Phận bèo trôi 9
PHẬN BÈO TRÔI
Tg
Phần 9
Thế là lại một chuyến xe chở đồ đạc chăn màn của vợ chồng thằng lớn về nhà.
Tuy đã dặn dò con thật kỹ nhưng Thư vẫn cảm thấy lo lắng không yên. Tгêภ đời này liệu còn có ai khổ hạnh như mẹ con cô? Thương mình thương con đến quặn lòng, cả ngày hôm ấy lúc nào cũng nước mắt rơi lã chã.
Thấy con chuyển đò về thì Kiên mừng lắm! Anh ta nghĩ rằng dần dần Thư và thằng con út sẽ nguôi ngoai mà về nốt với mình!
Hôm mẹ con Thư bỏ của chạy lấy người, Kiên mang quần áo và đồ dùng ra châm lửa đốt. Lúc cháy bùng lên liền múc nước té vào làm khét mù cả khu xóm.
Hùng hổ lục lọi không còn gì, lão giật tấm ảnh cưới của con quăng ra sân. Tay cầm dao cứ đ./â./ᄊ c,./ん/é./ᄊ vào mặt hai đứa sau đó lôi vứt ra ngoài đường cho mọi người nhìn thấy.
Khi chưa tìm thấy chỗ ở của Thư, Kiên giấu con dao nhọn vào cốp xe,và đến tận cổng công ty các con đang làm đòi xông vào trong. Bị bảo vệ ngăn lại Kiên liền rút dao ra đe dọa
— Tôi chỉ muốn vào gặp con tôi để hỏi xem chúng nó giấu mẹ nó ở đâu?
Bảo vệ phải gọi cho giám đốc ra ngoài giải quyết. Họ nói sẽ báo côпg αп Kiên mới chịu lui về.
Có không biết giữ, mất rồi mới l*иg lộn đi tìm như kẻ điên! Trước đây hễ bực lên là lại cҺửι đuổi.
— Cút đi hết khỏi nhà tao! Đây là vườn đất của bố mẹ tao để lại, mẹ con mày không có cái gì ở nơi này cả!
Đến khi sống một mình trong thiếu thốn mọi thứ, mới mong từng giờ từng phút vợ con quay trở lại.
Hơn một năm trời mới được ngồi ăn cơm cùng con và cháu, không biết cái đầu to kia có cảm nhận được gì không? Nhưng nhìn nét mặt Kiên vui lắm. Răng đau nhưng vẫn cười nói luôn mồm, bế thằng cháu đi chơi khắp xóm. Ra cái điều là chúng nó đã về với tôi đây!
Kiên đã bình phục và đi làm đều đặn. Bố con ông cháu sống vui vẻ nên lão không còn cảnh nát ɾượu rồi tập võ đo đường như người ta vẫn nói nữa!
Về ở cùng bố rồi, mỗi buổi sáng hai đứa chở con lên cho mẹ trông. Chiều tối đi làm về lại rẽ vào đón. Ngày nắng cũng như ngày mưa chúng tha thằng bé như mèo tha con chuột. Nhiều hôm Thư bảo để nó ở đây ngủ với bà, Thằng bé nhớ mẹ gào khóc cả đêm.
Và điều Thư lo lắng nhất đã xảy ra! Cu cháu ʋιêм phổi phải nằm viện tỉnh mất nửa tháng. Một chốn đôi nơi đi lại vất vả khổ cả người lớn trẻ con. Mẹ con Thư lại nát óc suy nghĩ không biết làm thế nào.
— Con tính thế này mẹ ạ! Anh em con sẽ làm gian nhà ở đám vườn bố mẹ đã mua, rồi mẹ và em về đó ở. Vừa mẹ con gần gũi vừa tiện bà chăm cháu.
Năm 2005, Cô em gáι của Kiên nói bán vườn để về quê chồng ( Mảnh đất ấy là bố mẹ cho khi vợ chồng em có ý định ở rể). Hai vợ chồng Thư đã mua lại. Và mảnh vườn ấy. gồm một nửa là ao, phần còn lại là vườn cây có gian nhà nhỏ. Nơi đó Thư vẫn dùng thả cá và nuôi ít gà.
