Ông và cháu 5
Phạm Thị Xuân
CHƯƠNG 5
Trong khi Quý đang ρhâп vân không biết nên ở lại hay về quê thì vợ Quý nghe người làng lên tỉnh làm ăn về học chuyện, chị bế con bé thứ năm lúc đó đang còn đỏ hỏn đi tìm chồng. Hai vợ chồng Quý trở về không lường hết tai họa đang chờ ở nhà, đứa con gáι thứ ba của họ bị Ьệпh đậu mùa đang nằm ngoắc ngoải không ai chăm sóc. Quý chưa kịp mắng vợ thì bị bọn tây bắt lên đồn vì nghi ngờ cậu là tai mắt của Việt Minh. Cha má ơi, Quý chỉ biết lo làm ăn nuôi vợ nuôi con, đầu tắt mặt tối, có hề biết gì đến Việt Minh gì đâu, ngay cả những biến động của xã hội, Quý hầu như cũng chẳng bao giờ quan tâm. Nhưng chúng bảo nếu Quý không liên quan, sao cứ đi đi về về mà không trình diện, không xin giấy tờ. Thế là chúng 𝔱𝔯𝔞 𝔱ấ𝔫 Quý đủ kiểu, cho cậu đi “tàu bay tàu lặn” khiến cậu dở sống dở ૮.ɦ.ế.ƭ, bây giờ nhớ lại Quý vẫn còn thấy sởn gai ốc. Nhưng Quý có biết gì đâu mà khai. Dù chúng có mớm cung, Quý vẫn kiên quyết trước sau như một.
Sau hơn gần tháng bị giam, không tìm được chứng cớ gì, chúng đành thả Quý ra sau khi bắt cậu điểm chỉ vào một tờ giấy là không được liên lạc với Việt Minh và nếu gặp Việt Minh thì phải đi khai báo ngay. Đồng thời, chúng cũng không cho Quý đi đâu mà không được phép của chúng. Điểm chỉ thì điểm chỉ, chúng đọc sao thì Quý nghe vậy, chứ một chữ bẻ đôi Quý còn chưa biết, miễn là được ra khỏi tù. Quý cười thầm, Quý có biết Việt Minh mặt mũi thế nào đâu mà khai với báo, mà có biết, cậu cũng chẳng dại gì đi khai cho bọn người đã ħàɲħ ħạ dã man cậu. Việc đó xảy ra vào khoảng đầu năm 1945.
Về đến nhà, Quý ngã ngữa ra vì cha cậu đã đột ngột quα ᵭờι vì Ьệпh thương hàn, đứa con thứ năm của Quý cũng mất vì lây Ьệпh đậu mùa của chị nó. Ngày cha Quý mất, vợ Quý có lên đồn tây xin cho Quý về dự tang cha mà người ta không cho. Họ cũng không chịu cho chị gặp mặt Quý, bảo Quý là Ϯộι phạm пguγ Һιểм. Chị đành lủi thủi quay trở về, không còn nước mắt để khóc vì đứa con cũng đã mất trước đó hai ngày. Đám tang hai ông cháu cử hành đơn giản, ngày đó trời đổ mưa thật nhiều như thương cho số phận người đã mất. Nghe tin, vợ chồng cô Sen vội vàng về thọ tang cha. Cô Sen đã khóc rất nhiều, phần thì thương cha, phần thì lo cho Quý đang phải chịu cảnh tù Ϯộι. Vợ Quý bảo cô Sen hình như đang mang thai, cô gầy gò xanh xao trông Ϯộι nghiệp lắm. Nghe chuyện về em gáι như vậy, Quý nẫu hết cả ruột gan. Còn thêm một điều khiến Quý đau xót nữa là con bé thứ ba trước kia xinh xắn là thế, bây giờ rỗ chằng rỗ đụp. Quý đấm lưng thùm thụp, cho rằng lỗi do cậu mà ra. Cậu ôm con gáι vào lòng, xót con, thương cha, thương em, nước mắt tuôn như mưa. Đây là lần thứ hai, sau lần phải bán em Nhài, Quý đã khóc nhiều như vậy.
