Ông già gàn 11

TG : Cao Nguyen
Phần mười một .

Huệ hớt hải chạy đến nhà ông bà Hậu . Vừa vào đến sân , thấy ông Hậu , không kịp thở , cô vừa nói vừa khóc :

-Nhà con …. nhà con …. Anh ấy ….

-Cứ bình tĩnh mà nói nào . Nhà con làm sao ? Thằng Lý (Lý là chồng của Huệ ) làm sao ?

Ông Hậu gắt lên .

Đưa tay gạt nước mắt , Huệ nói :

-Nhà con bị người ta đến nhà ᵭòι пợ . Đông lắm ạ .

-Thế nó làm ăn gì mà phải nợ nần thế . Tao thấy vợ chồng mày chỉ thuần túy làm ruộng chứ có làm thêm cái gì đâu ? Sao mà nợ nần được .

-Nhà con anh ấy chơi đề . Thua muốn gỡ nên vay mượn tùm lum .

-Thế nó chơi đề mày có biết không ?

-Con nghe phong phanh thấy người ta bảo anh ấy chơi đề . Con hỏi anh ấy chối .

-Thế nó bây giờ có nhà không ? Ông bà thông gia có nhà không ?

-Anh ấy trốn mất tiêu rồi . Bố mẹ con có nhà . Bà thì khóc , ông thì cứ ngồi im chẳng nói năng gì .

-Hừ . Ông bà thông gia hiền lành quá. Thế những người ᵭòι пợ còn ở đấy không ?

-Họ về gần hết rồi , chỉ còn lại một hai người thôi .

-Mày đi tìm thằng Lý về .Tao đến nhà ông bà thông gia xem sao . Con với chả cái .

-Vâng .

Ông Hậu phăm phăm đi đến nhà ông bà thông gia . Thấy ông đến , ông thông gia giọng buồn bã :

-Ông ngồi uống nước .

Bà thông gia thì khóc lóc kể lể :

-Đấy ông xem . Từ trước đến giờ nó vẫn cùng với vợ con tu chí làm ăn . Thế mà dạo này đâm đổ đốn , £ô đッề ς.ờ .๒.ạ.ς , nợ đầm nợ đìa . Lúc nãy người ta kéo đến ᵭòι пợ , nó không có tiền trả trốn đi rồi .

Ông Hậu điềm tĩnh :

-Ông bà cứ bình tĩnh . Tôi bảo cái Huệ đi tìm về rồi . Thế ông bà có biết nó chơi £ô đッề không ?

– Tôi nghe láng máng người ta nói chuyện , về hỏi , nó chối đây đẩy . Bây giờ thành ra cơ sự như thế này .

Bà thông gia vẫn sụt sùi trả lời ông Hậu . Rồi bà lại kể lể:

-Tôi đã bảo nó :”Cờ bạc là bác thằng bần . Cửa nhà bán hết cho chân vào cùm ” . Từ xưa tới giờ các cụ đã răn dạy thế . Nó cứ vâng vâng dạ dạ bảo :”Con biết rồi ” hu hu hu…
-Được rồi . Đợi nó về tôi sẽ nói chuyện với nó .

Ông Hậu động viên bà thông gia .
Một lúc sau , Huệ về trước , Lý khép nép đi vào . Ông Hậu gõ gõ vào ghế :
-Anh Lý ngồi đây tôi nói chuyện . Anh giỏi thật đấy .
-Dạ .

Lý rón rén ngồi xuống ghế . Ông Hậu thẽ thọt :
-Tôi không cần nói thì anh cũng đã biết hậu quả của nó . Tôi không ngờ một cựu chiến binh như anh mà cũng u mê đến vậy . Phàm là ở đời không có gì kiếm tiền dễ dàng cả. Anh định dỡ nhà người ta về làm chuồng trâu nhà anh ư .

-Dạ . Con sai rồi . Con có lỗi với bố mẹ vợ con .
-Ờ . Thế anh vay mượn người ta hết bao nhiêu . Anh ghi chép số tiền vay mượn của từng người ra giấy rồi ta cùng tính .
– Vâng . Con viết luôn đây .
Đọc tổng số tiền vay mượn, ông Hậu kêu lên :
-Mỗi người có mấy chục nghìn mà tổng số đã hơn một triệu . Được rồi , tôi sẽ cho anh mượn số tiền này để anh trả nợ cho người ta. Và đích thân tôi sẽ trả nợ cho từng người trước sự chứng kiến của anh và ông bà thông gia .

Lý thở phào nhẹ nhõm :
-Dạ . Con cám ơn bố .
Ông Hậu lại lên tiếng :
-Anh viết giấy biên nhận nợ cho tôi . Tôi cho anh hai năm làm ăn phấn ᵭấu trả nợ cho tôi . Ký và ghi rõ tên vào .
-Vâng . Con viết luôn đây.

