Phía trước là cầu vồng – Chương 5

Tác giả : An Yên

Nghe Long nói, ánh mắt Bá Trọng lóe lên những tia vui vẻ:

– Hai người tập và diễn cho chân thật nhé, cần kinh nghiệm cứ hỏi nha!

Thiên Vĩ tủm tỉm:

– Không khéo phim giả tình thật chứ chẳng đùa!

Đan Thư thấy khuôn mặt của mình đang nóng dần lên. Sự tăng nhiệt độ một phần do cái suy nghĩ về những ngày kế tiếp với Bảo Long, nhưng một phần cũng do nhịp trái tιм trong l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ cô gáι trẻ đang nhanh dần. Bảo Long liếc samg cô rồi nói:

– Thôi, mọi người đừng trêu nữa. Thư ngại đấy! Cô ấy mà rút lại câu ban nãy thì ai khóc dùm tôi đây???

Bá Trọng cười lớn:

– Đấy, tiếng ” Thư ” ông nói ra nghe nó nhẹ nhàng tình cảm ghê gớm luôn. Xưng hô thế có phải ngon lành không? Thôi, giờ chúng ta nhường không gian cho đôi bạn trẻ nhỉ?

Đan Thư ngơ ngác khi thấy mọi người hưởng ứng ý kiến của anh rể:

– Ơ, đang bàn chuyện mà anh Trọng?

Bá Trọng ôm eo Trúc Linh đứng dậy:

– Bọn anh bàn xong rồi, giờ còn chuyện của hai người thôi, ngồi đây làm gì cho vướng bận!

Thiên Vĩ cũng ôm bé Kem và cầm tay Tú Vi kéo đi. Kem mè nheo:

– Bố Vĩ, bố phải làm chủ cho con. Mẹ nói nếu con vẫn liếc bạn gáι ở trường mầm non thì sẽ tống con vào lò luyện võ của chú Dũng Hiệp sĩ. Vào đó con vẫn vui nhưng làm sao con ngắm được bạn Lê Na mỗi ngày ạ?

Trong khi ông bố đẹp trai nào đó đang ngớ người ra không biết trả lời thế nào với đứa con lém lỉnh thì Bá Trọng xịu mặt:

– Buồn Kem soái ca ghê, hôm trước đã ngoắc tay là Kem sẽ lấy em Bắp rồi. Chả lẽ Bắp nhà chú không dễ thuơng bằng bạn Lê Na sao?

Kem chúm chím đôi môi nhỏ:

– Nhưng em Bắp còn bé xíu mà chú, sao nói chuyện cùng con được ạ? Kem chẳng thể tặng quà hay tâm sự!

Bá Trọng cúi xuống xoa đầu cậu bé:

– Xời tưởng gì, giờ bé rồi sẽ lớn, còn quà thì Kem cứ tặng, em Bắp biết hết mà. Kem chờ em Bắp lớn nhé, được không?

Cu cậu bặm môi chau mày như người lớn rồi gật đầu :

– Dạ, để con suy nghĩ ạ! Có thể trong khi chờ em Bắp con sẽ tạm chơi với bạn Lê Na chú nhé!

Rồi cu Kem đưa tay lên miệng:

– Suỵt! Bí mật nha chú!

Nhìn bộ mặt nghiêm trọng của bé Kem khi nói ra một điều sâu kín trong lòng, Bá Trọng bật cười:

– Yên tâm, chỉ có chừng này người biết thôi, bạn Lê Na không biết đâu!

Kem gật đầu, đưa ngón tay bé xíu ra dấu hiệu OK :

– Chỉ cần thế là đủ chú ạ!

Bảo Long mỉm cười:

– Kem, bố mẹ cho con ăn những gì mà khôn quá vậy hả?

Bé Kem liếc đôi mắt to tròn về phía Long:

– Xời, chú nên để ý một chút đi ạ. Con mới bốn tuổi mà cua được cả em Bắp lẫn bạn Lê Na. Chú lớn tướng rồi, giờ mỗi dì Thư cũng không cua nổi thì…phải xem xét ạ!

