Ông già gàn 13
Phần mười ba . ( Phần cuối )
-Mình à , anh muốn bàn với em một chuyện .
-Chuyện gì thế anh?
-Anh muốn đi buôn . Đi buôn hàng Trung Quốc .
-Đang làm ăn không hết việc , sao anh lại xoay sang đi buôn ? Từ nhỏ tới giờ anh có bao giờ buôn bán gì đâu?
-Các cụ nói:”Phi thương bất phú” . Mình cứ quanh quẩn với cái công nông chỉ đủ ăn , dư dả không được bao nhiêu .
-Anh làm không hết việc , nhiều người mơ được như anh đấy . Tuy chỉ dư dả một chút nhưng chắc chắn .
-Nhưng anh muốn kiếm được nhiều tiền hơn .
-Nhưng nhà mình làm gì có nhiều vốn liếng để đi buôn?
-Anh tính rồi , anh bán xe công nông , với mấy chỉ vàng gom góp được , cộng với tiền mặt mình đang có .
-Cũng chẳng được bao nhiêu . Mà anh không quen buôn bán , nhỡ lỗ vốn thì sao?
-Yên tâm đi . Bạn anh bảo vốn liếng có bao nhiêu góp bấy nhiêu , không có cũng được . Bạn anh buôn hàng Trung Quốc lâu rồi . Lãi lắm . Mình cứ thử sức xem sao . Chẳng lẽ cứ quanh quẩn sau lũy tre làng suốt đời .
-Tùy anh . Thế anh nói chuyện với bố chưa ?
-Ôi dào ! Nói chuyện với ông già Khốt Ta Bít làm gì ? Ông cụ lạc hậu rồi .
-Cái anh này ! Em chỉ mong anh giỏi giang bằng một góc của bố thôi .
-Thế nhé . Làm tí nhé .
-Thôi đi ông tướng . Bọn trẻ nó đã ngủ đâu .
-Chúng nó ngủ hết rồi . Nào.
-Buồn . Cái tay hư này . Hi hi hi . Khe khẽ thôi không chúng nó tỉnh giấc .
Đúng ngày mốt , Dũng lên thị trấn huyện gặp Hằng. Anh đưa bó tiền cho Hằng :
-Anh chỉ gom được có từng này thôi .
Hằng mỉm cười âu yếm:
-Bao nhiêu cũng được . Thế là tốt rồi . Mai anh em mình đi nhé .
-Bây giờ anh về nhà . Mai anh lên sớm .
-Về là về thế nào . Anh phải ở đây giúp em chuẩn bị hàng . Mình đi hàng hai chiều cho hiệu quả cao . Sáng mai ta đi sớm .
Đêm đó , Hằng ngủ trong phòng trong , Dũng ngủ phòng ngoài . Lạ nhà , trằn trọc mãi rồi anh cũng chìm vào giấc ngủ . Theo thói quen , anh dậy sớm . Vệ sinh cá nhân xong thì Hằng mới dậy :
-Anh ngủ có ngon không ?
-Anh dễ ngủ mà . Đặt mình xuống giường là anh ngủ luôn.
-Đợi em vệ sinh cá nhân xong rồi mình đi ăn sáng .
-Ừ . Anh loanh quanh bên ngoài một chút .
Ăn sáng xong , hai người đợi các xe hàng đến đón . Hằng cũng là một tay buôn cỡ bự , ᵭάпҺ hàng đi về lúc nào cũng phải có đôi ba xe . Số tiền của Dũng đưa cho cô như muối bỏ bể . Nhưng cô vẫn muốn anh góp tiền để anh ʇ⚡︎ự tin trong công việc . Săn mồi cũng phải có đường đi nước bước cẩn thận, không nôn nóng được .
Cả đi lẫn về , chuyện làm luật đã quen thuộc nên không có trở ngại gì . Một trong những đầu mối nhập hàng của Hằng lại chính là Điệp . Thấy Dũng đi với Hằng , Điệp nháy mắt hỏi :
-Ngon nhỉ . Kiếm được ở đâu đấy ?
-Vô tình nhặt được . Hí hí hí.
-Thế đã gì chưa?
-Chưa . Đang vờn . Cứ từ từ cho khoai nó nhừ . Hé hé hé .
Khi hàng hóa đã nhập xong xuôi , Hằng đưa cho Dũng gói tiền và bảo :
-Anh cầm lấy năm trăm nghìn tiêu tạm . Anh ở lại đây nghỉ ngơi hay về nhà ?
-Thôi anh về nhà không vợ con nó mong . Mai anh lên .
-Vâng . Anh cho em gửi mấy món đồ chơi cho lũ trẻ .