Nghe các con nói vậy Thư phản đối ngay
— Bố con không bao giờ đồng ý đâu! Ông bắt mẹ phải về ở cùng, làm sao cho chúng mày làm việc ấy được? Mà về gần không ở được đâu. Mẹ sợ đòn lắm rồi.
— Mẹ để anh em con tính. Đã đưa mẹ về là chúng con phải có kế hoạch bàn với bố chứ.
Thư về nhà hỏi ý kiến bố mẹ anh chị. Hỏi ý kiến mấy đứa bạn thân. Ai cũng nói rằng tùy Thư quyết định. Bởi vì bản chất của Kiên sẽ không bao giờ thay đổi. Về sống gần e rằng khó dễ. Cho nên bắt buộc phải cân nhắc cho kỹ.
Mẹ con cô cũng không thể ở trọ mãi hết đời được. Mà bảo mua một miếng đất để ở thì trước mắt không dám nghĩ tới.
Ba bố con ngồi nói chuyện như 3 người đàn ông thực thụ. Kiên đồng ý với đề nghị của hai đứa con trai
— Bố vẫn muốn mẹ con về nhà. Nhưng nếu mẹ nhất định không nghe thì các con tính thế nào cũng được.
Hai đứa xin nghỉ làm mua gạch cát xi măng về cùng làm với bố.
Gian nhà nhỏ rộng 28 m vuông đã hoàn thành, Thư và các con chuẩn bị gọi xe chuyển đồ về nhà. Thôi đành vậy, lại một lần nữa di dời chỗ ở. Cuộc đời Thư sinh ra chắc là để chuyển động không ngừng! Cô nói với các con mình như vậy.
Kiên và Thư ngồi nói chuyện như mặc cả cuộc hôn nhân dở giăng dở đèn của họ
— Bố con tôi đã bàn rồi. Trước mắt cô cứ về bên này ở, tiện chăm cháu cho chúng nó đi làm. Sau này mà cô nghĩ ra được thì ta nói chuyện tiếp. Lúc nào tôi cũng muốn cô về một nhà đoàn tụ.
Nghe vậy, Thư nói
— Hai đứa nó bàn với ông thế nào thì cứ như vậy mà thực hiện.
Hai thằng con mặc cả với Kiên. Rằng đã đồng ý mỗi người một nhà, bố phải để mẹ con sống yên. Không ai động chạm tới bất cứ điều gì của nhau. Nếu mà xảy ra chuyện gì chúng con sẽ đi không bao quay về với bố nữa!
Kiên gật đầu.
Và lúc này lần đầu tiên anh ta nói chuyện với Thư như một lời tâm sự
— Khi bà bỏ đi, có một người đã thương mà đùm bọc tôi. Bây giờ phải để thời gian nữa, chứ đùng cái tôi không qua lại người ta sẽ bảo tôi ăn cháo đá bát! Nên bà phải hiểu, và lúc nào bà về với tôi cũng được! Tôi luôn mong bà về.
Thư không mấy ngạc nhiên về câu chuyện và lời đề nghị của Kiên. Vì cô đi guốc trong bụng lão kia mà!
— Tôi đã từng nói với ổng rồi, nếu sống cùng nhau thì phải ʇ⚡︎ử tế, còn không thì bỏ! Ông còn nhớ không? Và ông đã không ʇ⚡︎ử tế được với mẹ con tôi. Bây giờ người cần ông là bà ta chứ không phải tôi! Cho nên tôi với ông sẽ ra toà, sau đó 2 người đi mà đăng ký kết hôn, sống công khai với nhau khỏi phải ʋụпg Ϯɾộм.
Kiên gắt lên
— Cô không thích sống chung thì thôi, không ra toà ra tiếc gì hết, tôi đã nói rồi! Khỏe thế cô cứ ở như vậy đi!
Thư trả lời dứt khoát
— Nếu ông đã đồng ý để tối về đây thế này thì chấp nhận cứ sống vậy đi. Chúng ta tình đã không còn nghĩa thì cũng không, nhưng còn mắc nợ là có hai đứa con chung và cháu nội, vậy thôi. Bằng không ông nói luôn tôi đỡ mất công chuyển đồ đạc!
— Không cái gì? Đã bảo việc cứ thế mà làm!
