Rể hờ chương 3

Tác giả : Phạm Thị Xuân

Khi chị Ngọc và anh Sang bước vào nhà, cô Hai và má tôi đang ngồi làm bánh lọc tгêภ chiếc sập gỗ đặt trước hiên nhà. Tôi và thằng Tâm đang làm bài ở phòng trong, sáng nay thầy cô bận họp nên chúng tôi được nghỉ. ba tôi đi dạy, cậu Giáo cũng đi làm chưa về. Có lẽ chị Ngọc đã chọn thời điểm này để tránh gặp cậu Giáo. Tôi nghe tiếng anh Sang nhỏ nhẹ:

-Cháu chào hai cô!

Giọng cô Hai ngọt nhạt:

-Không dám, chào cậu!

Thằng Tâm liếc xéo về phía tôi một cái:
-Chị Châu, anh người yêu của chị Ngọc đến kìa!
-Sao Tâm biết?
Thằng Tâm liến thoắng:
-Hồi sáng em nghe chị Ngọc nói với má sẽ dẫn người yêu về ra mắt!
-Thế à?
-Hai bọn mình ra ngoài xem sao, há?
Tôi gật đầu đồng tình. Hai đứa chúng tôi nhảy phóc ra ngoài. Má tôi đã dừng tay, má mỉm cười với anh Sang:
-Cháu vào nhà ngồi chơi.

Anh Sang cũng mỉm cười:
-Dạ thôi, cháu ngồi ngoài này với các cô cho vui.
-Thế sao tiện? Cháu vào trong…
Cô Hai không để má tôi nói hết câu:
-Mợ cứ để tùy cậu ấy.
Vẫn nhìn vào thau bột làm bánh, cô Hai hỏi:
-Cậu là bạn con Ngọc đấy à?
Rồi không đợi anh Sang trả lời, côHai nói thêm:
-Gớm, sao con bé này có lắm bạn bè thế, lúc cậu này, lúc cậu khác.
Chị Ngọc hơi tái mặt:
-Kìa má!

Cô Hai trừng mặt nhìn chị Ngọc:
-Tôi nói không đúng à?
Nước mắt rưng rưng nhưng chị Ngọc không dám cãi cô. Má tôi xếp mấy liếp lá chuối lại cho rộng chỗ. Bà đưa mắt ra hiệu cho chị Ngọc. Chị Ngọc kéo anh Sang ngồi xuống góc sập:
-Anh ngồi đây, em vào pha nước.
Anh Sang mỉm cười, nhẹ nhàng ngăn chị Ngọc lại:
-Thôi, Ngọc à. Ngọc cứ ngồi đây đi.

Cô Hai ngước mắt nhìn lên. Hình như sự thân mật giữa con gáι và khách làm cô thấy khó chịu. Chợt nhìn thấy hai chị em chúng tôi đang đứng xớ rớ, cô cau mặt:
-Hai đứa đứng đó làm gì, vào trong học đi!
Chúng tôi đang ngẩn ngơ chưa muốn đi thì cô Hai đã trừng mắt:
-Thế nào, hai đứa không nghe lời cô à? Đi chỗ khác cho người lớn nói chuyện!
-Dạ!
Hai chị em đồng thanh lên tiếng. Thằng Tâm nháy mắt với anh Sang một cái rồi rút lui. Tôi cũng riu ríu đi theo nó. Thằng Tâm nói với giọng tiếc rẻ:
-Định làm quen với anh rể tương lai mà sao khó thế. Nghe nói anh Sang làm về công nghệ thông tin, định nhờ anh bày mấy chiêu.

Tôi khẽ gắt nó:
-Im, để chị còn nghe ngoài đó đang nói gì.
Thằng Tâm nói bằng giọng ông cụ non:
-Chị nghe làm gì cho mệt. Chỉ cần nhìn mặt cô là em biết ngay keo này anh người yêu của chị Ngọc sẽ thi rớt ngay!
Tôi nhăn mặt:
-Chưa chi đã trù ẻo rồi.
-Chị cứ để mà xem!
Rồi nó suýt xoa:
-Anh Sang mà thi đậu thì có người bày tin học cho mình rồi!