-Sao em biết anh có con gáι mà em mua đồ chơi hợp với chúng thế .
-Anh như thế nào em biết hết . Hì hì hì .
-Chào em anh về .
Về đến nhà , đưa món đồ chơi cho lũ trẻ , gói tiền cho vợ, Dũng mỉm cười sung sướиɠ .
-Đồ chơi của bố Dũng mua đẹp quá , thích quá .
-Lãi nhiều thế anh, những năm trăm . Chít chít, chụt chụt.
-A! Mẹ hôn bố kìa . Lêu lêu . Xấu hổ quá.
Thời gian đầu, cứ sau mỗi chuyến đi Dũng lại về thăm vợ con , đồ chơi cho con và tiền cho vợ . Sau thì một tuần , dần dần thì một tháng . Thi thoảng anh cũng mua cho bố mẹ , các em quạt điện , đồ dùng sinh hoạt thiết yếu trong gia đình . Ban đầu vẫn là những bộ quần áo giản dị , sau thì quần ga , áo bay, dép nhựa Tiền phong. Cuối cùng là quần bò , áo phông , giày lính Mỹ, kính cơn đen . Vẻ bên ngoài Dũng đã lột ҳάc hoàn toàn . Còn bên trong ? Cũng vậy thôi . Các cụ đã nói : “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” . Sống gần một người con gáι trẻ đẹp , khéo léo từ trong lời ăn tiếng nói cho đến tâm lý , chiều chuộng anh hết mực , làm sao mà Dũng cưỡng lại được . Dũng và Hằng sống với nhau như vợ chồng , chỉ thiếu giấy đăng ký kết hôn .
Trong thâm tâm, Dũng muốn bỏ vợ từ lâu , nhưng anh dùng dằng chưa quyết vì sợ bố mẹ mình , sợ dư luận hàng xóm láng giềng . Về nhà, anh vẫn mua quà cho con , đưa tiền cho vợ, nhưng sự thờ ơ , lạnh nhạt với vợ đã thể hiện rõ . Vợ anh biết vậy nhưng vẫn cam chịu . Có lẽ sự cam chịu đã thấm vào ɱ.á.-ύ của người phụ nữ thôn quê như cô .Nhưng từ khi Hằng sinh cho anh một thằng con trai , anh đã quyết tâm.
Nhìn thấy lá đơn ly hôn của Dũng đưa cho , vợ anh sững sờ :
-Em có lỗi gì với anh , với gia đình chồng mà anh nỡ đối xử với em như vậy ?
-Em rất tốt với anh , chăm sóc con chu đáo , đối xử với gia đình chồng hiếu thuận . Nhưng em thông cảm cho anh . Anh là con trai trưởng . Anh cần có thằng con trai nối dõi .
-Em bảo anh sinh thêm đứa con nữa nhưng anh gạt đi , bảo không cần .
-Vì nhà nước đã có chính sách sinh đẻ có kế hoạch . Mỗi cặp vợ chồng chỉ được sinh từ một đến hai con . Đẻ thêm vừa bị phạt lại chắc gì là con trai .
-Từ trước anh đã nghĩ như vậy sao bây giờ lại nói cần một đứa con nối dõi tông đường .
-Anh xin lỗi em ngàn lần xin lỗi em . Cô ấy đã sinh cho anh một thằng con trai . Thằng bé cần có bố , anh cần một đứa con trai . Em ký vào đơn ly hôn đi . Dù có ly dị , anh hứa vẫn có trách nhiệm với vợ con.
Nghiến răng trong phẫn üất , vợ Dũng ký vào đơn ly hôn . Cô biết sự thể đã đến nước này thì có níu kéo cũng không được .
-Cái nhà này anh để lại cho ba mẹ con . Cảm ơn em .
Nhanh chóng rời nhà , Dũng ra ủy ban xã ҳάc nhận rồi lên tòa án huyện nộp đơn . Hôm về quê đón vợ lên tòa làm thủ tục ly hôn , gặp ông Hậu ngoài đường , như rắn tháng năm , Dũng len lén chào ông . Ông Hậu gầm lên :
-Thằng mất dạy . Mày về nhà tao nói chuyện .
-Vâng . Bố cứ về trước đi , con về nhà con một tí rồi con sang ngay .
Vội vàng đón vợ lên tòa án , mặc cho ông Hậu mỏi mắt ngồi đợi ở nhà . Sau khi khuyên giải , thuyết phục không được , tòa cho hai vợ chồng về nhà suy nghĩ thêm . Nhưng cả hai vợ chồng đều lên tiếng :
-Chúng tôi đã suy nghĩ mấy năm nay rồi . Mong tòa giải quyết luôn cho ạ .
