa cháy. Trong mớ hỗn độn đó, Hương Tùng không tìm lại được số vàng bạc mà đương gia là bà Lớn đã tích lũy để chi xuất trong nhà.
Vậy là ông ta làm lớn lên, cho rằng đám gia nhân lợi dụng lúc chữa cháy mà hôi của. Ông ta giận dữ đuổi tất cả những người có tham gia vào việc chữa lửa. Họ rời đi không chút luyến tiếc.
Hương Tùng không được lòng dân. Ông ta cũng không sợ ai. Hội đồng, bá hộ, địa chủ đều coi dưới mắt. Nhưng chỉ duy nhất một người mà ông ta dù ghét cũng không dám động tới, đó là Địa chủ Trần Đình Khang, anh một mẹ khác cha với Ngô Văn Tùng.
Chức Hương cả của Tùng là do thân phụ ông ta chạy chọt khắp nơi, hối lộ tгêภ dưới mới có được. Còn Địa chủ Trần Đình Khang lại một tay cần mẫn, giỏi giang đồng ruộng, mua đất mua cát rất nhiều cho dân chúng thuê, nên nếu như người dưới căm ghét khinh thị Tùng bao nhiêu thì yêu mến kính trọng Khang bấy nhiêu.
Hình minh họa
Thân phụ Đình Khang chỉ có mình ông. Mẫu thân ông tái giá sinh thêm Văn Tùng và Thị Thương. Phụ thân họ lo lắng cho tương lai của con mình nên mua chức quan cho Tùng, kiếm nơi tốt gả Thương, còn Khang thì mặc kệ.
Lo xong cho hai con rồi, ông ta yên lòng về với ông bà, mẫu thân Khang vài năm sau cũng theo ông.
Thuở trước, khi ông Khang cưới vợ ra riêng, cha của Tùng chỉ cho ông cặp trâu, đất đai dành hết cho Tùng. Khang biết mình chỉ là con riêng của mẹ nên ngậm đắng nuốt cay dắt hai cặp trâu đi cày thuê cuốc mướn cho người. Bà Khang là một phụ nữ đảm đang nữ công gia chánh, họ có bốn người con, sau bao năm lam lũ cơ hàn, rồi thì họ cũng tậu cho mình số đất, làm không hết ông Khang mới cho người mướn, sau đó, tích lũy rồi mua dần cho đến khi ông có tгêภ năm trăm mẫu ruộng. Bấy giờ thì nghiễm nhiên thành địa chủ. Một địa chủ nhân hậu biết nghĩ cho tá điền.
Lúc còn nghèo, ngày giỗ của cha Tùng, Khang chỉ đem lại bồn ɾượu năm lít. Tùng bĩu môi khinh thị:
– Anh chỉ có vậy thôi hả?
Khang điềm nhiên trả lời:
– Chứ chú muốn sao?
– Đem cúng cha mình mà chỉ có ɾượu, anh không thấy xấu hổ với khách của Hương cả hay sao?
Khang cười khì:
– Khách của chú tại sao tui lại xấu hổ? Tui nghèo có gì cúng nấy chứ muốn sơn hào hải vị thì tui không có khả năng.
– Vậy thì mai mốt anh đừng tới xấu mặt tui lắm. Chừng nào giỗ cha anh thì anh muốn cúng gì thì cúng. Cá lòng tong kho khô quẹt cũng được. Chắc cha anh cũng không đòi hỏi gì đâu.
– Vậy cha chú đòi hỏi chú phải cúng cao lương mỹ vị hay sao?
– Nói tóm lại, mai mốt giỗ cha tui, anh nhắm có khả năng đem đồ lại cúng thì đem, không thì đừng xuất hiện với bồn ɾượu trong tay. Nhớ đó.
Khang nổi giận ҳάch bồn ɾượu liệng xuống đất. Cái bồn tức nước vỡ ra, ɾượu tràn xuống nền nhà:
– Khốn kiếp. Làm con giỗ cha mẹ cốt ở tấm lòng. Chú giàu có nên mượn cơ hội này kết thân với người quyền thế. Tui khác chú. Nhưng khi chú đã nói vậy thì hãy trả lời câu hỏi của tui: Đám giỗ cha tui, chú đã mang đến món gì?
– Tui không bận tâm nên không đến.
– Cha tui chú không bận tâm vậy sao lại đòi hỏi tui phải bận tâm cha của chú? Tui cảnh cáo chú, tuy chú là Hương cả nhưng chú vẫn là em tui, chú hỗn láo với tui thì coi chừng tui vả vào mặt chú chứ đừng nghĩ rằng có chức có quyền thì lấn áp bất kỳ ai đó biết chưa?
– Không anh em gì cả. Tui họ Ngô anh họ Trần. Tui làm quan anh hạ dân. Khác nhau xa.
– Tốt. Vậy thì bắt đầu từ nay, hạ dân họ Trần này với quan lớn họ Ngô không liên quan gì với nhau, ૮.ɦ.ế.ƭ ai nấy chịu. Những lời hôm nay có vong linh cha của ngài Hương cả chứng kiến. Nhớ đó.
Nói xong, ông Khang đùng đùng ra về. Từ đó coi như cắt đứt quαп Һệ không tới lui, không quen biết.
Chính vì vậy. Giờ Hương Tùng rơi vào hoàn cảnh này, mong gì được Địa chủ Khang giúp. Mà xin viện trợ ở quan Tri Huyện thì thật khó mở lời. Ông huyện sẽ nghĩ rằng Hương cả gây thù chuốc oán với ai mới ra nông nỗi.
Càng nghĩ càng giận, Tùng mà biết kẻ nào ăn gan hùm mật gấu dám đốt nhà ông, nhất định ông sẽ xử nó ૮.ɦ.ế.ƭ thê thảm cả dòng họ.
•
Hết 1.
Lê Nguyệt.