Câu chuyện ngã ngũ đã xong.
Thư chuyển về quê ở, đó là ngày 1.5.2017
Sau gần 2 năm đi thuê nhà ở, gần 2 năm mẹ con cô xảy ra bao nhiêu là chuyện.
Những ngày đầu nơm nớp lo Kiên dở chứng cũng qua đi. Mẹ con Thư sống trong đùm bọc yêu thương của gia đình và bạn bè.
Ở gần nên hàng ngày sẽ nhiều lúc gặp giáp mặt nhau, khi ấy nếu Kiên hỏi thì Thư mới trả lời.
Dần dần Thư với Kiên bình thường như hàng xóm. Cô không còn ċăm hận lão chồng tệ bạc nữa. Công việc của con cái vẫn bàn bạc để lo chung. Sau đó nhà nào về nhà đấy không liên quan.
Linh thấy Kiên có vẻ ổn hơn bèn bảo Thư
— Hay là mày về sống cùng ông ấy đi! Tao thấy ông như thay tính đổi nết rồi đấy.
Linh nghĩ chưa đến 50 mà con bạn phải lủi thủi một mình, có chồng mà như không nên thương nó. Ai cũng có đôi có lứa bầu bạn sớm hôm…
— Mày dở người à Linh? Tao đang ʇ⚡︎ự do chả sướиɠ thì thôi! Lại muốn chui đầu vào rọ à?
Bây giờ không chung đụng thì thế thôi! Về ở cùng nhau sẽ lại như trước ngay lập tức! Bản chất ngấm vào ɱ.á.-ύ rồi!
Và cuộc đời Thư không cần gì khác. Đó là sức khỏe và bình an bên những người mình yêu thương.
Gia đình Linh bỏ tiền cho mượn và giúp con trai út của Thư đi lao động nước ngoài. Ba năm sau mẹ con Thư đã dựng được căn nhà rộng rãi khang trang.
Thư sống vui vẻ bên con cháu. Bố mẹ anh chị cô cũng không còn phải nghĩ ngợi nhiều về cô nữa.
Kiên thì vẫn vậy. Chịu khó đi làm và khoe với Thư
— Tôi đã gửi tiết kiệm được 1 khoản tiền. Sau này về già tôi mà ૮.ɦ.ế.ƭ trước thì sẽ để lại cho bà.
— Thôi! Ông để lại cho con cho cháu, chứ tôi không cần! Tôi không muốn liên quan gì đến ông cả!
Thư cảm thấy số phận mình đen đủi không ra gì, nhưng cô lại được rất nhiều người thương cảm giúp đỡ
Từ bố mẹ, anh chị em. Đến bạn bè đã luôn ở bên những lúc Thư khó khăn cô đơn nhất.
Năm 2021 Thư quen một chị gáι tгêภ ๓.ạ.ภ .ﻮ tên là Minh Thu sống ở Hà nội. Chỉ là cùng sở thích thơ ca mà hai chị em trở nên thân thiện. Biết hoàn cảnh của Thư chị đã luôn động viên và tìm đến tận nhà Thư để mang tђยốς cho cô trị Ьệпh.
Sau đó cũng vài lần chị gửi tђยốς qua bưu điện về cho cô. Tới bây giờ, chị vẫn thỉnh thoảng hỏi han và động viên Thư qua điện thoại.
Ngày 30.4.2023, mấy đứa bạn thân từ thuở ấu thơ của Thư là Linh, Nụ, Ngọc và Dịu hẹn nhau về nhà cô vui một bữa. Sau đó cùng thuê xe đi du lịch, họ đã có một chuyến đi thật nhớ đời.
Sóng gió cuộc đời Thư làm cô trôi dạt khắp nơi. Đôi khi tưởng bị vùi dập không thể ngóc nổi đâu,
Không biết sau thế nào, nhưng ngay lúc này đây cô cảm thấy bình yên lắm.
Khi ta buông bỏ được là ta như trút đi gánh nặng. Khi ta không cần một thứ gì đó thì trong lòng sẽ luôn nhẹ nhõm thanh thản.
Đã là bèo thì vẫn phải trôi! Nhưng chắc từ nay sẽ không còn bị vùi dập nữa.
N.T
(Hết)