Đan Thư nhìn điệu bộ nhún vai lắc đầu của cu cậu nhà Thiên Vĩ mà chỉ muốn cắn một cái vào đôi má bầu bĩnh kia. Thiên Vĩ nhìn con trai:

– Con được lắm, đi học thì lo ngắm bạn, giờ tới đây con đe dọa cả bạn của bố, để xem sau này con làm được trò trống gì!

Bé Kem thỏ thẻ:

– Con biết bố mẹ đã kên kế hoạch biến con thành anh trai gương mẫu, ít ra con sẽ trở thành một người anh tốt ạ!

Tư duy sắc bén, lí sự lém lỉnh của bé Kem khiến ai cũng thấy thú vị. Bá Trọng bế bổng bé từ tay Vĩ rồi nói:

– Con rể, chúng ta vào nhà thôi, xem chú Long ở đây có làm được trò trống gì không?

Khi mọi người đã vui vẻ vào trong, Đan Thư bỗng thấy tιм mình ᵭ.ậ..℘ mạnh. Chẳng hiểu sao ánh mắt sâu hun hút của Long khiến cô không dám đối mặt, chỉ sợ bị hút luôn vào đó. Lí trí rõ ràng là không ưa, nhưng phải công nhận là mình bị cuốn hút bởi vẻ ngoài cực phẩm của chú ấy. Không gian rơi vào trầm mặc. Cả hai muốn nói nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu. Tới một lúc sau, Bảo Long mới lên tiếng:

– Cảm ơn Đan Thư nhé, may có mọi người, nếu không thì tôi…à anh… không biết đối phó kiểu gì. Sinh nhật mẹ thường rất nhiều quan khách trong giới kinh doanh nên anh không muốn bà bị mất mặt.

Ồ, chú ấy xưng ” anh ” ngọt lịm tιм luôn ý! Đan Thư cười ngượng nghịu:

– Cháu…à…em cũng không biết có diễn tròn vai hay không, chỉ sợ mẹ chú nhìn ra thì…

Bảo Long nhắc khẽ:

– Chắc trông anh già lắm nhỉ?

Đan Thư vội xua tay:

– À, không tới mức đó ạ…nhưng…em…em chưa quen lắm, thấy kì kì…

Bảo Long gật đầu:

– Đan Thư cố gắng giúp anh nhé, gọi tiếng anh cho Bảo Long này đỡ tủi thân đã già còn ế chỏng chơ ra. Chúng ta không phải nhân vật chính, chỉ chào hỏi một số người thôi, anh chỉ muốn Thư chịu khó phối hợp cùng anh thôi. Còn những việc khác, em cứ ʇ⚡︎ự nhiên, cứ là chính em thôi. Ngoài chuyện đóng giả người yêu của anh thì em vẫn là em!

Đan Thư đan hai tay vào nhau:

– Vâng ạ, vậy thì chú… à anh phải nói cho em nghe mẹ anh thích cái gì, tính cách ra sao nè, rồi em phải giới thiệu những gì cho khớp với anh?

Long bật cười trước ánh mắt lo lắng của Thư:

– Có phải cα̉пh sάϮ hỏi cung hay cô giáo hỏi bài cũ đâu mà em lo thế? Gia đình em thế nào cứ nói vậy thôi. Mẹ anh thuộc tuýp người hiểu biết, khá sắc sảo. Nhưng tư tưởng của bà không thoải mái như mẹ Trọng hay mẹ Vĩ, bà là dâu trưởng nên có lẽ vai trò đó quá nặng nề khiến bà luôn chỉn chu trong mọi việc, chỉn chu một cách khắt khe. Rồi chẳng biết thân tình thế nào với một gia đình có Công ty con thuộc Tập đoàn nhà anh mà hứa hẹn lung tung.

Thư nghe Long bộc bạch thì thấy lòng mình cởi mở hơn một chút:

– Chị ấy chắc con nhà danh giá, xinh đẹp, giỏi giang, em thấy những nhà giàu thường chọn thông gia môn đăng hộ đối, dĩ nhiên là không phải tất cả, vì như chị Linh với anh Trọng đấy ạ!