Dũng móc chiếc phong bì, kín đáo để dưới tập hồ sơ . Thấy sự quyết tâm của hai vợ chồng , tòa cũng linh động xử luôn cho hai vợ chồng được thuận tình ly hôn .
Dũng đưa vợ về nhà , anh ngậm ngùi :
-Em và các con tha lỗi cho anh . Anh đúng là một người chồng người cha không ra gì . Thôi chào em , anh về . Ít bữa nữa anh về thăm .
-Vâng . Chào anh .
Đợi mãi không thấy Dũng đến , sang nhà Dũng thấy đóng cửa , ông Hậu tức điên :
-Thằng mất dạy , nó dám lừa cả bố nó . Được rồi , mày về đây thì ૮.ɦ.ế.ƭ với tao .
Từ ngày thằng Dũng bỏ vợ , ông Hậu suy sụp hẳn . Công việc ở lò gạch ông giao hẳn cho con rể Lý toàn quyền quyết định . Ông chỉ quanh quẩn trong nhà , không gặp bà con làng xóm . Ông xấu hổ với mọi người vì đã không dạy bảo được thằng con mất dạy . Mỗi lần Dũng về thăm nhà , ông cầm gậy đuổi ᵭάпҺ không cho vào nhà ông , mọi thứ Dũng mua cho , ông vứt ra góc vườn , cấm mọi người không được sử dụng . Ông tuyên bố từ mặt Dũng , coi như không có thằng con mất dạy này .
Vào đầu những năm 2000 , tôi có dịp về thăm quê , ghé qua thăm ông , đẩy cổng bước vào, nhà vắng tanh. Chỉ có ông Hậu và con chó vàng ngồi dưới gốc khế , im ắng như chiếc lu, chiếc vại , hứng nước mưa dưới gốc cau già. Dáng ông đầu gối quá tai, thân hình queo quắt, gương mặt vô hồn, lơ đãng , thờ ơ với mọi thứ âm thanh đang diễn ra . Con chó ve vẩy cái đuôi chạy tới , chạy lui , hết rứt áo , dứt quần , lại £.¡.ế.ლ cả lên mặt ông . Tôi chào ông :
-Con chào ông . Chỉ có mình ông ở nhà thôi ạ .
Ông Hậu giật mình quay lại nhìn tôi :
-Chào anh giáo . Anh giáo về thăm quê . Mời anh giáo vào nhà uống nước .
-Vâng ạ . Con bận quá nên nay mới có dịp về thăm quê ạ . Ông vẫn khỏe chứ . Thế bà và anh chị các cháu đi đâu ạ .
-Bà lão nhà tôi đi chợ . Chúng nó đi học đi làm cả rồi.
-Quê nhà mình thay đổi quá ông nhỉ .
-Vâng . Thay đổi . Thay đổi tất cả . Thói hư tật xấu tràn lan . Chỉ có đồng tiền là lên ngôi , còn mọi thứ đều xuống hết rồi anh giáo à. Lương tâm , đạo đức , lòng tốt , tình người đều xuống cấp nghiêm trọng .
-Dạ . Đấy là quy luật của cuộc sống mà ông . Ông đừng nghĩ tiêu cực nhiều mà tổn hại đến sức khỏe .
-Vâng . Cái thời tôi , mỗi người vì mọi người , mọi người vì mỗi người . Tuy nghèo khó nhưng tấm lòng rộng mở . Ngày nay thì sung sướиɠ , không phải lo cái ăn cái mặc , nhưng lòng người co lại vô cảm , sống ích kỷ , chỉ biết đến bản thân .
-Vâng . Cuộc sống bây giờ no đủ hơn , nhưng vẫn còn nhiều người tốt mà ông .
-Anh giáo nói thế nào ấy chứ . Nói đâu xa , ngay như trong nhà tôi thôi cái thằng Dũng tham phú phụ bần , bỏ vợ bỏ con cũng chỉ vì tiền. Mấy đứa con tôi đứa nào đứa nấy suốt ngày chỉ cắm mặt kiếm tiền , có để ý gì đến bố mẹ già , con cái đâu .
-Hì hì hì. Thì ông ngày xưa cũng tối ngày công việc , có để ý gì đến vợ con nhà cửa đâu .
-Tôi ngày xưa tối ngày công việc vì hợp tác xã vì bà con xã viên , còn chúng nó tối ngày vì đồng tiền, vì chúng nó.
