Rể hờ chương 5

Tác giả : Phạm Thị Xuân

Gần một năm sau thì đất nước hoàn toàn giải phóng. Cô Hai đã trở lại nơi cũ để mong có thể gặp lại người xưa, đồng thời nhờ người quen dò hỏi tung tích bác Lân nhưng cả năm trời không có chút tin tức gì. Cô Hai buồn lắm. Cô nghĩ chắc bác Lân đã quên cô rồi, hoặc bác đã lấy vợ rồi, nếu không, bác đã đi tìm cô. CôHai dấu nỗi đau vào lòng, bề ngoài vẫn vui vẻ nói cười nhưng đêm về, cô thường âm thầm khóc một mình, thương con và thương cả bản thân mình.

Mãi mấy năm sau, khi vô tình gặp lại bác Mẫn, người bạn cũ cũng là đồng đội của bác Lân, côHai mới biết bác Lân đã hy sinh từ cuối năm 1974, cũng là lúc chị Ngọc mới tròn ba tháng tuổi. Cô Hai không khóc, chỉ lặng người đi. Lúc đó, ông bà cố tôi cũng đã quα ᵭờι. Cô Hai đã xin phép bà tôi cho cô lập bàn thờ bác Lân trong nhà và từ đó năm nào đến ngày bác mất, cô cũng làm đám giỗ.

Bác Mẫn kể lại rằng lúc trước, bác vẫn được bác Lân tâm sự về người yêu của mình. Bác Lân mong muốn đất nước sớm hòa bình để được cùng chung sống với cô Hai. Bác Mẫn định giúp cô Hai làm các thủ tục để được công nhận vợ liệt sỹ nhưng cô từ chối. Ngày ấy, hai người chỉ ʇ⚡︎ự đính ước với nhau chứ đã cưới hỏi gì đâu, chuyện hai người có con, bác Lân còn chưa biết, ai người ta tin chị Ngọc là con của bác Lân chứ. Không khéo có người xấu mồm xấu miệng lại dềm pha thì dưới suối vàng, bác Lân cũng không thể yên lòng được. Dĩ vãng đã qua rồi, có ích gì mà xáo trộn lại tất cả. Con gáι cô đã có tên ba một cách chính thức trong khai sinh rồi, cô Hai chẳng mong muốn gì hơn.

Thế là từ đó cô Hai chính thức trở thành một người góa phụ. Chưa tròn ba mươi tuổi, cô hãy còn trẻ và đẹp lắm. Bởi vậy, cũng có vài người đàn ông muốn đến với cô nhưng cô từ chối tất cả. Bác Mẫn có thông báo cho gia đình bác Lân ở Quảng Trị về việc cô Hai và chị Ngọc, ông bà nội chị Ngọc cũng đã vào gặp và nhận cháu. Thỉnh thoảng cô Hai cũng đưa chị Ngọc ra thăm ông bà. cô Hai xem như đã có chồng. Cô càng kiên quyết không tái hôn.

Dù vậy, bà nội vẫn muốn cô Hai đi lấy chồng. Mỗi khi bà nhắc chuyện đó, cô Hai chỉ mỉm cười:

-Con đã có con Ngọc rồi, con chẳng mong muốn gì hơn. Đi lấy chồng, biết họ có thương con mình không, hay là con em con tôi. Còn mấy đứa em con nữa, không có con, mình má kham sao nổi?

Bà tôi bảo:
-Các em con thì cũng đã lớn rồi, thằng út cũng đã mười tám rồi. Con nên nghĩ đến bản thân con đi. Còn con Ngọc, má sẽ nuôi cho.
Cô Hai chép miệng:
-Thân con thì còn nghĩ làm gì?
Bà nội thở dài:
-Sao lại nói thế hả con? Con hãy còn trẻ, không lấy chồng, vài năm nữa chẳng ma nào thèm ngó tới đâu.
-Không ma nào ngó tới con càng yên tâm, khỏi bị má giục đi lấy chồng!
Truyện RỂ HỜ là do tác giả Phạm Thị Xuân viết, không cho phép cá nhân hay nền tảng xã hội nào được phép sao chép truyện.

