Rể hờ chương 1

Tác giả : Phạm Thị Xuân

Khi chị Ngọc tuyên bố lấy chồng, cả nhà tôi, ai nấy đều kinh ngạc. Mọi người cùng ngừng ăn, nhìn về phía chị Ngọc. Cô Hai, má chị Ngọc, nghểnh tai lên như sợ đang nghe nhầm. Ba má tôi ý tứ liếc nhìn nhau một cái thật nhanh. Thằng Tâm reo lên:

-Chị lấy chồng thật hả chị Ngọc?

Tôi quay sang mắng nó:
-Cái thằng, biết gì mà nói, để người lớn nói chuyện.
Thằng Tâm vặn lại tôi ngay:
-Thế dễ chị cũng là người lớn đấy phỏng?

Tôi vênh mặt lên định trả lời. Chí ít, tôi cũng đã mười bốn tuổi, lớn hơn thằng Tâm đến ba tuổi còn gì. Nhưng má tôi đã lên tiếng:
-Hai đứa này, có im đi không?
Cô Hai nãy giờ chưa nói gì, chỉ chằm chằm nhìn chị Ngọc. Bây giờ, cô mới chậm rãi gật gù:
-Cuối cùng con cũng chịu lấy chồng rồi!
Chị Ngọc cúi đầu tránh cái nhìn của cô Hai:
-Má đồng ý, phải không má?

Cô Hai cười to:
-Thì đồng ý chứ sao không? Lâu nay chẳng phải tôi đã giục cô lấy chồng cho tôi có cháu bế à?
Chị Ngọc rụt rè:
-Thế hôm nào con bảo anh ấy đến chào má, má nhé?
Cô Hai há hốc mồm:
-Anh ấy?…Thế anh ấy là thằng nào, không phải là cậu Giáo à?
Chị Ngọc dằn dỗi:
-Má thì lúc nào cũng cậu Giáo, cậu Giáo. Con đã nói với má bao nhiêu lần rồi, con với cậu ấy chẳng có gì cả.
Mới nghe chị Ngọc nói thế, cô Hai đã trợn mắt quát:
-Mày nói thế là sao hả con? Thế mày định lấy thằng nào?

Rồi không đợi con gáι kịp trả lời, cô Hai nói tiếp:
-Đừng hòng dẫn thằng nào về cái nhà này, tao không đồng ý đâu, biết không?
Nước mắt rươm rướm, chị Ngọc ρhâп bua:
-Má đã biết anh ấy thế nào đâu mà không đồng ý?
Cô Hai dằn từng tiếng một:
-Thì cũng giống như những đứa trước đây đã từng đến tán tỉnh cô chứ gì?
-Má, sao má lại nói thế?
Cô Hai cao giọng:
-Thế thì tôi phải nói thế nào cho cô vui lòng đây?
Chị Ngọc không nói gì nữa, chị đứng dậy bước nhanh về phòng mình. Cô Hai nói vói theo:
-Con với cái, mới nói chừng đó mà đã…

Ba tôi không nhìn được, lên tiếng:
-Chị cũng vừa phải thôi, con Ngọc nó cũng sắp ba mươi tuổi rồi còn gì?
Lập tức, cô Hai nổi cáu:
-Cậu bênh nó phải không?
-Em chẳng bênh ai bỏ ai cả, nhưng chị phải để cho nó lấy chồng chứ!
-Thì tôi có khi nào không cho nó lấy chồng đâu?
Ba tôi thở dài:
-Thế sao bây giờ chị lại phản đối?
Cô Hai mỉm cười:
-Tôi đã hứa gả nó cho cậu Giáo rồi, tôi không thể nuốt lời.
Thấy không khí mỗi lúc một căng thẳng, má tôi kéo tay ba tôi ra hiệu. Nhưng ba tôi không chú ý đến:
-Nhưng nó không ưng cậu rể hờ ấy, sao chị ép nó mãi thế?

Mặt cô Hai tím lại:
-Chuyện của má con tôi, tôi không muốn ai can thiệp vào.
Ba tôi cũng tức giận không kém:
-Thế chị coi tôi là người dưng chắc? Tôi là em ruột của chị đấy!
Cô Hai cương quyết:
-Cậu mà xen vào, tôi từ cậu luôn.
Ba tôi lắc đầu, ngao ngán. Má tôi hết nhìn chị lại nhìn chồng, không biết nên nói gì. Thằng Tâm nãy giờ vẫn theo dõi cuộc khẩu chiến. Nó nhìn tôi le lưỡi rồi làm bộ thở ra:
-Ăn mất cả ngon!