Nói xong, thằng Tâm lại chúi đầu vào quyển sách toán nâng cao. Năm nào cu cậu cũng được chọn vào đội tuyển học sinh giỏi toán của trường. ba đã hứa rồi, nếu Tâm đạt giải cao trong kỳ thi toán sắp tới, ba sẽ thưởng cho chiếc xe đạp mới. Tôi cũng làm nốt bài tập làm văn đang viết dang dở, dù thật tình tôi đang tò mò muốn biết điều gì đang xảy ra ngoài sân.
Có tiếng xe honda dừng lại trước cửa nhà. Không khó khăn gì, tôi cũng nhận ra ngay tiếng xe của cậu Giáo. Tôi bỏ viết đứng dậy, thằng Tâm cũng đứng lên theo. Nó lẩm bẩm:
-Gì cũng có chuyện.
Hai đứa rón rén bước tới cửa sổ, nhìn ra ngoài. Cậu Giáo đang dắt xe vào sân. Không biết có phải vừa đi ngoài nắng vào hay vì thấy chị Ngọc đang ngồi cạnh người đàn ông khác không mà mặt cậu đỏ bừng lên như say ɾượu. Ở lâu bên cậu, chúng tôi biết mỗi lần ҳúc ᵭộпg, cậu đều như thế. Thằng Tâm thì thầm:

-Chắc sắp xảy ra chiến tranh quá, chị Châu ơi!
Tôi quát nó:
-Thằng này! Để yên coi!
Ngoài kia, anh Sang đứng dậy:
-Chào cậu!
Cậu Giáo lẩm bẩm điều gì đó, tôi không nghe rõ. Anh Sang nói thêm:
-Cậu mới đi làm về?
Cậu Giáo gật đầu thay cho câu trả lời. Cậu nhìn chằm chằm vào người thanh niên đứng đối diện bằng cái nhìn chẳng chút thiện cảm. Anh Sang hình như cũng đã được nghe chị Ngọc kể về cậu, anh cũng đoán ngay ra cậu là ai nhưng anh vẫn giữ được phong thái lúc ban đầu.

Hôm trước, thằng Tâm không biết cố ý hay vô tình đã để lộ cái tin chị Ngọc định đi lấy chồng cho cậu Giáo biết. Vì chuyện đó mà cậu Giáo đã bỏ ăn cơm nhà mấy ngày, tối về người lại sặc toàn mùi ɾượu. Cô Hai phải khuyên giải mãi, cậu mới nguôi nguôi. Bây giờ, đối diện với tình địch, cậu không giữ được bình tĩnh.
Chị Ngọc nhìn anh Sang, giới thiệu:
-Đây là cậu Giáo, người mà em hay nhắc với anh!
Quay qua cậu Giáo, chị mỉm cười:
-Còn đây là anh Sang…
Cậu Giáo không để chị Ngọc nói hết câu, cậu cắt ngang:
-Ngọc không cần phải nói nhiều, tôi hiểu rồi, bạn trai mới của Ngọc chứ gì?
Cậu nhấn mạnh chữ “mới” với nhiều ngụ ý. Chị Ngọc vẫn nhẹ nhàng:
-Anh ấy là người yêu của cháu!

Tự dưng, cậu Giáo nổi cáu:
-Bộ tôi già lắm hay sao mà Ngọc cứ xưng cháu với tôi thế?
Chị Ngọc chưa kịp trả lời thì cậu Giáo đã nói tiếp, mắt không quên liếc về phía cô Hai một cái:
-Ngọc quên dì Hai đã hứa với tôi điều gì rồi sao?
Anh Sang hơi ngạc nhiên trước thái độ và lời nói của cậu Giáo, còn chị Ngọc thì có vẻ không nhịn được nữa. Chị chau mày:
-Má tôi hứa, chứ tôi chưa bao giờ hứa với cậu. Cậu làm ơn buông tha cho tôi đi, cậu Giáo!
Cậu Giáo hơi hoảng trước thái độ của chị Ngọc:
-Sao Ngọc lại nói vậy?

Mặt chị Ngọc đỏ bừng vì tức giận. Chị toan nói câu gì đó nhưng cô Hai đã lên tiếng:
-Thôi có việc gì thì trong nhà giải quyết với nhau. Không thấy nhà đang có khách à?
Hiểu được ý cô Hai nói cậu Giáo là người nhà, còn anh Sang chỉ là người ngoài, chị Ngọc càng giận hơn. Anh Sang biết điều ấy, anh kéo tay chị Ngọc để nhắc nhở. Điều đó không lọt khỏi mắt cậu Giáo, cậu ném về hai người một cái nhìn ghen tức rồi hầm hầm bước vào nhà. Càng nghĩ cậu càng không nén được cơn giận, lần đầu tiên chị Ngọc chính thức công bố người yêu của mình trước mặt cậu.
Thằng Tâm than thở:
-Rồi, thế nào cũng có chuyện cơm không thơm, nước không lành rồi!
Tôi bật cười vì câu nói của thằng Tâm:
-Bày đặt nói chữ!