Thấy cô Hai kiên quyết thế, bà nội tôi không khuyên can gì thêm. Nhưng nhiều lúc thấy cô thui thủi một mình, bà nội tôi không sao cầm được nước mắt. Ông nội tôi mất sớm, bà nội tôi hiểu rõ nổi khổ và sự trống vắng của người phụ nữ mất chồng. Nhưng năm tháng trôi qua, các cậu, các cô em cô Hai đều đã lập gia đình ra ở riêng mà cô vẫn mình không phòng trống. Nếu có ai nhắc đến chuyện đi bước nữa, cô chỉ cười xòa.
Thế là vì con gáι, vì má và các em, có lẽ vì cả tình yêu với bác Lân, cô ở vậy cho đến bây giờ. Má tôi bảo, nhờ sự chịu thương chịu khó của cô Hai mà mấy anh chị em ba tôi mới có được như ngày hôm nay. Cô Hai dùng tiền kiếm được sửa sang lại nhà cửa của ông bà nội tôi mà không cần dựa vào những người em khác. Ngày cưới của ba má tôi, một tay cô Hai lo liệu tất cả mọi việc, vì lúc ấy bà nội tôi đã già lại còn mang Ьệпh. Rồi bà nội tôi quα ᵭờι, cô vẫn ở lại với gia đình tôi trong ngôi nhà của tổ tiên. Cô Hai vừa là người chị cả, lại giống như một người má mà ba má tôi lúc nào cũng yêu quý và tôn trọng.
**

Vừa đi học về đến cổng, tôi đã ngửi thấy mùi bánh xèo thơm phức. Tôi chạy vội vào nhà, vứt bừa cặp sách lên bàn và lẻn ngay vào bếp. Cô Hai đang ngồi tráng bánh, còn má tôi thì nhặt giá đỗ bên cạnh. Vài chiếc bánh vừa tráng xong, được cuốn với tôm, ϮhịϮ heo và rau sống nhìn thật bắt mắt. Tôi nuốt nước miếng ᵭάпҺ ực một cái rồi nhón một con tôm, cho vào miệng. má tôi cốc lên đầu tôi một cái rõ đau:
-Con bé này, sao hư thế?
Tôi lè lưỡi, nhìn về phía cô Hai, chờ đợi một câu trách mắng tương ʇ⚡︎ự. Nhưng cô Hai lại mỉm cười:
-Đói rồi hả? Thôi, lên thay quần áo, rửa tay rồi xuống, cô làm một loáng là xong ngay thôi mà!
Tôi được dịp, nịnh cô Hai luôn một câu:
-Cô thì nhất rồi!
Cô Hai bĩu môi:
-Thôi, đừng có vờ vĩnh nữa!
-Cháu nói thật mà. Không tin, cô hỏi má cháu xem.
Má tôi không nói gì, chỉ mỉm cười. Tôi lại gần bên cô Hai, bá lấy vai cô:

-Hôm nay là ngày gì thế cô?

CôHai hơi đẩy tôi ra:
-Để yên cho cô làm nào.
Tôi lại hỏi:
-Cô, hôm nay nhà có chuyện gì vui à? Hay là nhà có khách hả cô?
-Sao cháu lại hỏi vậy?
-Thế sao cô làm bánh xèo?
Cô Hai không trả lời mà hỏi lại tôi:
-Thế không có khách thì không làm bánh xèo ăn được à?
Tôi tắc tỵ, đành phải cười trừ. Đúng lúc đó, thằng Tâm xuất hiện sau cάпh cửa bếp. Nó nháy mắt ra hiệu cho tôi. Mặt nó làm ra vẻ nghiêm trọng lắm. Tôi vội vàng đi theo nó vào phòng học. Thấy nó vẫn chưa nói gì, tôi sốt ruột hỏi:

-Có chuyện gì vậy Tâm?

Thằng Tâm gật gù:
-Có tin giật gân đây, chị chưa biết chứ gì?
Tôi tò mò:
-Tin gì vậy, nói nhanh xem nào!
Thằng Tâm vẫn chậm rãi:
-Chị biết sao hôm nay cô vui vẻ không, lại còn làm bánh xèo nữa chứ?
Tôi lắc đầu. Thằng Tâm ra vẻ bí mật, nó ghé miệng vào sát tôi thì thầm:
-Cậu Giáo dọn về nhà mình ở lại rồi!
Tôi giật nẩy người:
-Thật không?
Giọng thằng Tâm chắc nịch:
-Thật chứ sao không?
Tôi nhìn quanh:
-Thế cậu Giáo đâu, sao chị không thấy? Tâm bịa chứ gì!
Thằng Tâm làu bàu:

-Em mà thèm bịa. Không biết, người ta nói cho mà không tin!

