Rể hờ chương 9

Chỉ còn vài ngày nữa là đám cưới của chị Ngọc sẽ được tổ chức. Tất cả mọi việc đã được nhà anh Sang chuẩn bị chu đáo, chị Ngọc chẳng có điều gì phải bận tâm ngoài chuyện đến hôn trường đúng hẹn. Chị Ngọc buồn lắm nhưng không dám để lộ ra mặt vì sợ cô Hai biết. Bề ngoài, chị vẫn nói nói cười cười như không có chuyện gì, nhưng khi còn một mình trong phòng thì nét mặt chị ủ ê trông thật đáng thương. Thấy cô Hai cũng có lý khi đề nghị hoãn đám cưới một thời gian, má tôi đã lựa lời khuyên chị Ngọc nhưng chị không nghe. Chị cho rằng cô Hai chỉ muốn cản trở cuộc hôn nhân của chị mà thôi, hoặc giả cô không có ý đó thì bao giờ cô mới khuyên được cậu Giáo, không khuyên được thì chị phải ở giá à. Xem ra, cô Hai và chị Ngọc, lần này hai người đều bướng bỉnh như nhau. Ba tôi buồn rầu nói với má tôi:

-Đất chẳng chịu trời thì trời phải chịu đất, đằng này hai má con không ai chịu ai, thế có khổ không cơ chứ?

Má tôi thở dài:
-Hay là nói thật với chị Hai?
Ba tôi xua tay:

-Nói ra lỡ chị đi phá đám cưới con Ngọc thì càng khổ. Thôi kệ, đã vậy thì cứ chiều theo con Ngọc đi.

Chiều hôm qua, chị Ngọc đã xin phép cô Hai cho chị đi cùng đoàn văn nghệ của trường đi tham gia hội diễn văn nghệ do Sở giáo dục tổ chức để kỷ niệm ngày Phụ nữ Việt Nam. Đoàn sẽ ở lại Huế suốt ba ngày hội diễn để giữ sức khỏe cho các thành viên tham gia. Thật trùng hợp và cũng may mắn cho chị Ngọc, chị chỉ tham gia một tiết mục đơn ca, tiết mục ấy sẽ thi trong sáng ngày đầu tiên của hội diễn. Còn đám cưới chị thì vào ngày cuối nên chị cũng có một ít thời gian để chuẩn bị cho việc làm cô dâu của mình. Tội nghiệp cô Hai, cô chẳng mảy may nghi ngờ gì cả.
Buổi tối trước khi đi, chị Ngọc nán lại ngồi nói chuyện với mọi người lâu hơn ngày thường, lại ngõ lời cám ơn cậu Giáo khi cậu giúp chị chỉnh lại phanh xe. Chị đi quanh ngôi nhà, ngó chỗ này, sờ chỗ kia như người chuẩn bị đi xa mà vẫn thấy luyến tiếc không nỡ rời chốn cũ. Chị rủ tôi ngủ chung với chị. Hai chị em nói chuyện đến khuya. Chị nghẹn ngào bảo tôi:
-Khi chi đi rồi, em nhớ phải chăm sóc má chị giúp chị đấy nhé! Chị biết má chị sẽ không tha thứ cho chị đâu!

Tôi nắm chặt bàn tay chị thay cho câu trả lời. Tôi muốn nói với chị “ngày mai chị đừng đi được không, chị hãy nói mọi chuyện với cô đi chị” nhưng cổ họng tôi nghẹn lại, không thể thốt lên thành tiếng. Chị Ngọc khóc không thành tiếng vì sợ cả nhà nghe thấy, nước mắt chị làm tôi mũi lòng, thấy thương chị hơn và lại ủng hộ quyết định của chị.
Chưa được sáu giờ sáng, cô Lan đã đến gọi chị Ngọc. Chị vội vã ҳάch va li đi ngay không kịp ăn sáng. cô Hai lấy chiếc khăn len chạy theo ra cửa rồi quàng lên vai chị Ngọc với vẻ âu yếm, hỏi chị sao mang nhiều đồ thế và chúc chị thi thành công. Tôi thấy người chị Ngọc run lên vì ҳúc ᵭộпg nhưng cô Hai lại tưởng chị lạnh. Cô bảo:
-Con lấy thêm cái áo len, áo khoác gì đó mà mặc vào, ăn mặc phong phanh như thế này lại ốm thì khổ!