Kể từ hôm đó , Lý đi làm thợ xây . Tưởng chừng anh ta đã rút ra được bài học . Không ngờ mấy tháng sau Huệ lại khóc khóc mếu mếu về gặp ông Hậu . Cô nói :
-Con chán quá bố ơi . Anh ấy vẫn chứng nào tật nấy .
-Nó vẫn £ô đッề ς.ờ .๒.ạ.ς à .

-Vâng . Được hai tháng đầu đến kỳ lĩnh tiền công thì đưa tiền cho con hết , chỉ giữ lại mấy đồng uống nước . Nhưng sau đó thì không đưa , con hỏi anh ấy bảo cai xây chưa trả tiền . Mà tận mấy tháng liền .

-Đi làm không trả tiền cho người ta thì lấy gì đút vào miệng .

-Con đến hỏi anh cai xây thì anh ấy bảo nhà con tháng nào cũng ứng trước mấy lần , đến kỳ phát tiền thì không còn đồng nào . Hu hu hu ….

-Hừ . Thằng này hết tђยốς chữa rồi . Láo quá .

Ông Hậu mấy ngày liền đăm chiêu suy nghĩ . Cũng may , đợt này , hai lò gạch của Hợp tác xã cho ᵭấu thầu , do làm ăn thua lỗ nên họ trả lại Hợp tác xã . Ông Hậu đến gặp chủ nhiệm đề xuất :

-Hai lò gạch của Hợp tác xã đã có ai nhận thầu chưa chủ nhiệm .

-Báo cáo bác chưa ạ . Thế bác có ý kiến gì giúp Hợp tác xã không chứ em sốt ruột quá . Lò gạch bỏ không lâu không hoạt động sợ hỏng mất, mà Hợp tác xã thất thu.

-Tôi định đến nhận thầu hai lò gạch đây . Nhưng trước khi nhận thầu tôi có ý kiến .

-Tốt quá rồi . Nhưng bác có ý kiến gì xin cho biết .

-Vâng . Chỗ lấy đất làm gạch đã khoét sâu quá rồi . Tôi muốn Hợp tác xã cắm thêm cho một mảnh đất cạnh đấy để lấy đất làm gạch . Còn chỗ lấy đất cũ nó sâu quá , Hợp tác xã cho tôi sửa sang lại làm cái ao nuôi cá .

-Vâng . Em sẽ bàn bạc với ban chủ nhiệm và xin ý kiến của xã . Em sẽ trả lời bác nhanh chóng thôi . Cảm ơn bác nhé .

Thế là ông Hậu trở thành ông chủ của hai lò gạch . Ông Hậu họp con cái trong gia đình , trong đó có cả vợ chồng Huệ Lý . Ông tuyên bố :

-Tuổi của bố đáng nhẽ giờ chỉ túc tắc làm cho vui , còn làm ăn kinh tế là của các con . Nhưng trước tình hình của vợ chồng Huệ Lý , bố lại phải đứng lên gánh vác .

Mọi người đều biết chuyện đổ đốn của ông con rể, nhưng vẫn chưa hiểu ý định của bố , ngơ ngác nhìn nhau :

-Có gì thì bố cứ cho ý kiến .

-Bố đã nhận thầu hai lò gạch của Hợp tác xã . Anh Dũng anh Thao lúc nào cần thì bố sẽ gọi . Còn Thảo cứ làm công việc của mình là xay sát gạo . Riêng anh Lý sẽ làm cùng bố ở lò gạch . Công xây người ta trả anh sáu nghìn một ngày thì bố trả anh mười nghìn . Nhưng mỗi tháng bố chỉ đưa cho anh năm mươi nghìn tiền tiêu vặt , còn lại bố đưa cho vợ anh để chi tiêu việc gia đình . Các con có ý kiến gì không ?
-Bố đã có ý kiến như vậy thì bọn con nhất trí ủng hộ .

*****

Vừa về đến nhà , hai thằng con trai Thành tranh nhau nói:
-Bố ơi , cô Điệp đến , ngồi chờ bố mãi .
-Thế cô có nhắn gì không ?
– Dạ không . Cô ấy vừa về một lúc rồi . Cô ấy bảo lên cơ quan cũng không gặp bố .
-Ăn cơm thôi bố .
-Ừ .

Hai thằng con trai Thành , thằng đầu học lớp mười hai , thằng sau học lớp mười . Từ khi chúng lên trung học phổ thông, anh đón chúng lên ở cùng cho thuận tiện . Trường chỉ cách nhà chừng một cây số . Ăn xong , Thành lại dắt xe đi .
-Bố lại đi đâu đấy ạ ? Bố không nghỉ trưa à ?
-Bố đến nhà cô Điệp .
Thành vào đến sân , Hoàng chạy ra đón :
-Anh vào ăn cơm với bọn em .
-Tôi ăn rồi . Hai vợ chồng ăn cơm muộn thế ? Thằng cu đâu rồi?
-Em gửi mẫu giáo rồi ạ .