Long thở dài một tiếng:

– Đẹp xấu hay giàu nghèo với anh chả quan trọng gì cả. Cô ấy nhìn qua hình thức cũng hơi xinh, anh nhớ không rõ lắm. Nghe mẹ anh bảo học thạc sĩ xong thì tiếp quản công ty của gia đình. Anh nghĩ tâm hồn mới quan trọng em ạ, còn giàu hay nghèo là do bàn tay và trí tuệ con người, chứ dựa vào người khác thì hay ho gì!

Lần đầu tiên Đan Thư cảm thấy vị bác sĩ này khác xa cái vẻ lạnh lùng, cộc cằn thường xuất hiện trước mắt cô. Hóa ra, muốn hiểu rõ một con người không đơn giản, những gì mắt thấy tai nghe chưa chắc đã là bản chất. Đan Thư thấy mình quá non nớt trong việc nhìn người. Cô gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu câu nói của Long:

– Em cũng nghĩ như vậy đó, nên em không thích dựa dẫm, cứ đứng vững tгêภ đôi chân của mình là tốt nhất.

Bảo Long đưa ánh mắt thú vị nhìn cô gáι bên cạnh. Hóa ra cảm nhận của anh hề cô bé ấy trong lần đầu gặp gỡ không sai. Sau bao phen đụng độ thì Long đã khẳng định được ấn tượng của mình về Thư. Có lẽ, vì sinh ra ở chốn thôn quê nên dù cuộc sống có đổi thay thì sự chân chất cùng những vết sẹo trong quá khứ khiến Thư vẫn luôn là chính mình. Anh tủm tỉm:

– Chẳng mấy khi thấy Đan Thư ăn nói nhẹ nhàng thế này nhỉ?

Đang trong tâm trạng đồng cảm hết sức với người đàn ông bên cạnh, Đan Thư như bị dội một gáo nước lạnh, cô cong cớn:

– Vậy thì quay lại đanh đá nhé! Nãy giờ căn bản em đang diễn thôi nha!

Bảo Long bật cười:

– Ồ, diễn khá sâu đấy, duyệt!

Đan Thư nguýt dài:

– Không cần khen, thôi em về đây, lát còn xem lại bài vở tiếng anh nữa!

Cô vừa nói vừa đứng dậy, Bảo Long cũng vội vàng đứng theo:

– Để anh đưa em về!

Đan Thư lắc đầu:

– À không cần đâu ạ. Chỉ mấy tiếng đồng hồ trước gia đình anh, em nghĩ mình diễn được. Anh chỉ nói qua là em hiểu rồi ạ!

Bảo Long cúi xuống ghé sát mặt cô, hơi ɾượu nhẹ từ ban trưa vẫn thoang thoảng phả vào khiến Thư thấy lúng túng:

– Em không nghe câu ” nhất cự li, nhì tốc độ” sao? Để diễn tốt, cần chuẩn bị kĩ lưỡng!

Đan Thư cảm nhận một chút xao động nhè nhẹ bỗng lướt qua tιм mình. Cô ʇ⚡︎ự cho rằng cái Ьệпh mê trai của mình lại tái phát chăng? Không gian lại trở nên ngượng ngùng, cả những cάпh hoa hồng cùng như lặng yên lắng nghe câu trả lời rất khẽ của Thư:

– Vậy tùy anh!

Nói xong, cô quay mặt đi vào nhà, giấu vội nụ cười thẹn thùng tгêภ môi.

Cả hai vừa vào đến phòng khách, thấy mọi người đang trò chuyện. Thiên Vĩ thấy Bảo Long thì cất giọng:

” Và tôi cũng yêu em, và tôi cũng yêu em

Yêu em rộn ràng, yêu em nồng nàn

Yêu em chứa chan….”

Bá Trọng con huýt sáo phụ họa khiến Long bật cười:

– Nay hai sếp yêu đời ghê!

Vĩ tủm tỉm:

– Người ta yêu nhau thì chúng tôi cũng yêu đời chứ, Trọng nhỉ?

Mọi người cùng cười, Đan Thư xịu mặt:

– Các anh chị còn nói nữa, em đổi ý đấy!.