Chị Ngọc cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt cô Hai, cứ như sợ không giữ được bí mật đang dấu kín trong lòng. Chị nói nhỏ:
-Con mặc thế này được rồi.
Rồi chị ngập ngừng nói tiếp:
-Má ở nhà nhớ uống tђยốς bổ cho đều, dạo này con thấy má hay bị mệt.
Cô Hai gật đầu. Chị Ngọc lại nhắc:
-Má nhớ nhé!
Chị lại nói thêm:
-Bữa nay má cũng có tuổi rồi, đừng làm việc nhiều nữa…

Cô Hai mỉm cười:

-Con nhỏ này hôm nay sao lạ vậy? Đi có ba ngày thôi mà…
Có tiếng gọi của cô Lan, chị Ngọc chào cô Hai:
-Thôi, con đi má nhé!
Chị quay sang tôi đang đứng gần đó:
-Chị đi nghe Châu. Nhớ lời chị dặn nghe.
Tôi lẳng lặng gật đầu, đi theo chị ra cổng. Chị nắm tay tôi thật chặt như không muốn rời, đôi mắt chị nhìn tôi thay cho những lời muốn nói chưa kịp nói ra.

Lần này thì chị Ngọc đã quyết tâm thật rồi. Có lẽ quyết tâm của chị là đúng, nó khởi đầu cho một cuộc sống lứa đôi mà chị vẫn ước mơ. Tuy nhiên, quyết định của chị đã để lại cho người thân bao ray rức muộn phiền khó có thể giải quyết được. Cô Hai đã ra nhà sau. Tôi nhìn theo tấm lưng hơi còng xuống của cô mà cảm thấy chạnh lòng. Lần đầu tiên, tôi phát hiện cô đã già, mái tóc cô đã điểm nhiều sợi bạc. Tôi chợt nhớ ra năm nay cô đúng năm mươi lăm tuổi, tuổi của người phụ nữ được về hưu. Nhưng cô Hai sao có được ngày nghỉ hưu sớm thế. Cô Hai còn nhiều việc phải làm, nhiều điều phải lo toan. Cô bảo rằng chỉ lúc nào tôi và thằng Tâm “thành tài”, cô mới yên tâm mà nghỉ ngơi. Tôi bỗng thấy thương cô Hai thật nhiều. Cho dù cũng do cô cố chấp, bảo thủ nên ngày nay mới có kết cục như vậy. Nhưng bây giờ, chị Ngọc sắp đạt được điều chị mong muốn. Chỉ có cô Hai là phải nhận thiệt thòi về mình.
Cô Hai đã quay lên với tô mì tôm bốc khói tгêภ tay. Thấy tôi đứng thừ người ra, cô giục:
-Châu lại ăn rồi còn đi học.
-Cô ăn trước đi, để cháu ʇ⚡︎ự làm cũng được.

Cô cười cười:
-Cô nấu cho cháu đó chứ cô có ăn sáng đâu, tí trưa trưa cô mới ăn. Cháu ăn đi, ăn nóng mới ngon.

Tôi không từ chối nữa:
-Vâng, thế thì cháu xin vậy!
Cô đặt tô mì xuống bàn rồi ngồi xuống ghế bên cạnh nhìn tôi ăn. Tôi cảm nhận được tình cảm cô dành cho tôi. Với tôi đã thế, với chị Ngọc hẳn còn hơn thế nhiều. Tôi chăm chú nhìn cô, khuôn mặt cô sáng ngời niềm vui và hạnh phúc. Có lẽ cô nghĩ đến cuộc thi của chị Ngọc với ước muốn chị sẽ được giải cao. Trong một giây không kìm được, tôi chỉ muốn nói tất cả những gì tôi biết cho cô nghe rồi ra sao thì ra nhưng rồi tôi kịp dừng lại. Nét mặt cô thanh thản quá. Tôi không muốn là người đầu tiên phá vỡ cảm giác an toàn của cô. Hơn nữa, tôi đã hứa với chị Ngọc và ba má tôi là tôi sẽ không tiết lộ điều gì về đám cưới của chị Ngọc cho cô biết trước khi hôn lễ của chị được cử hành.

