Rể hờ chương 7

Tác giả : Phạm Thị Xuân

Cô Hai giận chị Ngọc, giận lây cả ba má tôi nên khi cô Lành rủ cô lên Đà lạt mừng lễ thôi nôi của đứa cháu ngoại cô ấy, cô Hai vui vẻ nhận lời ngay. Chị Hà, con gáι đầu của cô Lành, kém chị Ngọc đến bốn tuổi nhưng đã là bà má trẻ có hai con. Cô Hai bảo, có thể cô sẽ đi trong một, hai tuần hoặc có thể lâu hơn. Ba má tôi không ngăn cản mà còn khuyến khích chuyến đi của cô. Ba tôi cho rằng hai má con cô nên xa nhau một thời gian mỗi người có thể ngẫm nghĩ lại một cách bình tĩnh mọi sự việc, nhất là cô Hai. Còn má tôi thì hy vọng khi cô thấy vợ chồng chị Hà và hai đứa con của họ, cô sẽ thay đổi quyết định của mình đối với vấn đề hôn nhân của chị Ngọc. Cô Hai đi rồi, bầu không khí trong nhà bớt nặng nề nhưng chị Ngọc cũng chẳng vui vẻ hơn là mấy. Chị ít nói, ít cười, đi dạy về là cứ ngồi miết trong phòng, chỉ ra ngoài khi đến giờ ăn hoặc có chuyện gì cần thiết lắm. Có lẽ chị không muốn giáp mặt với cậu Giáo.

Cô Hai đi rồi, má tôi xin phép Ьệпh viện nghỉ phép hẵn mười ngày với lý do là lo việc nhà khi cô Hai đi vắng nhưng thật ra là vì chị Ngọc. Má tôi lo ngại chị Ngọc vì suy nghĩ không thông mà làm điều gì dại dột nên một mặt, bà thường tìm cớ vào phòng trò chuyện với chị, mặt khác buộc tôi phải canh chừng chị. Khi chị đi dạy, má tôi còn vào phòng chị kiểm tra xem có gì khả nghi không. Tôi cười thầm vì sự lo lắng hão của mẹ, nhưng thấy nét mặt nghiêm túc của bà, tôi chỉ biết răm rắp làm theo và không một lời phản đối. Riêng cậu Giáo thì thường đi làm sớm, về nhà muộn, có hôm cậu còn ở lại ở văn phòng cơ quan và có vẻ ngại không dám gặp chị Ngọc. Có lẽ sự lạnh lùng và kiên quyết lần này của chị Ngọc đã làm cậu Giáo bắt đầu tỉnh ngộ.

Mấy đêm nay, chị Ngọc thường hay thức khuya lắm. Đêm nay, tôi học bài xong cũng hơn mười một giờ mà bên phòng chị vẫn sáng đèn. Có lẽ trời lạnh làm chị khó ngủ? Tôi khoác thêm chiếc áo len, xỏ chân vào đôi dép lông đi trong nhà mà vẫn thấy lạnh. Tôi rón rén bước sang phòng chị Ngọc và đẩy nhẹ cάпh cửa đang khép hờ. Chị Ngọc đang nằm tгêภ giường, đôi mắt mở lớn nhìn lên trần nhà, hình như chị đang suy nghĩ điều gì quan trọng lắm. Thấy tôi, chị uể oải ngồi dậy:

-Em chưa ngủ à? Sang chị có việc gì không?

Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống bên chị và xót xa nhìn chị. Dưới ánh đèn né-on sáng trắng, trông chị nhợt nhạt như một người vừa ốm dậy. Không còn đâu nét trẻ trung và tươi tắn mà tôi từng ngưỡng mộ. Tôi ʇ⚡︎ự trách mình đã thiếu quan tâm đến chị. Tôi ôm vai chị:

-Chị Ngọc, em không thích chị như thế này đâu, nhìn chị thiếu sức sống quá.

Chị gượng cười:

-Chị không sao đâu!
-Chị còn nói không sao. Chị đến soi gương đi, xem chị bây giờ có giống chị không?
Chị không nói gì. Tôi nhìn chị chăm chú rồi nói tiếp:
-Chị mà cứ thế này, anh Sang sẽ chán chị mất!
Giọng chị ʇ⚡︎ự tin:

-Anh Sang sẽ không chán chị đâu!
-Chị chắc thế à?
Chị Ngọc không trả lời, chỉ ʇ⚡︎ựa đầu vào vai tôi như muốn tìm cho mình một chỗ dựa. Hai chị em ngồi thế một lúc lâu. Chợt chị ngồi thẳng dậy và nhìn vào mắt tôi:
-Chị đã quyết định rồi, Châu à!
Tôi không hỏi gì, chỉ nhìn chị chờ đợi. Giọng chị thấp xuống:
-Chị và anh Sang sẽ cưới trong tháng tới.
Tôi ngạc nhiên:
-Sao gấp vậy chị? Hay là chị… có gì rồi?
Chị nhìn quanh như sợ có ai nghe thấy:
-Em nói nhỏ hơn một chút có được không?
Tôi gật đầu, nhắc lại câu hỏi vừa rồi với một âm lượng nhỏ nhất có thể. Chị Ngọc thở ra:
-Chị và anh Sang trong sạch, làm gì mà có gì. Chị cũng có lúc muốn có đứa con để má chị phải đồng ý nhưng anh Sang phản đối. Bọn chị yêu nhau đường đường chính chính, không cần phải làm gì để sau này ân hận.
Tôi nôn nóng:

-Thế thì vì sao?
-Má anh Sang đã coi ngày cưới cho bọn chị rồi, phải cưới trong năm nay và cưới gấp vì bà nội anh Sang yếu rồi, sợ để lâu rồi bà mất, xả tang xong mới được cưới.
-Nhưng cô đã đồng ý đâu?
-Bởi thế chị mới khổ. Hôm trước, má anh Sang đã định nói luôn chuyện này nhưng em thấy đó, má chị có để cho nói đâu!
-Thế thì sao mà cưới được?
-Ừ, ba má anh Sang đã hiểu mọi chuyện, đã nói nên làm như vậy. Đám cưới sẽ không có má chị, có thể cũng không có nhà gáι, em à!
Tôi thở dài:
-Thế thì buồn lắm chị Ngọc ơi!

Nước mắt rớt tгêภ má chị Ngọc. Chị buồn bã nói:
-Thì còn phải biết làm sao, xem như chị…mồ côi.
Tôi cũng buồn theo chị:
-Hay khi nào cô về, chị thử nói chuyện lại với cô một lần nữa xem sao. Em biết cô rất yêu quý chị!
Chị Ngọc lại thở dài:
-Em thấy có bà má nào yêu quý con gáι mà như má chị không?
Tôi bối rối:
-Chắc cô có lý do riêng, chị Ngọc à!
-Không cần biết má chị có lý do gì. Chị đã quá mệt mỏi rồi, chị không thể chịu đựng hơn, chị không thể để tình trạng này kéo dài mà phải ʇ⚡︎ự chấm dứt thôi, Châu à! Thôi thì chị đành mang tiếng là đứa con bất hiếu!

Tôi an ủi chị:
-Có lẽ rồi đến một ngày nào đó, cô sẽ hiểu chị.
-Chị cũng mong như vậy.
Tôi nắm bàn tay chị:
-Chị Ngọc ơi, em ủng hộ chị!
Chị Ngọc cười trong nước mắt. Rồi chị kéo tôi cùng nằm xuống giường với chị. Chị bảo:
-Tối nay ngủ chung với chị nhé!
-Vâng!
Tôi ngồi dậy, gài then cửa, tắt đèn rồi nằm xuống bên cạnh chị. Chị kéo chăn đắp cho tôi và ôm sát tôi vào người. Tôi vẫn còn thắc mắc:

-Thế chị định dấu cô thật à?
Chị Ngọc buông tôi ra:
-Thế chị còn biết làm sao bây giờ? Má chị mà biết thì đừng mong có đám cưới, bọn chị thật lòng thương nhau, Châu à!
-Thế nhỡ cô biết thì sao?
-Làm sao biết được, trừ phi … em nói ra.
Tôi lắc đầu:
-Em không nói với ai đâu. Đây là bí mật của hai chị em mình… Nhưng hôm nay sao chị lại nói với em điều quan trọng vậy?
Chị Ngọc lại ôm lấy tôi:
-Vì chị tin em. Và vì chị cô đơn quá, chị muốn tâm sự với ai đó!

Tôi ngập ngừng hỏi chị:
-Chị định dấu ba má em luôn à?
Chị Ngọc ngần ngại:
-Chị cũng chưa biết có nên nói với cậu mợ không nữa.
-Theo em, chị nên nói cho ba má em biết. Ba má em luôn ủng hộ chị. Biết đâu ba má em sẽ có cách có thể giúp được chị.
-Ừ, có lẽ thế. Để mai mốt, chị sẽ nói.
-Chị nói nhanh đi, không khéo cô về…
-Ừ!

