Ông và cháu 11

Phạm Thị Xuân
CHƯƠNG 11

Chuông đồng hồ gõ đều chín tiếng, Thanh An vẫn chưa về nhà, ông Quý bắt đầu sốt ruột. Dạo này, tối tối, có cậu bạn cứ đến xin phép ông bà Quý để đi với Thanh An, nói là hai người đến thư viện học, nhưng đi đâu làm gì thì ông làm sao biết được. Thanh An đã hai mốt tuổi, có bạn trai là điều đương nhiên nhưng ông Quý vẫn không yên tâm. Ông Quý đang quay sang trách bà Quý sao đồng ý cho cháu đi thì Thanh An bước vào, nét mặt cô rạng rỡ. Bà Quý nháy mắt ra hiệu cho cô cháu gáι:
-Cháu về rồi à? Nội đợi cháu nãy giờ đấy!
Thanh An ngơ ngác:
-Bà ơi, có chuyện gì hả bà. Lúc chiều cháu có xin phép bà đi thư viện học rồi mà.
Rồi cô quay sang ông Quý:
-Nội ơi, nội vẫn chưa ngủ hả nội?

Nét mặt ông Quý sa sầm:
-Sao bây giờ mới về?
Thanh An vẫn hồn nhiên:
-Cháu đang ôn thi mà nội. Cháu về sớm vì sợ nội lo chứ các bạn cháu vẫn còn ở lại học đó nội!
Ông Quý bực dọc:
-Học ở nhà không được sao phải kéo nhau ra ngoài thế, có thật là đến thư viện không đó?
Bà Quý nói đỡ cháu:
-Kìa ông, sao ông lại nói cháu nó thế, nó không đi học thì còn đi đâu nữa. Cháu tôi, tôi biết tính nó!

Ông trừng mắt nhìn vợ:
-Bà biết gì mà nói?
Bà Quý lẩm bẩm:
-Sao tôi không biết gì?
Nói xong, bà vợ quày quả lui ra sau như sợ phải hứng cơn giận của ông. Tгêภ nhà, chỉ còn lại hai ông cháu. Ông Quý chăm chú nhìn cô cháu gáι, chậm rãi hỏi:
-Cậu ấy là gì của cháu?

Thanh An hơi bất ngờ:
-Dạ, cậu nào hả nội?
Ông Quý cao giọng:
-Còn cậu nào nữa, cái thằng hay đến chở mày đi, tối nay sao không thấy nó?
Giọng Thanh An lí nhí:
-Dạ, nội hỏi anh Trường phải không nội? Chiều nay, anh ấy về nhà rồi, chiều mai mới vào ạ!
Ông Quý căn vặn:
-Thế nó là gì của cháu?
Thanh An đỏ mặt:
-Dạ, là bạn của cháu!

Ông Quý dằn từng tiếng:
-Nếu là bạn thì từ bữa nay, cháu đừng chơi với nó nữa!
Thanh An ngạc nhiên:
-Tại sao vậy nội? Anh Trường đã làm gì mà nội giận ảnh thế?
Ông nghiêm mặt:
-Không làm gì cả, nhưng mày không được kết bạn với nó!

Lần đầu tiên, Thanh An cãi lại ông:
-Nhưng nội phải cho cháu biết lý do, cháu mới nghe lời nội được chứ. Tự nhiên nội không cho chúng cháu kết bạn là sao?
Mặt ông Quý đỏ bừng vì tức giận:
-Không ʇ⚡︎ự nhiên gì hết, để đến lúc tụi mày dính vào nhau thì làm sao mà gỡ được chứ?
Nước mắt cô cháu gáι bắt đầu rưng rưng:

-Nhưng chúng cháu thương nhau thì có gì là sai?
Mặt ông Quý chuyển từ đỏ sang tái:
-Mày coi lại mày đi, vì thằng đó mà mày dám cãi lại ông à? Mày muốn biết lý do à? Để nội nói cho mày rõ, thằng đó ngoại đạo thì làm sao mà thương mày được, làm sao mà tiến tới hôn nhân với mày?

Thanh An buồn bã:
-Nhưng cháu đã thương anh ấy rồi, nội ơi!
Ông Quý rít lên:
-Chấm dứt ngay, hiểu không, mày phải chấm dứt ngay, mày không yêu đương gì với nó cả!

Thanh An nghẹn ngào:
-Nội ơi, không được đâu nội!
Ông Quý hét lên:
-Sao lại không được? Mày đã có gì với nó rồi phải không, con bé kia? Uổng công nội đã yêu thương mày, đã hy vọng vào mà?
Thanh An van xin:

-Nội ơi, con xin nội, nội đừng chia rẽ chúng cháu!
“A, con bé này cũng cứng đầu nhỉ. Lâu nay nó được ông cưng chiều nên không xem lời nói ông ra gì, ông phải cho nó biết tay mới được”. Trong giây phút nóng giận, ông Quý đã nghĩ thế, và tiện thấy chiếc roi mây ở tгêภ đầu giường, ông Quý cầm lấy vụt lên người cô cháu gáι. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời, ông Quý ᵭάпҺ cháu đau như thế. Thanh An không kêu tiếng nào, cũng không né tránh, cô chỉ nhìn ông ngạc nhiên và đau xót. Cái nhìn ấy trong một giây đã khiến ông Quý bình tĩnh lại, khiến ông Quý chùn tay.
Bà vợ ông Quý ở nhà sau, nghe ông to tiếng, chạy vội lên. Cả vợ chồng Thuyên cũng vào can ngăn ông Quý. Thật ra, nếu không có họ, ông Quý cũng sẽ không ᵭάпҺ Thanh An nữa đâu. Tuy nhiên, ông Quý cũng nói thêm mấy câu răn đe rồi lên phản nằm ngủ. Bà vợ ông Quý lấy chai dầu gió xoa lên những lằn roi tгêภ lưng Thanh An, bà suýt xoa cứ như những vết thương tгêภ người con bé là của bà. Bà Quý lẩm bẩm:
-Cái ông này, hôm nay trở chứng hay sao mà hung dữ thế này? Bà mà không lên kịp thì sao đây?
Đến lúc này thì Thanh An mới khóc:

-Bà ơi!

Tiếng khóc khe khẽ của đứa cháu gáι làm nhói lòng ông Quý. Nằm thế, chứ ông Quý có ngủ được đâu. Ông cảm thấy ân hận vì đã nặng tay với cháu. Con cháu đau một, ông Quý đau gấp mười lần. Mười mấy năm nay, ông Quý đã chăm bẳm, yêu thương nó biết bao nhiêu. Tuy nhà nghèo nhưng ông cho nó chuyên tâm vào việc học, không bắt nó phải làm thêm việc gì, thậm chí việc bếp núc cũng đã có bà nội và chị dâu làm. Nghỉ hè, Thanh An có chằm nón kiếm thêm tiền, nhưng ông bà chẳng hề lấy của nó đồng nào, để cho nó có thể mua sắm riêng. Con bé là niềm vui, là niềm ʇ⚡︎ự hào của ông. Một ông lão hoạn heo như ông Quý lại có con cháu chuẩn bị là bác sỹ, ông đã khoe việc này với bạn ông, với bà con ở quê, ai cũng mừng cho ông. Ấy vậy mà Thanh An không hiểu hết lòng kỳ vọng của ông.

Yêu ai không yêu, nó lại dè một người ngoại đạo mà yêu. Mà có phải không có ai để ý đến nó đâu. Nghĩ cũng lạ, con bé không được xinh đẹp như những đứa cháu khác của ông, nhưng nó không ế như ông vẫn lo ngại. Mới mấy tuần trước, bà Thanh gần nhà ông, đã nhờ người đến mai mối Thanh An cho Tiến, cậu con trai đầu của bà. Ông Quý từ chối khéo với lý do Thanh An còn gần ba năm nữa mới ra trường. Ông Quý nói thêm với họ là Thanh An hãy còn vụng về lắm, con bé cần phải có thời gian để học thêm nữ công gia chánh mới có thể làm dâu được. Ông Quý nói thật lòng, nhưng vợ chồng bà Thanh thì cho rằng ông Quý chê con trai họ là thợ may, không xứng đáng với cháu ông.

Vì chuyện này mà ông bà Thanh không còn mặn mà với ông Quý như trước, có lúc gặp ông Quý, họ cũng không chào, lờ đi như không thấy. Bây giờ nghĩ lại, ông Quý thấy tiêng tiếc, dù gì hai nhà cũng là chỗ quen biết thân tình đã lâu, cháu ông về làm dâu nhà đó lại không vướng mắc gì về chuyện tôn giáo. Nhưng ông Quý lại thở dài, nhớ lại cái trán hói của Tiến, mới hai mươi mấy tuổi đã thế, không biết lúc già ra sao. Tự nhiên ông Quý mỉm cười một mình, hói thì đã sao, miễn là thằng Tiến yêu thương cháu ông là được, còn đòi hỏi gì nữa chứ.

Công bằng mà nói, cháu ông Quý cũng biết chọn người. Mà thật ra, cũng không biết cháu ông Quý chọn, hay người kia đã chọn cháu ông trước rồi. Lần đầu tiên Trường đến, Thanh An đã giới thiệu với ông, cậu là bạn học cùng lớp đại học với Thanh An. Thoạt nhìn ông Quý đã có cảm tình với Trường vì thấy cậu ta có vẻ hiền lành, đôn hậu. Nhìn cái cách cư xử đặc biệt của cháu ông với cậu trai, ông Quý đã sớm đoán biết hai người là người yêu của nhau. Cháu gáι ông trước giờ chỉ biết học và học, nó cũng có bạn là nam nhưng chưa thấy đưa về nhà lần nào. Bởi thế, hôm kia khi Trường đến xin phép chở Thanh An đi thư viện học, trong khi Trường đợi Thanh An xếp đồ cho bà Quý, ông Quý đã làm một cuộc sát hạch, thẩm tra lý lịch cậu.

Trường đã kể cho ông Quý nghe về gia cảnh mình. Cậu lớn lên từ một vùng quê trong một gia đình đông anh em, cha mẹ cậu là nông dân một nắng hai sương tгêภ đồng ruộng. Nét mặt vui vẻ của ông Quý bỗng biến mất khi cậu Trường trả lời ông, cậu là người lương, không theo đạo nào cả. Cháu ông quen với một người lương ư, không thể được, ông không thể chấp nhận một người lương làm cháu rể được. Luật lệ đạo công giáo của ông Quý vốn thế, hai người không cùng tôn giáo không thể kết hôn, nếu người kia không chịu theo đạo. Hoặc còn một cách nữa, nhưng mà khó quá … Không cần hỏi, với con mắt từng trải của một người già, ông Quý biết chàng thanh niên mà cháu ông yêu không thể đáp ứng được điều kiện ấy. Trường hơi ngạc nhiên vì sự thay đổi của ông Quý, may mà lúc ấy Thanh An đã chuẩn bị xong, hai đứa xin phép ông đi học.
Ô
ng Quý cứ nằm suy nghĩ mãi mà chẳng sáng ra được điều gì. Những cảm giác vừa giận vừa thương cứ đan xen, ɭàɷ ŧ-ì-ռ-ɦ làm Ϯộι ông. Ông Quý vừa chợp mắt thì gà đã gáy sáng. Đầu đau như búa bổ, nhưng ông Quý đã trở dậy, rửa mặt, uống miếng nước lọc rồi lặng lẽ bước ra ngoài.

Mấy ngày tiếp theo, Thanh An có ý tránh mặt ông nội. Khi ông Quý đi làm về, Thanh An chỉ chào ông lấy lệ rồi vào phòng, không trò chuyện hỏi han ông như trước. Buổi tối, Thanh An không đi thư viện nữa, chỉ học ở nhà. Bẵng mấy hôm, không thấy Trường đến, ông Quý thầm nghĩ hay là con bé đã nghe lời ông, đã chia tay với cậu người yêu của nó rồi. Con bé làm như vậy là đúng, kéo dài chỉ làm khổ cho cả hai đứa. Ông Quý vừa mừng vừa thương cháu, chắc là nó buồn lắm. Ông Quý định sẽ làm lành với cháu trước, sẽ an ủi nó vài câu. Nhưng khi ông Quý còn đang ngồi uống nước, thì bóng dáng gầy gầy của cậu thanh niên kia lại xuất hiện. Cậu ta để xe đạp dựa sát vào vách phòng lồi rồi bước vào:

-Cháu chào ông!
Ông Quý thất vọng, gật đầu không nói gì. Trường nhìn ông Quý:
-Thanh An có ở nhà không ông?

Ông chưa kịp trả lời thì Thanh An đã bước ra. Vẻ mặt ủ dột, cô không nhìn Trường:
-An đã nói với anh rồi, sao anh còn đến đây?
Trường lo lắng:
-An Ьệпh phải không? Mấy ngày nay sao An không đi thư viện học vậy?
Ông Quý đi đến bộ phản, nằm quay mặt vào trong, giả vờ không để ý đến hai đứa trẻ.