Tôi đành hạ giọng:
-Chị tin rồi. Thế cậu Giáo đâu, cậu về khi nào, chị Ngọc biết chưa?
-Sao chị hỏi nhiều thế? Thôi được, nghe trả lời đây này. Cậu về lúc chiều, bây giờ đang tưới cây sau vườn. Chị Ngọc đi dạy, chắc chưa biết cậu về đâu.
-Thế cô bảo cậu về à?
Thằng Tâm lắc đầu:
-Em không biết. Nhưng thấy cậu ҳάch va li trở về, cô có vẻ vui mừng lắm, cứ cười cười nói nói và hỏi chuyện cậu luôn miệng…
Tôi chép miệng:
-Hèn chi cô làm bánh xèo! Hôm trước nói cô làm thì cô không chịu làm, cô thiên vị cậu Giáo thiệt đó!

Thằng Tâm cười:

-Đúng rồi, cậu Giáo thích nhất là bánh xèo!
-Nhưng cả chị Ngọc cũng thích.
-Thì cô làm cho cả nhà ăn mà lỵ!
-Thế ba má có nói gì không?
-Không, lúc cậu dọn đến có mình má ở nhà. Đến khi ba về, ba chỉ hơi ngạc nhiên rồi hỏi má “cậu Giáo lại về nhà mình à?”
Tôi thở dài, không biết nên vui hay buồn trước sự kiện này. Sao lúc ra đi, cậu Giáo có vẻ kiên quyết đến thế mà chưa đầy mười ngày, cậu đã mang hành lý trở lại. Cậu không tìm thấy chỗ ở hay cậu vẫn không quên được chị Ngọc? Không biết rồi trong nhà lại có sóng gió gì xảy ra không. Thằng Tâm hình như đoán được suy nghĩ của tôi, nét mặt nó trở nên tư lự.
Vừa lúc đó, tôi nghe tiếng cậu Giáo:
-Ngọc mới đi làm về đó à?

Tôi và thằng Tâm cùng phóng ra cửa. Tôi kịp thấy nét mặt đầy vẻ ngạc nhiên của chị Ngọc:
-Cậu Giáo mới sang chơi à?
Cậu Giáo hơi cúi đầu, tránh cái nhìn dò xét của chị Ngọc:
-Không, không phải tôi đến chơi mà … là ở lại luôn Ngọc à!
Chị Ngọc nhíu mày:
-Cậu nói sao?
Cậu Giáo nhỏ giọng lại:
-Tôi đã dọn đồ về nhà rồi, tôi không muốn đi nữa.
Chị Ngọc không hỏi cậu lý do của sự trở về, chị buông thỏng một câu:
-Thế à?

Rồi không nói gì thêm, chị quay lưng đi thẳng. Cậu Giáo nhìn theo chị, nét mặt bối rối như người có lỗi. Bộ dạng của cậu lúc ấy thật đáng thương. Tôi thật không hiểu cậu, tгêภ đời này thiếu gì con gáι, sao cậu cứ theo đuổi chị Ngọc làm gì cho cả hai người phải khổ thế. Mà cậu có phải thua kém gì ai đâu, ngoài chuyện hơi cứng tuổi một chút. Cậu là một kỹ sư nông nghiệp có tài, tận tâm với công việc và nhiệt tình giúp đỡ người khác. Nhược điểm duy nhất của cậu là quá si tình và vì si tình mà cậu có những thái độ, hành động thiếu chuẩn mực. Nghe đâu ở cơ quan cậu có cô văn thư trẻ mới về “mết” cậu lắm nhưng cậu không để mắt đến. Cô kia giận lắm, có lần ghé trường chị Ngọc để xem chị là người thế nào mà cậu Giáo say mê đến thế. Về cơ quan, cô ta tuyên bố:
-Chị Ngọc có đẹp thật nhưng cũng đã lớn tuổi rồi, mình không tin là trẻ trung xinh đẹp như mình lại không chinh phục được anh Giáo.
Khi mấy người bạn kể lại, cậu Giáo chỉ mỉm cười. Cậu cho đó là trò đùa của các cô gáι trẻ nên chẳng chút bận tâm.
Còn chị Ngọc nữa, sao cậu Giáo hết lòng với chị như thế mà chị chẳng chút động lòng, mà nào phải chị là typ người chỉ yêu một lần trong đời. cô Hai vẫn bảo má tôi, lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, cậu Giáo chắc chắn là lửa rồi, còn chị Ngọc hẵn không phải là rơm, mà là… sắt với đá…
Bánh đã được dọn lên, cả nhà đã có mặt nhưng chị Ngọc không chịu ra ăn. Chị lấy lý do nhức đầu, nằm lỳ trong phòng. Má tôi định vào phòng kêu chị thêm lần nữa nhưng cô Hai đã ngăn lại. Cô Hai xua tay:
-Thôi, cả nhà ăn đi kẻo nguội mất ngon. Kệ nó, nó không muốn ăn thì thôi!
Rồi cô Hai lẩm bẩm:
-Con với cái!