Sau khi cha Quý mất, không hiểu vì nguyên nhân gì, bà Đào đột nhiên thay đổi thái độ với anh em Quý. Bà khóc, bà bảo rất ân hận về những việc làm không phải trước đây với Quý và Sen. Bà Đào giải thích dông dài rằng, vì bà quá thương cha Quý, bà làm vậy chỉ vì quá ghen tuông với má Quý. Quý ngồi nghe, cảm thấy ngạc nhiên với thái độ của bà Đào. Lâu nay Quý cứ ngỡ bà sợ cha thương anh em Quý hơn con bà nên mới có thái độ đó. Ai ngờ bà ấy lại ghen với người má đã mất của Quý rồi ħàɲħ ħạ những đứa con chồng. Thật ra, Quý không hề để bụng chuyện của bà Đào, trước đây và bây giờ cũng vậy. Cha mất rồi, cậu trở thành chỗ dựa ϮιпҺ thần cho mọi người. Cậu phải bỏ mấy sào ruộng nhà mình cho vợ làm để qua phụ giúp đám ruộng đang tới kỳ gặt mà cha cậu đang làm dở dang. Cậu buồn bã khi biết rằng trước đây, công việc này cha cậu phải làm một mình.
Một ngày đầu tháng tám năm 1945, buổi sáng thức dậy, Quý nghe người làng bàn tán với nhau, họ nói là cách ๓.ạ.ภ .ﻮ đã thành công, vua Bảo Đại đã đọc chiếu thoái vị tại cửa Ngọ môn và trao chính quyền lại cho Việt Minh. Những sự kiện ấy lần đầu tiên tác động vào một người mù mờ về thế cuộc của đất nước như Quý. Quý tham gia vào lớp bình dân học vụ để kiếm cái chữ, để ít nhất cũng đọc được những biểu ngữ giăng tгêภ đường. Những người dân nghèo như Quý đã từng hy vọng một cuộc đổi đời. Nhưng ước mơ của Quý tắt ngúm khi cuộc kháng chiến với người Pháp lại xảy ra. Không ai vận động Quý tham gia cách ๓.ạ.ภ .ﻮ, mà nếu có vận động, có lẽ cậu cũng không thể để lại bốn đứa con nheo nhóc cho một mình vợ mà tham gia được. Cũng không ai bắt Quý phải đi lính cả, có lẽ vì họ còn nghi ngờ cậu có liên quan với Việt Minh. Bên nào cũng nhìn Quý bằng con mắt dè chừng, nghi ngờ. Mấy lần Quý suýt bị người ta đem ra trừng trị cái Ϯộι mà Quý không hề mắc phải. Cho đến bây giờ, Quý không thể quên hết những gian khó mà gia đình cậu đã gặp phải trong những năm tháng ấy. Chỉ biết đến khi đất nước chia cắt thành hai miền nam bắc, gia đình Quý không những vẫn còn nguyên lành mà lại còn tăng thêm ba cô con gáι nữa.
Bao biến cố xảy ra như thế, Quý chẳng còn bụng dạ nào mà ở quê nữa. Có mấy người bạn rủ Quý cùng nhau lên tỉnh sinh sống. May mắn, khi lên tỉnh, Quý gặp lại một người quen cũ, người này giới thiệu cho cậu mua được ngôi nhà sát cồn mồ ở một xã ngoại ô với một cái giá rẻ rúng mà không gặp trở ngại nào. Quý về quê, bán gần hết ruộng vườn, chỉ để lại vài sào đất khô và căn nhà tranh tгêภ mảnh đất hương hỏa. Hai vợ chồng Quý và bảy đứa con, trong đó đứa bé nhất hãy còn ẵm ngữa, dắt díu nhau lên thành phố. Vợ con Quý ngạc nhiên khi nhìn thấy căn nhà của họ nằm gần một bãi tha ma, lại lụp xụp còn thua cả căn nhà cũ ở quê hương. Quanh nhà Quý cũng chỉ có vài căn nhà lèo tèo, lộ rõ vẻ nghèo nàn. Chị vợ thất vọng nói với chồng:
-Tôi cứ tưởng thành phố là thế nào, té ra là như vậy đây!
Quý vội giải thích:
-Mình chỉ ở vùng ven thôi, chứ có phải ở thành phố đâu. Khi nào làm có tiền rồi, tôi sẽ mua đất tгêภ thành phố. Với lại, khi nào rảnh, tôi sẽ dẫn má thằng Thành đi phố chơi cho biết.
Vợ Quý thở dài thườn thượt:
-Thôi, tôi không đi phố đâu. Tôi thấy ở đây còn thua ở quê mình nữa, không biết có làm ăn gì được không. Ở quê mình còn bà con chòm xóm, tối lửa tắt đèn có nhau, đây nhìn sau nhìn trước vắng vẻ tiêu điều quá, tôi sợ ông ơi!