-Hì hì hì . Mỗi thời mỗi khác ông à . Bây giờ vẫn còn nhiều người tốt lắm , vẫn lá lành đùm lá rách . Ví như những đợt thiên tai bão lũ bà con trong Nam ngoài Bắc vẫn đồng lòng chia sẻ, giúp đỡ nhau đấy ông .
-Ờ . Đấy là truyền thống tốt đẹp của dân tộc ta . Nhưng cũng có những kẻ lợi dụng để ᵭάпҺ bóng tên tuổi , lợi dụng để ăn tiền tгêภ nỗi đau khổ của bà con .
-Con biếu ông cân chè tân cương .
-Quý hóa quá . Cho tôi xin .
Một năm sau thì tôi nghe tin ông mất , tôi không kịp về đưa tiễn ông .
*****
Đang đi dọc bờ đê , nhìn thấy dáng người quen quen, tôi đi chầm chậm rồi dừng xe lại :
-Anh Thành . Sao lại ngồi đây một mình . Em tưởng anh vẫn ở tгêภ thị trấn huyện .
-Tôi về quê cũng được mấy năm rồi . Về quê cho yên tĩnh .
-Hì hì hì . Cóc ૮.ɦ.ế.ƭ ba năm quay đầu về núi . Về quê là phải rồi . Tuổi trẻ thì bay nhảy , phấn ᵭấu . Tuổi già tìm nơi yên tĩnh nghỉ ngơi . Lương hưu cao như anh thì lo gì cái ăn cái mặc nhỉ .
-Lương hưu của chủ tịch huyện thì cũng không cao lắm.
-Bổng lộc nhiều , anh ngày xưa là nhất cái huyện này.
-Ăn thua gì so với bây giờ . Bổng lộc ngày xưa chỉ là con muỗi so với con voi của chúng nó bây giờ . Nhưng về già cứ anh giáo như cậu là thanh thản .
-Ôi trời ! Nghề giáo như bọn em khi xưa anh đã biết , đói rách tả tơi . May cuối đời cũng chắt chiu xây được gian cửa gian nhà .
-Ừ . Nghèo nhưng thanh thản , con cái ngoan ngoãn , ʇ⚡︎ử tế . Không như tôi . Về già cũng chỉ có hai thân già . May đứa con gáι lấy chồng cùng làng nó còn chạy qua chạy lại .
-Thế thằng con trai anh đâu?
– Nó bị tù chung thân vì thαм пhũпg , ăn hối lộ . Cũng chỉ là một anh quan nhỏ trong huyện mà đã thế .
-Em nghe nói hai thằng con chị Điệp cũng là con anh . Sau khi anh Hoàng bị tai пα̣п ૮.ɦ.ế.ƭ chúng nó có nhận anh là bố không ?
-Phải . Chúng nó là con tôi . Nhưng tôi không nhận chúng nó mà chúng nó cũng không nhận tôi .
-Sao vậy ?
-Cô Điệp sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp của tôi . Đến khi tôi về hưu, cô ấy muốn bố con nhận nhau nhưng tôi không đồng ý .
-Sao vậy anh? Em không hiểu ?
-Tôi còn mặt mũi nào mà nhận chúng nó . Mà tôi muốn nhận thì chắc gì chúng nó muốn nhận thằng bố như tôi .
-Thế về làng anh có tham gia công tác xã hội không?
-Tôi chỉ tham gia sinh hoạt Đảng và hội người cao tuổi .
-Vâng . Tham gia cho nó vui vẻ anh nhỉ . Thế bà vợ anh có biết anh có con riêng không?
-Tôi cũng không biết là bà ấy có biết không ? Bà ấy là một người phụ nữ thật tuyệt vời . Tôi đoán bà ấy cũng biết quαп Һệ giữa tôi với cô Điệp nhưng bà ấy không nói ra .
-Vâng . Những người phụ nữ thôn quê luôn hy sinh vì chồng vì con .
-Đến bây giờ về già mới nhận ra mọi thứ tiền tài , quyền lực , danh vọng chỉ là hư vô . Sức khỏe và sự thanh thản mới là vốn quý .
-Vâng . Anh nói thật đúng . Quá khứ dù sao cũng đã là quá khứ , anh cứ nhìn những điều tốt đẹp của cuộc sống để mình sống vui vẻ . Chứ như ông Hậu cuối đời vẫn cứ trăn trở , thật buồn .
-Ở cái làng này chỉ có cậu giáo là hiểu tớ nhất nên tớ hay tâm sự thật với cậu về nỗi lòng mình . Chiều đến tớ anh em mình nhậu lai rai và hàn huyên nhé .
-Vâng . Chiều em đến . Em về trước nhé .
Hết .