Điệp nhanh nhẹn trả lời . Hoàng nhanh nhảu đi pha nước . Thành xua tay :
-Đi ăn cơm cho xong đi . Để đấy tôi pha trà cho . Thế anh tưởng mẫu giáo đâu có trông trưa ?
-Vâng . Em gửi cô giáo của cháu nhà gần trường cho ăn và trông cả trưa hộ em cho tiện . Em gửi thêm cho cô ít tiền bồi dưỡng .
-Vợ chồng cứ như vợ chồng son . Đẻ thêm đứa nữa đi .
-Vâng . Nhưng anh Hoàng nhà em bảo kế hoạch thêm vài năm nữa .

-Ôi dào . Bây giờ đang trẻ khỏe thì đẻ đi . Ít nữa lại ngại .
-Vâng . Vợ chồng em nghe theo anh . Nghe anh Thành nói đấy nhé ông xã .
-Hì hì hì . Em chỉ sợ vợ em vất vả .
-À . Em gặp anh có chuyện gì ? Về thấy hai thằng con nói lại .

-Vâng . Em định nhờ anh viết cho cái giấy giới thiệu . Em định nhập một lô hàng bãi ti vi đầu đài và xe máy nhật .
-Như những thứ ấy đâu phải hàng thiết yếu phục vụ bà con . Anh sao viết giấy giới thiệu được .
-Anh linh hoạt là được mà .
-Không linh hoạt được em à . Mà em đâu có hiểu biết về thiết bị điện ʇ⚡︎ử , xe máy . Mua hàng cũ, không có hiểu biết về chuyên môn thì không cẩn thận lỗ vốn đấy .

– Nhưng vật tư nông nghiệp bây giờ nhiều người buôn bán , cạnh tranh giá cả chẳng còn lãi bao nhiêu .
-Em thử suy nghĩ đầu tư vào vải vóc , quần áo , hay những đồ dùng thiết yếu trong gia đình giống như bách hóa xưa xem sao ? Hàng Trung Quốc bây giờ thấy dân mình tiêu thụ nhiều mà .
-Vâng . Em nghe theo anh .
-Nếu buôn bán khó khăn , hay là anh bổ nhiệm em lên phó phòng Thương mại .

-Thôi . Em không có ham chức quyền . Em chỉ thích kinh doanh thôi .

Mạnh vì gạo bạo vì tiền . Điệp dồn nguồn lực vốn liếng để trở thành đầu mối cung cấp hàng cho các tiểu thương trong huyện . Cô mượn tay quản lý thị trường , để các tiểu thương phải nhập hàng của cô . Tiểu thương nào không nhập hàng của cô thì suốt ngày bị quản lý thị trường hỏi thăm và phạt tiền. Còn những tiểu thương nhập hàng của Điệp thì yên ổn làm ăn . Chẳng mấy chốc Điệp đã là đầu mối số một của những mặt hàng vải vóc quần áo , vv , tiền vào như nước . Cô mua thêm một mảnh đất ba trăm mét vuông ngay mặt đường chính phố huyện , gần cổng chợ . Điệp cho xây căn nhà ba tầng có thể nói là to đẹp nhất huyện .

Điệp thầm cảm ơn Thành :”Cứ nghĩ anh ấy chỉ giỏi về lãnh đạo , không ngờ anh ấy giỏi cả về kinh doanh . Nhờ có anh ấy mà mình chuyển hướng kịp thời .”

( Còn nữa )

Bài viết khác

Mọi cuộc vui là ρhù ρhiếm chẳng đem lại cho mình gì cả, chỉ có niềm vui của gia đình mới cho mình hạnh ρhúc bền vững

Vợ anh có đẹρ bằng em không ? Hai mươi lăm tuổi tôi cưới vợ. Ngàγ tôi đưa người γêu về ra mắt, mẹ tôi thì thầm bảo: “Con nên suγ nghĩ thật kĩ. Mẹ thấγ nó liễu γếu đào tơ, con nhà giàu có, sợ lấγ con rồi không quen chịu khổ, rồi được […]

Tôi chọn lầm bạn gái – Câu chuyện tình yêu ý nghĩa sâu sắc

✍️Trần Linh Tôi sinh ra trong gia đình nghèo có mẹ đơn thân. Mẹ tôi luôn cố gắng chăm chỉ đi làm đủ mọi nghề để có thể nuôi tôi ăn học, lớn khôn. Sau khi tôi tốt nghiệp cấp 3, mẹ động viên tôi không cần lo lắng, cứ lên thành phố học hành […]

Có những lúc trong cuộc đời chúng ta cần ρhải giả mù để giữ gìn hạnh ρhúc.

Có một cặρ vợ chồng trẻ đang sống vô cùng hạnh ρhúc, người vợ rất xinh đẹρ và người chồng rất mực γêu thuơng vợ mình. Một thời gian sau, trong khi người chồng đi làm việc xa, người vợ tình cờ ρhát hiện ra mình đang bị một căn Ьệпh da kỳ lạ. Những […]