Nói xong, thằng bé bỏ chén cơm đang ăn dở xuống bàn, chuồn lên nhà tгêภ. Mọi người cũng chẳng bụng dạ đâu mà ăn với uống, lẳng lặng đứng dậy. Tôi phụ với má dọn mâm xuống nhà bếp. Tôi định rửa chén nhưng má tôi bảo:
-Con lên với chị đi, xem chị thế nào.
Tôi vẫn còn đứng xớ rớ bên má:
-Chút nữa, để con rửa chén đã, được không má?
Má tôi gạt đi:
-Đi ngay đi, còn hẹn lần hẹn lựa gì nữa?
Tôi cười:
-Nhìn má kìa, má lại sắp giống cô rồi, hi hi.
Má tôi hơi giật mình, má nhìn quanh rồi khẽ khàng:
-Cái con bé này, nói năng ý tứ một chút. Nhỡ cô nghe được thì sao?
Tôi cười to hơn, chạy lên phòng chị Ngọc. Tôi đẩy cάпh cửa khép hờ, nhẹ nhàng bước vào. Chị Ngọc đang ngồi chống tay nhìn ra cửa sổ. Tôi ôm choàng lấy vai chị:
-Chị Ngọc!
Chị không quay lại, hỏi nhỏ:
-Em tìm chị có chuyện gì à?

Tôi lắc đầu:
-Có chuyện gì đâu!
-Thế sao không ngủ trưa mà lại vào đây? Má lại mắng cho bây giờ.
-Thế chị không thích em vào chơi với chị à?
Chị Ngọc giả vờ nghiêm nét mặt:
-Ừ đấy!
Tôi mỉm cười nũng nịu:
-Làm gì có chuyện đó. Em biết chị Ngọc bao giờ cũng thương em nhất nhà, phải không chị?
-Ai bảo em thế?
-Chị chứ còn ai nữa.
-Thật à? Chị đã nói thế à?
Tôi bĩu môi:
-Chứ còn không?
Chị Ngọc bỗng chăm chú nhìn tôi rồi thở dài. Trong phút chốc, nét mặt chị trở nên đờ đẫn hẵn. Tôi lo lắng hỏi:
-Chị Ngọc, chị làm sao vậy?

Chị giật mình như choàng tỉnh rồi gượng cười:
-Chị thèm được như em quá, Châu à!
Tôi ngạc nhiên nhìn chị. Chị thèm được như tôi ư? Chị đang chế nhạo tôi đấy à? Má tôi vẫn bảo tôi đã mười bốn, mười lăm tuổi rồi mà chưa trổ mã. Con gáι người ta ở tuổi này đã trở thành thiếu nữ thật sự rồi. Còn tôi, vẫn ϮιпҺ nghịch và lém lĩnh như một đứa trẻ.
Thấy tôi có vẻ nghi ngờ, chị nói thêm:
-Chị nói thật đấy. Giá như chị cũng vô tư, hồn nhiên như em.
-Nếu chị muốn thì chị cứ vô tư đi. Việc gì chị phải buồn thế, chị Ngọc? Có phải chị buồn vì cô không đồng ý cho chị lấy chồng không? Mà sao chị không nói trước với em gì hết vậy ? Em còn thấy bất ngờ huống chi cô. Mà, có phải anh Sang là người yêu của chị không?
Chị Ngọc không trả lời. Tôi nói tiếp:
-Em nói đúng quá còn gì? Hôm trước em có thấy anh Sang đón chị ở trường, hai người đẹp đôi lắm! Nhưng mà chị Ngọc này, nếu cô không đồng ý cho chị cưới anh Sang thì chị lấy cậu Giáo quách, cho cô vui lòng.
Chị Ngọc tròn mắt:
-Em nói gì vậy Châu?
Tôi biết mình đã lỡ lời. Tôi cầm tay chị:
-Em nói đùa đấy mà. Chị Ngọc, chị đừng lo, thế nào ba má em cũng thuyết phục được cô.
Chị Ngọc thở dài:
-Chị cũng mong được như vậy.

Tôi ôm choàng ngang vai chị, thấy thương chị nhiều quá. Tôi đã sống cạnh chị suốt bao nhiêu năm nhưng do tuổi tác chênh lệch quá nhiều nên tôi không thể hiểu được mọi điều về chị. Như lúc này đây, tôi không biết nên khuyên như thế nào để chị có thể trút bỏ gánh nặng ưu phiền.

Ai cũng nói ngày xưa chị Ngọc đẹp lắm, và cả bây giờ cũng vậy. Lúc chị còn là học sinh phổ thông, năm nào chị cũng được nhà trường chọn đóng vai nữ tướng Trưng Trắc trong ngày lễ kỷ niệm tưởng nhớ Hai Bà Trưng. Năm học lớp mười hai, chị định tham gia cuộc thi nữ sinh thanh lịch do sở giáo dục tỉnh tổ chức nhưng cô Hai phản đối dữ quá nên chị lại thôi, nếu không, có lẽ chị đã đạt danh hiệu hoa khôi hay ít nữa cũng là á khôi, là tôi nghĩ vậy. Đến nay, mặc dù đã gần ba mươi tuổi, trông chị vẫn tươi tắn trẻ trung như thiếu nữ đôi mươi. Từ khuôn mặt trái xoan khả ái ấy tỏa ra một sự dịu dàng đầy nữ tính, chị khiến người ta dễ có cảm tình ngay khi mới gặp. Nép dưới đôi mày thanh tú, đôi mắt đen sáng của chị lúc nào cũng lấp lánh nụ cười. Dáng người thon thả, mái tóc dài đen mượt, chị là ᵭốι Ϯượпg cho lắm kẻ si tình. Từ hơn chục năm về trước, có nhiều chàng trai đã theo đuổi chị. Nhưng chỉ một thời gian ngắn, những người đó đều thối lui. Chẳng phải họ có điều gì thất vọng về con người hay tính cách của chị. Cũng không phải chị quá kén chọn không để ai lọt vào mắt xanh của mình. Mà nguyên nhân không ai đến được với chị là vì sự có mặt của cậu Giáo.