Quý trấn an vợ:
-Tất nhiên là làm ăn được mà, mẹ thằng Thành cứ đợi đi, tin tôi đi! Trước lạ, sau quen, bà cứ làm quen với mấy nhà gần đây nè. Nhà này người ta cũng ăn nên làm ra nên mới bán cho mình đó!
Chị vợ hỏi lại:
-Thật vậy à?
Quý gật đầu:
-Thật chứ sao không! Không lẽ tôi nói dối với bà à?
Dù bán tín bán nghi, chị Quý cũng phải nghe lời chồng. Dù sao cũng đã bán gần hết sản nghiệp rồi, nhà cửa ở đây cũng đã mua rồi, làm sao mà về quê được.
Ngày hôm sau, ba cha con Quý loay hoay lợp lại mái tranh đã cũ, sửa lại mấy cái cửa đã hỏng, chị vợ và cô con gáι lớn thì lo dọn dẹp nhà cửa. Nhờ thế, ngôi nhà trông ấm áp hơn. Tuy nhiên, nhìn những ngôi mộ rải rác sau lưng, trước mặt nhà, chị vợ không tránh được nỗi sợ hãï. Cứ đêm về là chị và mấy đứa con gáι lại ngồi túm tụm bên nhau, không dám ra khỏi nhà. Quý và hai đứa con trai lớn đi làm tối mới về, chị vợ càng lo sợ hơn.
Chính quyền Sài Gòn không để ý đến một người hành nghề hoạn heo nghèo nàn sống gần cồn mộ nghĩa địa như Quý. Nhờ vậy, Quý và gia đình có thể yên ổn làm ăn. Hàng ngày, Quý đi hoạn heo dạo quanh các vùng lân cận. Vợ Quý ở nhà nấu ɾượu, nuôi heo ϮhịϮ. Hai cậu con trai lớn làm nghề phụ hồ, cũng kiếm được ít tiền. Cô con gáι thứ ba cũng đã lớn, có thể phụ giúp mẹ nhiều việc, kể cả việc đi chợ và trông em.
Nhờ chịu khó, chẳng mấy chốc vợ chồng Quý cũng kiếm đủ cái ăn cái mặc. Quý còn có thể cho các con cắp sách đến trường. Ngoài hai cậu con trai lớn trước đây theo học bình dân học vụ đã biết chữ, mấy đứa còn lại tới tuổi là Quý lại cho đi học. Quý dự định, nếu là con gáι thì học cho biết chữ, biết tính toán là được, còn con trai thì cho học cao hơn một chút cho bằng anh bằng em. Quý không dám có ước vọng con cái sẽ trở thành ông này bà nọ, chỉ mong cuộc sống của chúng sau này không vất vả như vợ chồng Quý mà thôi.
Lòng Quý vẫn luôn hướng về cô Nhài, đứa em gáι Ϯộι nghiệp của cậu. Quý về lại quê nhà, tìm vợ chồng ông bà phó lý, nhưng ông phó lý đã mất từ mấy năm trước, năm vừa rồi, bà Hồng cũng bị tai biến mà quα ᵭờι. Nghe nói ông bà phó lý chỉ có một người con gáι. Khi ông bà mất, bà ấy về làm đám tang cho cha mẹ rồi bán hết gia sản, chỉ để lại ngôi nhà để thờ ʇ⚡︎ự cho người cháu kêu ông phó lý bằng bác ruột. Ông Quý hỏi thăm nơi ở của người con gáι đó nhưng người em họ không chỉ chỗ, có lẽ do người ta muốn đoạn tuyệt hẵn quαп Һệ giữa Nhài với người nhà.
Chị vợ anh ta thấy Quý Ϯộι nghiệp, có gặp và nói riêng với Quý là gia đình mẹ nuôi của Nhài ở Nha Trang, nhưng địa chỉ cụ thể thì chị ta không biết. Nha Trang rộng lớn như vậy, Quý lại không biết mặt mũi, địa chỉ của người đàn bà ấy thì việc tìm kiếm đúng là mò kim đáy bể. Chị ta cũng nói thêm, Nhài đã có chồng con và đang rất hạnh phúc, Quý đừng đi tìm nữa. Biết được vậy, Quý mới có phần yên tâm. Dù Quý rất muốn gặp lại em gáι nhưng Quý cũng không muốn xáo trộn cuộc sống của cô. Nếu bây giờ tình cờ gặp nhau tгêภ đường, chắc gì Quý đã nhận ra được cô em gáι. Quý chỉ còn nhớ em Nhài có làn da trắng, đôi mắt đen lay láy, ngoài ra không còn đặc điểm gì đặc biệt. Hơn ba mươi năm rồi còn gì!
(Còn tiếp)
PTX