Thanh An lắc đầu:
-An học ở nhà được rồi! Sao anh không đi học mà đến đây làm gì?
Giọng Trường nhỏ lại, chú ý lắm, ông Quý mới nghe:
-Anh nhớ An!
Thanh An lườm Trường một cái rồi thở dài:

-Anh đã đến thì vào đây đi!
Trường theo Thanh An vào phòng. Thanh An ngồi xuống mép giường, nhường cho Trường ngồi ở chiếc ghế sứt sẹo duy nhất cạnh bàn học của Thanh An. Trường vẫn chưa biết việc đã xảy ra giữa hai ông cháu Thanh An, hình như cả hai đang trao đổi với nhau về một ca Ьệпh ban sáng ở khoa Nội. Chợt ông Quý nghe giọng Trường thảng thốt:
-Trời ơi, tay An làm sao vậy?
Ông Quý hé mắt quay lại nhìn về phía hai người. Phòng Thanh An và bộ phản của ông chỉ cách nhau một tấm màn mỏng, lúc có Trường, tấm màn lại được vắt qua một bên, nên nếu muốn, ông có thể biết họ đang làm gì. Ông Quý thấy Thanh An rút tay lại, nhưng Trường vẫn cứ nắm chặt lấy. Thanh An nói câu gì nhỏ quá, ông không nghe được. Câu trả lời của cháu ông hình như không làm hài lòng cậu bạn trai, cậu ta xoa nhẹ lên những vết lằn tгêภ tay Thanh An, xót xa:

-Có chuyện gì vậy An? An dấu anh phải không? Bị té sao vết thương lại như vậy được?
Thanh An lắc đầu, hình như cô khóc, ông Quý thấy đôi vai cô cháu gáι rung lên nhè nhẹ. Trường quàng tay lên vai Thanh An, dáng che chở nhưng cô gáι lo ngại nhìn về phía ông nội rồi hất tay người bạn trai đi. Ông Quý vội nhắm mắt, không nhìn họ nữa.
Không biết hai người nói với nhau những gì sau đó, vì cả hai đều nói rất nhỏ như sợ ông Quý nghe thấy. Nhưng hôm đó, Trường ở lại khuya hơn mọi lần, lúc ra về còn âu yếm hôn lên má Thanh An nữa.

Ông Quý muốn ngồi bật dậy, muốn làm một cái gì đó nhưng ông vẫn nằm yên. Ông Quý cảm thấy bất lực và đau đớn khi nhận ra điều ấy. Sống bên nhau ngần ấy năm, ông Quý biết rõ tính khí cháu mình. Không cần nói ra thành lời, chỉ nhìn cử chỉ của cháu là ông Quý biết nó định làm gì rồi. Lần này cũng vậy, ông Quý biết lòng con bé đã quyết, có ᵭάпҺ ૮.ɦ.ế.ƭ chắc nó cũng chẳng chịu rời bỏ người yêu của mình đâu. Mà ông Quý làm sao lại có thể tổn thương con bé lần nữa.

Ông Quý lại thấy buồn!!!

Bài viết khác

Anh hαi củα tôi: Đạρ xe hơn 200km đưα em đi thi, 5 năm làm thuê cuốc mướn nuôi em ăn học

Anh chở tôi bᾰ̀ng xe đα̣ρ vượt quα̃ng đường hơn 200 km để lên Sὰi Gòn thi đα̣i học, với quyết tα̂m “có lὰm ᾰn mὰy hαy ở đợ cho người tα αnh cũng sẽ nuôi em học”. Đα̂̀u nᾰm 1990, cα̉ nhὰ tôi chuγển vὰo Nαm lὰm kinh tế mới, không ruộng đα̂́t, không […]

Lúc cha mẹ cho con thứ gì con đềᴜ nở nụ cười, lúc con cái cho cha mẹ thứ gì thì cha mẹ khóc

Cả đời này, người có thể làm cho chᴜ́ng ta mọi thứ mà không cầᴜ báo đáp chỉ có cha mẹ, vậy nên, dᴜ̀ thế nào cᴜ̃ng đừng phàn nàn họ, hãy thông cảm cho họ, qᴜan tâm tới họ. Đi khắp thế gian này, ɾốt cᴜộc cũng chỉ có cha mẹ mới yêᴜ tҺươпg […]

Anh rể là αnh trαi củα tôi – Câu chuyện xúc động đầy tính nhân văn

Bố mẹ tôi có 5 người con, 4 gáι, 1 trαi. Em trαi út không mαy mất sớm nên nhà chỉ còn 4 chị em gáι.   Hình minh hoạ. Ngày bố ốm, lần lượt chị bα, rồi chị cả đưα bố về chăm. Bố mất tại nhà chị cả, chị em chúng tôi tự […]