Hai chị em tôi không nói thêm gì nữa. Thỉnh thoảng tôi lại thấy chị trở mình. Có lẽ chị không ngủ được. Tôi cũng thế, đầu óc tôi rối bời lên bao suy nghĩ. Tôi thương chị lắm, nhưng tôi cũng thấy thương cô Hai. Cho dù quyết định của chị là đúng hay sai thì điều đó cũng là một đòn trí ๓.ạ.ภ .ﻮ giáng xuống cô Hai. Dẫu vậy, tôi cũng sẽ không trách chị. Chị có quyền lựa chọn hạnh phúc của đời mình. Bao năm qua, chị đã để nhiều cơ hội ŧυộŧ khỏi tầm tay. Lần này, chị phải nắm lấy và giữ chặt tình yêu của mình. Chị Ngọc nói đúng, chị không thể để tình trạng này tiếp tục kéo dài nữa, chị phải ʇ⚡︎ự chấm dứt. Mọi việc cần được ngã ngũ, nếu không, không phải chỉ có má con chị và cậu Giáo bị tổn thương mà cả nhà tôi cũng bị vạ lây.

Chưa đầy mười ngày sau, cô Hai đã trở về. Cô Hai mang theo một vài món quà xứ lạnh vùng cao, mang theo chút hương vị của một Đà lạt mà tôi vẫn ước mơ có ngày được đặt chân đến. Cô Hai mua cho má tôi một chiếc khăn quàng cổ, chị Ngọc một chiếc túi thổ cẩm và tôi một chiếc áo len dài tay màu hồng nhạt. Thằng Tâm phụng phịu nói rằng cô chỉ quan tâm đến phụ nữ mà không để ý đến phái mày râu trong nhà như nó. cô Hai tiếp tục đưa cho ba tôi và cậu Giáo, mỗi người một cái mũ phốt, thằng Tâm càng ra vẻ hồi hộp tợn. Đến khi cô Hai chìa ra cho Tâm bộ đồ chơi câu cá chạy bằng pin, thằng bé mới yên tâm là cô đã không quên phần nó. Nó bá lấy cổ cô Hai, hôn ᵭάпҺ chụt một cái lên má cô rồi chạy vào phòng. Cả nhà bật cười, thì ra thằng Tâm vẫn còn rất thích trò chơi của trẻ con.

Khi má tôi hỏi sao cô Hai không ở lại chơi thêm ít bữa nữa thì cô bảo cô nhớ mọi người quá, vả lại chẳng đâu bằng được nhà mình. Rồi cô Hai hồ hởi kể cho chúng tôi nghe về những chuyến đi dã ngoại, về cảnh sắc thiên nhiên và khí hậu ở Đà lạt. Cô cũng kể về gia đình chị Hà và tấm tắc khen chồng chị là người đàn ông hết lòng lo lắng cho gia đình, hiếu thuận với má vợ. Rõ ràng chuyến đi đã để lại trong lòng cô một ấn tượng đẹp đẽ và sâu sắc. Khi vui vẻ, trông cô Hai đẹp và trẻ hẵn ra.

Bài viết khác

Duyên nợ – Câu chuyện ý nghĩα nhân văn sâu sắc đáng trân trọng

Chị lậρ giα đình lúc tuổi vừα đôi chín, αnh kém hαi. Bα mẹ chồng, chỉ có αnh là con trαi duy nhứt, nên cưng như vàng. Nhà chị năm miệng ăn, trông vào mấy công ruộng bạc màu, chỉ đủ miếng cháo rαu! Mùα hè năm đó, chα chị vì muốn kiếm thêm ít […]

Lỡ rồi cưới thôi – Câu chuyện đời sống ý nghĩa sâu sắc

Cách đây vài năm. Nhân nhà có đám giỗ lớn, vừa cúng cấp xong, mấy chị quây quần ngồi lại. Đang uống rượu thì chị Hạnh nói : – Tao chuẩn bị cưới dâu cho thằng Rớt. Vài bữa nữa chuẩn bị xe, hay vé máy bay đi thăm nhà gái, đánh nhanh thôi thời […]

Hiểu ᵭúng về chữ ‘Dạ’ – Một nét văn hoá ᵭẹρ ᵭầy ý nghĩα sâu sắc

Nhiều người vẫn lầm tưởng khi dùng chữ ‘dạ’ là tỏ thân ρhận hèn kém, Ьề dưới, léρ vế, hαy hèn mạt. Hoặc thậm chí hiểu sαi luôn khi cho ɾằng chỉ người dưới mới cần dạ với người tɾên. Chữ ‘dưới’ ở ᵭây ᵭược hiểu là người nhỏ tuổi hơn tɾong xã hội, hαy […]