Long nhìn sang Vĩ:

– Chủ tịch, ông có vợ con đuề huề rồi, còn tôi đang trốn mẹ vụ đính hôn, hợp đồng còn chưa kịp kí, đừng phá nha! Giờ tôi đưa Thư về đã, rồi quay lại tính với hai ông sau!

Bá Trọng khoát tay:

– Ờ đúng đấy, đi đứng cẩn thận, nhớ nhìn đường chứ đừng lo ngắm gáι đấy!

Và khi Long cùng Thư quay ra, ông anh rể còn nói thêm một câu nho nhỏ:

– Rồi quay lại ta tính chuyện yêu đương!

Long mở cửa cho Đan Thư ngồi vào chiếc xe sang trọng. Cô ʇ⚡︎ự thắt dây an toàn cẩn thận, thao tác này đã được chị Linh hướng dẫn nên Thư thạo lắm, rồi cô chỉ đường cho Long tới khu trọ. Không gian trong xe duy trì một sự im lặng, thi thoảng cả hai nói với nhau dăm ba câu về đường sá, đồ ăn, hoa tươi…những câu chuyện xã giao không đầu không cuối nhưng đủ cho cae hai thấy họ không quá khắc khẩu như trước.

Sắp tới đường vào khu trọ, Đan Thư quay sang Long:

– Dừng đây được rồi ạ!

Long dáo dác nhìn quanh:

– Anh có thấy chỗ trọ nào đâu?

Thư chỉ vào con đường phía trong:

– Dạ đi vào đường này, có một ngõ nhỏ, khu trọ ở cuối ngõ đó, hẹp lắm xe không vào được đâu ạ!

Bảo Long quay tau lái rẽ vào con đường rải nhựa:

– Ít ra cũng phải đưa người yêu vào tới ngõ đó chứ, không lẽ bắt em đi bộ vào, đàn ông ai làm thế!

Đan Thư cản không kịp nhưng vẫn nói:

– Nhưng… em chưa bao giờ đưa bạn trai tới phòng, có một đoạn, em đi bộ được mà, như thể dục hàng ngày thôi!

Bảo Long vẫn chuyên tâm lái xe cho tới khúc cua vào ngõ hẹp của khu trọ. Anh từng nghe Bá Trọng kể phòng trọ của Linh nằm sâu trong ngõ nhỏ, hóa ra là đây. Long rất phục tình yêu của hai người bạn ấy, vượt qua mọi gian truân để đến với nhau như trong truyện ngôn tình. Nhiều lúc anh không hiểu sao trái tιм mình chẳng thể rung động trước một người con gáι nào dù anh đã gặp không ít cô gáι ở các quốc gia khác nhau- dịu dàng có, quyến rũ cũng có, nhưng anh chả có cảm giác gì. Có lúc thấy nhiều người nghi ngờ giới tính của mình, anh chỉ biết cười khổ. Có lẽ mọi thứ nên TÙY DUYÊN. Anh không bao giờ ép mình làm một việc mà bản thân không có đam mê. Chính vì vậy, chưa bao giờ anh tới một cuộc gặp gỡ riêng nào của gia đình mình và nhà Bích Ngọc. Sự nhiệt tình thái quá của hai gia đình chỉ tạo cho anh cảm giác chán ghét.

Xe dừng lại trước ngõ nhỏ, Bảo Long quay sang tháo dây an toàn cho Thư. Nhưng nào ngờ cô cũng quay qua để ʇ⚡︎ự tay làm, thành ra cả khuôn mặt cô va vào vòm ռ.ɠ-ự.ɕ Bảo Long. Cảm giác lúc đó khiến cả khoang xe như nóng dần lên, Đan Thư chỉ kịp kêu ” A ” lên một tiếng rồi im bặt, Bảo Long cũng bất ngờ nên chẳng biết nói gì. Tới mấy phút sau, giọng anh như khàn đi:

– Để anh làm cho!

Đan Thư im lặng không nói năng gì, cả hai đều cảm nhận được hơi thở của đối phương. Dây thắt được mở, cô vội chào anh và chạy biến vào con hẻm. Bảo Long nhìn theo, cảm giác có cái gì đó vừa gõ vào trái tιм khép chặt cάпh cửa lâu nay của mình…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *