Ông già gàn 13

Phần mười ba . ( Phần cuối )

-Mình à , anh muốn bàn với em một chuyện .

-Chuyện gì thế anh?

-Anh muốn đi buôn . Đi buôn hàng Trung Quốc .

-Đang làm ăn không hết việc , sao anh lại xoay sang đi buôn ? Từ nhỏ tới giờ anh có bao giờ buôn bán gì đâu?

-Các cụ nói:”Phi thương bất phú” . Mình cứ quanh quẩn với cái công nông chỉ đủ ăn , dư dả không được bao nhiêu .

-Anh làm không hết việc , nhiều người mơ được như anh đấy . Tuy chỉ dư dả một chút nhưng chắc chắn .

-Nhưng anh muốn kiếm được nhiều tiền hơn .

-Nhưng nhà mình làm gì có nhiều vốn liếng để đi buôn?

-Anh tính rồi , anh bán xe công nông , với mấy chỉ vàng gom góp được , cộng với tiền mặt mình đang có .

-Cũng chẳng được bao nhiêu . Mà anh không quen buôn bán , nhỡ lỗ vốn thì sao?

-Yên tâm đi . Bạn anh bảo vốn liếng có bao nhiêu góp bấy nhiêu , không có cũng được . Bạn anh buôn hàng Trung Quốc lâu rồi . Lãi lắm . Mình cứ thử sức xem sao . Chẳng lẽ cứ quanh quẩn sau lũy tre làng suốt đời .

-Tùy anh . Thế anh nói chuyện với bố chưa ?

-Ôi dào ! Nói chuyện với ông già Khốt Ta Bít làm gì ? Ông cụ lạc hậu rồi .

-Cái anh này ! Em chỉ mong anh giỏi giang bằng một góc của bố thôi .

-Thế nhé . Làm tí nhé .

-Thôi đi ông tướng . Bọn trẻ nó đã ngủ đâu .

-Chúng nó ngủ hết rồi . Nào.

-Buồn . Cái tay hư này . Hi hi hi . Khe khẽ thôi không chúng nó tỉnh giấc .

Đúng ngày mốt , Dũng lên thị trấn huyện gặp Hằng. Anh đưa bó tiền cho Hằng :

-Anh chỉ gom được có từng này thôi .

Hằng mỉm cười âu yếm:

-Bao nhiêu cũng được . Thế là tốt rồi . Mai anh em mình đi nhé .

-Bây giờ anh về nhà . Mai anh lên sớm .

-Về là về thế nào . Anh phải ở đây giúp em chuẩn bị hàng . Mình đi hàng hai chiều cho hiệu quả cao . Sáng mai ta đi sớm .

Đêm đó , Hằng ngủ trong phòng trong , Dũng ngủ phòng ngoài . Lạ nhà , trằn trọc mãi rồi anh cũng chìm vào giấc ngủ . Theo thói quen , anh dậy sớm . Vệ sinh cá nhân xong thì Hằng mới dậy :

-Anh ngủ có ngon không ?

-Anh dễ ngủ mà . Đặt mình xuống giường là anh ngủ luôn.

-Đợi em vệ sinh cá nhân xong rồi mình đi ăn sáng .

-Ừ . Anh loanh quanh bên ngoài một chút .

Ăn sáng xong , hai người đợi các xe hàng đến đón . Hằng cũng là một tay buôn cỡ bự , ᵭάпҺ hàng đi về lúc nào cũng phải có đôi ba xe . Số tiền của Dũng đưa cho cô như muối bỏ bể . Nhưng cô vẫn muốn anh góp tiền để anh ʇ⚡︎ự tin trong công việc . Săn mồi cũng phải có đường đi nước bước cẩn thận, không nôn nóng được .

Cả đi lẫn về , chuyện làm luật đã quen thuộc nên không có trở ngại gì . Một trong những đầu mối nhập hàng của Hằng lại chính là Điệp . Thấy Dũng đi với Hằng , Điệp nháy mắt hỏi :

-Ngon nhỉ . Kiếm được ở đâu đấy ?

-Vô tình nhặt được . Hí hí hí.

-Thế đã gì chưa?

-Chưa . Đang vờn . Cứ từ từ cho khoai nó nhừ . Hé hé hé .

Khi hàng hóa đã nhập xong xuôi , Hằng đưa cho Dũng gói tiền và bảo :

-Anh cầm lấy năm trăm nghìn tiêu tạm . Anh ở lại đây nghỉ ngơi hay về nhà ?

-Thôi anh về nhà không vợ con nó mong . Mai anh lên .

-Vâng . Anh cho em gửi mấy món đồ chơi cho lũ trẻ .

-Sao em biết anh có con gáι mà em mua đồ chơi hợp với chúng thế .

-Anh như thế nào em biết hết . Hì hì hì .

-Chào em anh về .

Về đến nhà , đưa món đồ chơi cho lũ trẻ , gói tiền cho vợ, Dũng mỉm cười sung sướиɠ .

-Đồ chơi của bố Dũng mua đẹp quá , thích quá .

-Lãi nhiều thế anh, những năm trăm . Chít chít, chụt chụt.

-A! Mẹ hôn bố kìa . Lêu lêu . Xấu hổ quá.

Thời gian đầu, cứ sau mỗi chuyến đi Dũng lại về thăm vợ con , đồ chơi cho con và tiền cho vợ . Sau thì một tuần , dần dần thì một tháng . Thi thoảng anh cũng mua cho bố mẹ , các em quạt điện , đồ dùng sinh hoạt thiết yếu trong gia đình . Ban đầu vẫn là những bộ quần áo giản dị , sau thì quần ga , áo bay, dép nhựa Tiền phong. Cuối cùng là quần bò , áo phông , giày lính Mỹ, kính cơn đen . Vẻ bên ngoài Dũng đã lột ҳάc hoàn toàn . Còn bên trong ? Cũng vậy thôi . Các cụ đã nói : “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” . Sống gần một người con gáι trẻ đẹp , khéo léo từ trong lời ăn tiếng nói cho đến tâm lý , chiều chuộng anh hết mực , làm sao mà Dũng cưỡng lại được . Dũng và Hằng sống với nhau như vợ chồng , chỉ thiếu giấy đăng ký kết hôn .

Trong thâm tâm, Dũng muốn bỏ vợ từ lâu , nhưng anh dùng dằng chưa quyết vì sợ bố mẹ mình , sợ dư luận hàng xóm láng giềng . Về nhà, anh vẫn mua quà cho con , đưa tiền cho vợ, nhưng sự thờ ơ , lạnh nhạt với vợ đã thể hiện rõ . Vợ anh biết vậy nhưng vẫn cam chịu . Có lẽ sự cam chịu đã thấm vào ɱ.á.-ύ của người phụ nữ thôn quê như cô .Nhưng từ khi Hằng sinh cho anh một thằng con trai , anh đã quyết tâm.
Nhìn thấy lá đơn ly hôn của Dũng đưa cho , vợ anh sững sờ :

-Em có lỗi gì với anh , với gia đình chồng mà anh nỡ đối xử với em như vậy ?

-Em rất tốt với anh , chăm sóc con chu đáo , đối xử với gia đình chồng hiếu thuận . Nhưng em thông cảm cho anh . Anh là con trai trưởng . Anh cần có thằng con trai nối dõi .

-Em bảo anh sinh thêm đứa con nữa nhưng anh gạt đi , bảo không cần .

-Vì nhà nước đã có chính sách sinh đẻ có kế hoạch . Mỗi cặp vợ chồng chỉ được sinh từ một đến hai con . Đẻ thêm vừa bị phạt lại chắc gì là con trai .

-Từ trước anh đã nghĩ như vậy sao bây giờ lại nói cần một đứa con nối dõi tông đường .
-Anh xin lỗi em ngàn lần xin lỗi em . Cô ấy đã sinh cho anh một thằng con trai . Thằng bé cần có bố , anh cần một đứa con trai . Em ký vào đơn ly hôn đi . Dù có ly dị , anh hứa vẫn có trách nhiệm với vợ con.
Nghiến răng trong phẫn üất , vợ Dũng ký vào đơn ly hôn . Cô biết sự thể đã đến nước này thì có níu kéo cũng không được .
-Cái nhà này anh để lại cho ba mẹ con . Cảm ơn em .
Nhanh chóng rời nhà , Dũng ra ủy ban xã ҳάc nhận rồi lên tòa án huyện nộp đơn . Hôm về quê đón vợ lên tòa làm thủ tục ly hôn , gặp ông Hậu ngoài đường , như rắn tháng năm , Dũng len lén chào ông . Ông Hậu gầm lên :
-Thằng mất dạy . Mày về nhà tao nói chuyện .

-Vâng . Bố cứ về trước đi , con về nhà con một tí rồi con sang ngay .
Vội vàng đón vợ lên tòa án , mặc cho ông Hậu mỏi mắt ngồi đợi ở nhà . Sau khi khuyên giải , thuyết phục không được , tòa cho hai vợ chồng về nhà suy nghĩ thêm . Nhưng cả hai vợ chồng đều lên tiếng :
-Chúng tôi đã suy nghĩ mấy năm nay rồi . Mong tòa giải quyết luôn cho ạ .
Dũng móc chiếc phong bì, kín đáo để dưới tập hồ sơ . Thấy sự quyết tâm của hai vợ chồng , tòa cũng linh động xử luôn cho hai vợ chồng được thuận tình ly hôn .

Dũng đưa vợ về nhà , anh ngậm ngùi :
-Em và các con tha lỗi cho anh . Anh đúng là một người chồng người cha không ra gì . Thôi chào em , anh về . Ít bữa nữa anh về thăm .

-Vâng . Chào anh .
Đợi mãi không thấy Dũng đến , sang nhà Dũng thấy đóng cửa , ông Hậu tức điên :
-Thằng mất dạy , nó dám lừa cả bố nó . Được rồi , mày về đây thì ૮.ɦ.ế.ƭ với tao .

Từ ngày thằng Dũng bỏ vợ , ông Hậu suy sụp hẳn . Công việc ở lò gạch ông giao hẳn cho con rể Lý toàn quyền quyết định . Ông chỉ quanh quẩn trong nhà , không gặp bà con làng xóm . Ông xấu hổ với mọi người vì đã không dạy bảo được thằng con mất dạy . Mỗi lần Dũng về thăm nhà , ông cầm gậy đuổi ᵭάпҺ không cho vào nhà ông , mọi thứ Dũng mua cho , ông vứt ra góc vườn , cấm mọi người không được sử dụng . Ông tuyên bố từ mặt Dũng , coi như không có thằng con mất dạy này .

Vào đầu những năm 2000 , tôi có dịp về thăm quê , ghé qua thăm ông , đẩy cổng bước vào, nhà vắng tanh. Chỉ có ông Hậu và con chó vàng ngồi dưới gốc khế , im ắng như chiếc lu, chiếc vại , hứng nước mưa dưới gốc cau già. Dáng ông đầu gối quá tai, thân hình queo quắt, gương mặt vô hồn, lơ đãng , thờ ơ với mọi thứ âm thanh đang diễn ra . Con chó ve vẩy cái đuôi chạy tới , chạy lui , hết rứt áo , dứt quần , lại £.¡.ế.ლ cả lên mặt ông . Tôi chào ông :

-Con chào ông . Chỉ có mình ông ở nhà thôi ạ .
Ông Hậu giật mình quay lại nhìn tôi :
-Chào anh giáo . Anh giáo về thăm quê . Mời anh giáo vào nhà uống nước .
-Vâng ạ . Con bận quá nên nay mới có dịp về thăm quê ạ . Ông vẫn khỏe chứ . Thế bà và anh chị các cháu đi đâu ạ .

-Bà lão nhà tôi đi chợ . Chúng nó đi học đi làm cả rồi.
-Quê nhà mình thay đổi quá ông nhỉ .
-Vâng . Thay đổi . Thay đổi tất cả . Thói hư tật xấu tràn lan . Chỉ có đồng tiền là lên ngôi , còn mọi thứ đều xuống hết rồi anh giáo à. Lương tâm , đạo đức , lòng tốt , tình người đều xuống cấp nghiêm trọng .
-Dạ . Đấy là quy luật của cuộc sống mà ông . Ông đừng nghĩ tiêu cực nhiều mà tổn hại đến sức khỏe .

-Vâng . Cái thời tôi , mỗi người vì mọi người , mọi người vì mỗi người . Tuy nghèo khó nhưng tấm lòng rộng mở . Ngày nay thì sung sướиɠ , không phải lo cái ăn cái mặc , nhưng lòng người co lại vô cảm , sống ích kỷ , chỉ biết đến bản thân .
-Vâng . Cuộc sống bây giờ no đủ hơn , nhưng vẫn còn nhiều người tốt mà ông .
-Anh giáo nói thế nào ấy chứ . Nói đâu xa , ngay như trong nhà tôi thôi cái thằng Dũng tham phú phụ bần , bỏ vợ bỏ con cũng chỉ vì tiền. Mấy đứa con tôi đứa nào đứa nấy suốt ngày chỉ cắm mặt kiếm tiền , có để ý gì đến bố mẹ già , con cái đâu .

-Hì hì hì. Thì ông ngày xưa cũng tối ngày công việc , có để ý gì đến vợ con nhà cửa đâu .
-Tôi ngày xưa tối ngày công việc vì hợp tác xã vì bà con xã viên , còn chúng nó tối ngày vì đồng tiền, vì chúng nó.
-Hì hì hì . Mỗi thời mỗi khác ông à . Bây giờ vẫn còn nhiều người tốt lắm , vẫn lá lành đùm lá rách . Ví như những đợt thiên tai bão lũ bà con trong Nam ngoài Bắc vẫn đồng lòng chia sẻ, giúp đỡ nhau đấy ông .

-Ờ . Đấy là truyền thống tốt đẹp của dân tộc ta . Nhưng cũng có những kẻ lợi dụng để ᵭάпҺ bóng tên tuổi , lợi dụng để ăn tiền tгêภ nỗi đau khổ của bà con .
-Con biếu ông cân chè tân cương .
-Quý hóa quá . Cho tôi xin .
Một năm sau thì tôi nghe tin ông mất , tôi không kịp về đưa tiễn ông .

*****

Đang đi dọc bờ đê , nhìn thấy dáng người quen quen, tôi đi chầm chậm rồi dừng xe lại :
-Anh Thành . Sao lại ngồi đây một mình . Em tưởng anh vẫn ở tгêภ thị trấn huyện .

-Tôi về quê cũng được mấy năm rồi . Về quê cho yên tĩnh .
-Hì hì hì . Cóc ૮.ɦ.ế.ƭ ba năm quay đầu về núi . Về quê là phải rồi . Tuổi trẻ thì bay nhảy , phấn ᵭấu . Tuổi già tìm nơi yên tĩnh nghỉ ngơi . Lương hưu cao như anh thì lo gì cái ăn cái mặc nhỉ .
-Lương hưu của chủ tịch huyện thì cũng không cao lắm.

-Bổng lộc nhiều , anh ngày xưa là nhất cái huyện này.
-Ăn thua gì so với bây giờ . Bổng lộc ngày xưa chỉ là con muỗi so với con voi của chúng nó bây giờ . Nhưng về già cứ anh giáo như cậu là thanh thản .
-Ôi trời ! Nghề giáo như bọn em khi xưa anh đã biết , đói rách tả tơi . May cuối đời cũng chắt chiu xây được gian cửa gian nhà .

-Ừ . Nghèo nhưng thanh thản , con cái ngoan ngoãn , ʇ⚡︎ử tế . Không như tôi . Về già cũng chỉ có hai thân già . May đứa con gáι lấy chồng cùng làng nó còn chạy qua chạy lại .
-Thế thằng con trai anh đâu?
– Nó bị tù chung thân vì thαм пhũпg , ăn hối lộ . Cũng chỉ là một anh quan nhỏ trong huyện mà đã thế .
-Em nghe nói hai thằng con chị Điệp cũng là con anh . Sau khi anh Hoàng bị tai пα̣п ૮.ɦ.ế.ƭ chúng nó có nhận anh là bố không ?

-Phải . Chúng nó là con tôi . Nhưng tôi không nhận chúng nó mà chúng nó cũng không nhận tôi .
-Sao vậy ?
-Cô Điệp sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp của tôi . Đến khi tôi về hưu, cô ấy muốn bố con nhận nhau nhưng tôi không đồng ý .

-Sao vậy anh? Em không hiểu ?
-Tôi còn mặt mũi nào mà nhận chúng nó . Mà tôi muốn nhận thì chắc gì chúng nó muốn nhận thằng bố như tôi .
-Thế về làng anh có tham gia công tác xã hội không?
-Tôi chỉ tham gia sinh hoạt Đảng và hội người cao tuổi .
-Vâng . Tham gia cho nó vui vẻ anh nhỉ . Thế bà vợ anh có biết anh có con riêng không?

-Tôi cũng không biết là bà ấy có biết không ? Bà ấy là một người phụ nữ thật tuyệt vời . Tôi đoán bà ấy cũng biết quαп Һệ giữa tôi với cô Điệp nhưng bà ấy không nói ra .
-Vâng . Những người phụ nữ thôn quê luôn hy sinh vì chồng vì con .
-Đến bây giờ về già mới nhận ra mọi thứ tiền tài , quyền lực , danh vọng chỉ là hư vô . Sức khỏe và sự thanh thản mới là vốn quý .

-Vâng . Anh nói thật đúng . Quá khứ dù sao cũng đã là quá khứ , anh cứ nhìn những điều tốt đẹp của cuộc sống để mình sống vui vẻ . Chứ như ông Hậu cuối đời vẫn cứ trăn trở , thật buồn .

-Ở cái làng này chỉ có cậu giáo là hiểu tớ nhất nên tớ hay tâm sự thật với cậu về nỗi lòng mình . Chiều đến tớ anh em mình nhậu lai rai và hàn huyên nhé .

-Vâng . Chiều em đến . Em về trước nhé .

Hết .

Bài viết khác

Cuộc sống nàγ nợ khó trả và không bao giờ trả cho hết được, đó là công ơn…

Một bà cụ dọn về ở với con trai và dâu của mình, hằng ngàγ bà vì tҺươпg con tҺươпg cháu làm hết thảγ việc nhà, từ chuγện nấu nướng cho đến giặt giũ… bởi bà nghĩ đỡ đần cho con dâu thì con mới có thời gian được khỏe mà lo công việc. Thế […]

Thằng con lαi mẽo – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Đêm nαy là đêm thứ bα – một đêm đến sαu hαi cái đêm Bα mươi củα Tháng tư và một tháng năm củα năm bảy mươi lăm. Đêm nαy đối với Bà quản giα cũng vẫn là cái đêm thαo thức! Bà chơm chớρ đôi mắt để thoảng quα một vài giấc ngủ chậρ […]

Chữ hiếu – Xúc động câu chuyện ý nghĩα đến nghẹn, một tấm lòng thiện lương

Sáng nào cũng thấy thằng nhỏ cầm cái lon đứng chầu chực tɾước quán ăn. Tôi để mắt theo dõi thì hễ thấy thực khách vừα kêu tính tiền thì thằng bé chạy vào nhìn vào những cái tô, nếu còn thức ăn dư mứα thì nó vội vã tɾút vào cái lon ɾồi chạy […]