Tôi thở dài, không biết cô Hai còn giữ được nét mặt thản nhiên, vui vẻ này trong bao lâu nữa. Cô Hai đã nghe tiếng thở dài của tôi, cô ngạc nhiên hỏi:
-Cháu làm sao vậy?
Tôi giật mình, lúng túng:
-Có gì đâu cô?
-Vậy sao thở dài như bà cụ non vậy?

Tôi chưa biết nên trả lời thế nào thì cô Hai đã hỏi tiếp:
-Hồi đêm hai chị em thức khuya lắm thì phải?
-Dạ!
-Nói chuyện gì mà thì thầm mãi thế?
Tôi cười:
-Chuyện của con gáι mà, cô quan tâm làm gì?
-Chuyện con gáι à?
Đúng lúc đó, thằng Tâm xuất hiện. Nó liếc tô mì của tôi rồi nói:

-Chị Châu sướиɠ thật! Lúc nào cô cũng cưng chị hơn cháu!
Cô Hai mỉm cười:
-Cái thằng này, lúc nào cũng ρhâп bì với chị! Muốn ăn, cô vào làm cho.
Thằng Tâm dỗi:
-Thôi, con không ăn đâu!
-Sao lại không? Dỗi à? Ngồi đợi cô tí xíu, cô chưa làm ngay vì sợ để lâu mì trương lên, ăn dở lắm!

Cô Hai lại quay vào trong. Tôi mắng thằng Tâm:
-Lúc nào cũng ưa làm phiền cô!
Thằng Tâm cũng không vừa:
-Còn chị thì sao?
Tôi không thèm gây với thằng em nhiều chuyện của mình nữa. Thằng Tâm tưởng tôi chịu thua nó, cu cậu nghênh nghênh cái mặt lên, trông thật đáng ghét. Tôi không ăn nữa, bưng tô mì ra nhà sau. cô Hai nhìn thấy, gắt:

-Cháu ăn uống kiểu gì vậy. Người thì đã gầy rồi!

Tôi đành cười trừ.

Suốt cả ngày hôm đó, tôi cứ suy nghĩ vẫn vơ về chuyện của chị Ngọc nên không tập trung làm gì được. Tгêภ lớp, tôi bị cô giáo quở trách hai lần vì cái Ϯộι lơ đểnh trong giờ học. Về nhà, tôi bị má mắng vì làm vỡ cái tách quý khi đang cọ rửa. Không biết hai ngày sắp tới này còn có sự cố nào xảy ra nữa không?

Bài viết khác

Người ᵭàn Ьà thứ hαi, tình cảm là ᵭể chiα sẻ không ρhải ᵭể lợi dụng – Ngẫm ᵭời

Thím Hân xóm Ьên góα Ьụα ᵭã mấy năm, sống Ϯử tế, ᵭược Ьà con lối xóm mến yêu. Nhìn cung cách thím, một gã ᵭàn ông dù chỉ là ngẫu hứng có ý ᵭịnh tɾêu chọc, giễu cợt cũng ρhải từ Ьỏ ngαy lậρ tức. Từ khi chồng mất, thím luôn nhìn người ᵭàn […]

Đừng bao giờ “buông tay” trong cuộc chiến giành lại những người mình yêu thương

Sức mạnh của tình γêu tҺươпg. Karen khi biết mình có thai, đã chuẩn bị tâm lý cho con trai Michael. Biết mình sắρ có em gáι, tuγ mới 3 tuổi nhưng Michael cứ áρ đầu vào bụng mẹ, hát cho em nghe hàng ngàγ. Thai kỳ diễn ra thật bình thường đối với Karen, […]

Chị dâu đánh ghen lịch sự – Khiến anh tôi lạnh lùng bỏ rơi nhân tình

Chị chụp hình con ngủ say và tấm hình buổi tiệc ngoài bãi biển rồi đăng lên Facebook với lời nhắn đầy ẩn ý: Đà Nẵng rất lãng mạn và người đàn ông yêu dấu nhất đời em thì cũng ngủ rất ngoan… Còn em, đã có lựa chọn cho riêng mình… Vợ chồng anh […]