Má tôi nói đỡ:
-Có lẽ Ngọc nó mệt lắm, mấy hôm nay thức khuya chấm bài, cả ngày lại đi suốt. Để nó nghỉ ngơi rồi tí ăn sau cũng được.
Cô Hai không nói gì, mặt làm ra vẻ dửng dưng nhưng tôi biết cô đang giận chị Ngọc lắm. Làm bánh xèo không khó nhưng khá công phu, cô Hai đã bỏ công gần cả buổi chiều nay để cả nhà có một cuộc gặp mặt vui vẻ, thế mà chị Ngọc lại phản kháng như vậy. Con với cái, đủ lông đủ cάпh rồi không coi ai ra gì.
Cả nhà tôi ai cũng thích ăn bánh xèo, nhất là lại được cô Hai ʇ⚡︎ự tay làm. Cô Hai vốn nổi tiếng là người nấu ăn giỏi, hàng xóm ai có giỗ hay cưới hỏi, đều nhờ cô làm giúp. Với lại, cũng khá lâu rồi mới lại được ăn món này, nhưng sự vắng mặt của chị Ngọc làm bữa ăn kém ngon. Ngoại trừ thằng Tâm chén tù tì một lúc hai chiếc bánh một cách ngon lành, hình như mọi người đều ăn lấy lệ. Thằng Tâm huých tay tôi:
-Chị sao thế? Bánh ngon thế này mà còn chê à?
Tự nhiên, tôi nổi sùng:

-Thôi đừng nhiều chuyện nữa.

Thằng Tâm ngớ người ra vì câu nói của tôi. Má tôi nhìn hai đứa, lắc đầu…

Bài viết khác

Nhìn như vậy nhưng không ρhải vậy, những Ьài học quý Ьáu giàu ý nghĩα tɾong cuộc sống

1 : BÀI HỌC SỐ 1 Tɾước ᵭây, có 1 αnh hòα thượng và 1 αnh Ьán ϮhịϮ là 2 người Ьạn thân. Anh hòα thượng ngày nào cũng ρhải dậy sớm tụng kinh, còn αnh Ьán ϮhịϮ ngày nào cũng ρhải dậy sớm ᵭể gιếᴛ lợn. Để không Ьị dậy muộn ảnh hưởng ᵭến […]

Buông Ьỏ là một cảnh giới mαng lại hạnh ρhúc, suγ ngẫm câu chuγện ý nghĩα sâu sắc

Đối nhân xử thế như một nghệ thuật trong giαo tiếρ, để đạt được lợi ích, để đắc được nhân tâm. Người xưα coi việc đối nhân xử thế để tu dưỡng Ьản thân, để đề cαo đạo đức, để thể hiện cάi nhân, cάi nghĩα, cάi tình. Có một Ьé trαi và một Ьé […]

Lương tâm giά Ьαo nhiều, làm người có thể để mất cάi gì thì mất nhưng nhất thiết không được để mất lương tâm

Hôm nαγ, xe đαng Ьon Ьon chạγ trên đường Ьỗng nhiên “khực” một cάi rồi dừng lại. Hỏng rồi! Gã lάi xe xuống đến Ьên vệ đường vάc hαi hòn đά to chặn Ьάnh sαu lại rồi chui vào gầm sửα xe. Khoảng hơn hαi tiếng đồng hồ thì xong. Gã lên xe nổ mάγ […]