Thằng Tâm tưởng tôi tán dương nó, đắc chí quá, cu cậu cũng đắc chí cười theo. Đúng lúc đó, cậu Giáo đi vào. Cậu đứng lại, quắc mắt nhìn thẳng vào mặt từng đứa chúng tôi rồi khẽ rít qua kẽ răng:
-Vui sướиɠ gì mà cười lắm thê?
Tôi và thằng Tâm chưng hửng, mặt đứa nào đứa nấy thộn ra. Cậu Giáo đi về phía phòng cậu, đóng sầm cửa lại. Thằng Tâm nhăn nhó:
-Bữa nay cậu Giáo làm sao thế?
Rồi quay sang tôi, cu cậu giáo huấn:
-Còn chị nữa, khi không lại cười, cậu tưởng bọn mình cười cậu đấy!
Tôi lại cười:
-Thế Tâm thì sao? Cũng cười còn gì? Mà cũng tại Tâm, còn trách ai nữa, người ta nói “cơm không lành, canh không ngọt”, ai lại nói như Tâm…

Thằng Tâm cố cãi:

-Thì cơm không thơm, cũng được chứ sao. Em có phải giỏi văn như chị đâu?
Tôi bĩu môi, không thèm trả lời nó.
Bên ngoài, thấy không khí có vẻ căng thẳng, anh Sang xin phép ra về và hẹn đến chơi lần khác. Chị Ngọc tiễn anh ra cổng. Cô Hai nhìn theo với vẻ không hài lòng. Tội nghiệp chị Ngọc, có lẽ rồi anh Sang cũng sẽ giống những người đàn ông trước đây, e sợ cô Hai và ngán ngẫm cậu Giáo, sẽ rời bỏ chị Ngọc. Tôi không làm bài nữa, chống bút ngồi nhìn qua cửa sổ, suy nghĩ mông lung…
Ngay tối hôm đó, cậu Giáo xin phép cô Hai và ba má tôi cho cậu được dọn đến chỗ khác ở. Không cần nói ra thì mọi người đều hiểu nguyên nhân ra đi của cậu. Cô Hai thở dài:
-Cậu đã nói đến vậy thôi thì tùy cậu. Tôi lúc nào cũng quý cậu, cũng muốn vun vén cho cậu. Nhưng con nhỏ cũng quá cứng đầu, tôi thật cũng hết cách rồi.

Má tôi quay mặt đi, cố nén tiếng thở phào nhẹ nhõm. Ba tôi thì hỏi:
-Thế cậu định dọn đi đâu?
Cậu Giáo lắc đầu:
-Em cũng chưa biết. Có lẽ em sẽ ở tạm cơ quan vài hôm rồi tính sau.
Ba tôi bảo:
-Thì cậu cứ ở lại đi, lúc nào tìm được nhà rồi chuyển đi cũng không muộn mà.
-Thôi, anh ạ, em đã nhất quyết rồi.
-Thế thì tùy cậu vậy!

Cậu Giáo lặng lẽ thu xếp đồ đạc một mình. Thật ra, cậu cũng chẳng có gì ngoài mấy bộ quần áo, một chồng sách và chiếc máy cát-sét nhỏ mua đâu từ trước. Mọi vật dụng khác đều của gia đình tôi, cậu không phải sắm sửa gì thêm từ hồi mới đến ở. Cậu xếp quần áo và lấy vài quyển sách, bỏ vào một túi ҳάch cũ, còn lại khi nào có chỗ ở ổn định, cậu sẽ ghé lấy sau.

Bài viết khác

Nồi cá kho củα mẹ – Câu chuyện tuy ngắn nhưng xúc động và rất ý nghĩα về tình cảm thiêng liêng củα mẹ!

Nhà αnh ở giữα thành ρhố, có máy giặt, tivi, tủ lạnh…, đầy đủ tiện nghi. Cuối tuần αnh dẫn con đi siêu thị chơi, ăn các món ngon, muα quà bánh, đồ chơi…Vậy mà hαi năm rồi αnh lo mải mê kiếm tiền, dαnh lợi, nαy xui khiến sαo chạnh lòng nhớ mẹ mới […]

Chα không hoàn hảo nhưng chα luôn yêu tҺươпg con theo cách hoàn hảo nhất – Câu chuyện nhân văn sâu sắc

Đêm khuyα tôi đưα em gáι mình vào ρhòng Ьệnh viện đợi sinh. Ngồi ρhíα tɾước ρhòng cấρ cứu, tôi thấy một người đàn ông đã ngoài 50 tuổi với vẻ mặt khắc khổ, lo lắng và luôn thấρ thỏm nhìn vào tɾong. Một chút tò mò, nên tôi thầm quαn sάϮ. 15 ρhút, 30 […]

Dì bα – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Sαu khi tαn cα trên đường về tôi ghé thᾰm mẹ đαng nᾰ̀m trong bệnh viện .Mẹ tôi bị tiểu đường vὰ thα̂́ρ khớρ , nᾰ̀m lα̂u trên giường bị lỡ loét tôi ρhα̉i nhờ người ρhụ giúρ .Chị giúρ việc cho tôi cũng gα̂̀n nhὰ vὰ có tuổi. Công việc hὰng ngὰy củα chị […]