Chuyện kể ra cũng khá dài dòng và phức tạp. Cậu Giáo vốn không phải là người của vùng này. Má cậu Giáo mất sớm, ba cậu đã tục huyền với người đàn bà khác. Cậu ở với ông bà ngoại từ nhỏ nên tình cảm ba con cậu không được mặn mà cho lắm. Sau khi tốt nghiệp đại học nông nghiệp, cậu học tiếp lên thạc sỹ rồi về quê công tác một thời gian. Sau đó, không biết vì lý do gì, cậu xin chuyển vào đây công tác. Theo lời giới thiệu của một người quen, cậu đến nhà tôi xin ở trọ. Nhà tôi khá đông người, ngoài bà nội, ba má tôi, tôi, còn có cô Hai và chị Ngọc. Bà nội tôi giao cho cô Hai quyết định. cô Hai cảm thông cho hoàn cảnh của cậu, lại nể người bạn quen của mình nên sau một lúc chần chừ, cô đã thuận tình mặc dù thật lòng cô cũng chẳng muốn có người lạ vào ở nhà mình. Cô cho cậu Giáo ở căn phòng nhỏ căn tгêภ, nơi trước đây ông nội tôi vẫn ở khi còn sống. Năm đó, chị Ngọc vừa tròn mười lăm tuổi, cái tuổi đẹp nhất của đời người con gáι.

Cậu Giáo cũng là người tốt tính. Cậu học cao nhưng không kiêu ngạo và sống hòa đồng với mọi người. Chẳng thấy cậu giận hay nổi cáu với ai bao giờ. Ai nói gì cậu cũng cười. Trong nhà có việc dù nặng nhẹ thế nào, cậu cũng cố gắng làm giúp. Có lẽ vì thế mà chỉ sau một thời gian ngắn dọn về ở, cậu đã làm cho một người khó tính như cô Hai quý mến. Tình cảm đó càng vững bền hơn khi cô Hai phát hiện ra cậu là em họ của người bạn cùng đơn vị của bác Lân, chồng cô. Lúc đầu, cậu Giáo cũng chỉ định ở dăm ba tháng gì đó nhưng thời hạn ấy qua lâu rồi mà cậu vẫn không có ý định dời chỗ. Cứ hai tháng, cậu lại về thăm nhà một lần, nhưng sau này, khi ông bà ngoại cậu mất thì cả năm cậu mới về quê một đôi lần, còn lại cậu ở nhà tôi và sinh hoạt như một thành viên thật sự. Lâu dần, mọi người trong gia đình xem sự có mặt của cậu như một sự đương nhiên, không ai có ý bảo cậu dọn đi nơi khác, kể cả ba má tôi. Còn tôi, khi cậu Giáo đến ở, tôi mới chỉ một, hai tuổi gì đó nên trước đây tôi cứ ngỡ cậu Giáo là họ hàng đàng ngoại của mình. Thỉnh thoảng, cậu cũng có đưa một vài người bạn đến chơi nhưng chưa bao giờ thấy cậu có bạn gáι.

Bài viết khác

Tiếng má Ьỗng lạ ᵭi, câu chuyện xúc ᵭộng ᵭầy ý nghĩα củα nhà sư Giác Minh Luật

Hồi ᵭó có Ьαo giờ kêu mẹ ᵭâu, sinh ɾα là ᵭã Ьắt chước αnh chị kêu tiếng má. Má về! má tiền sáng, cơm chín chưα má? sαo nαy má Ьuồn vậy? nhà mình có chuyện gì hả má? Mọi thứ từ lớn ᵭến Ьé ᵭều kêu má, má như một ρhéρ mầu, chỉ […]

Chồng tôi dạy con ! Câu chuyện ý nghĩa nhân văn sâu sắc

Chồng tôi dạy con! Nhà tôi có 3 đứa trẻ, trong đó một bạn đang tuổi dậy thì ngông nghênh và hai bạn còn lại vẫn là mầm non vừa chớm! Chồng vẫn thường hay nói: em cứ để anh dạy, trẻ nhỏ dễ dạy, cứ từ từ mà nói đừng có la hét, nồ […]

Một người láng giềng nhân hậu cao quý, món quà tuγệt vời nhất trong cuộc đời gia đình người Nhật.

Vào đầᴜ thḗ kỷ 20, một gia đình người Nhật di cư đḗn San Fɾancisco (Hoa Kỳ) và làm nghề tɾồng hoa hồng ở đó. Hàng xóm của họ đḗn từ Scotland cũng tɾồng và bán hoa hồng, cả hai gia đình đềᴜ thành ᴄôпg dựa vào sự lao động cần cù và ᴜγ tín, […]