Đọc xong tin nhắn, ông chủ nhà trọ bỏ ly cafe đang uống nửa chừng, cáo từ ông bạn để tức tốc về nhà. Nghe ông gỏ cửa, nó thều thào hỏi : “Ai vậy ?” rồi lụm cụm bước ra, đem theo một thứ mùi tổng hợp rất nặng nề…
Hình minh hoạ.
Trước mắt ông là một thanh niên sinh 1993 nhưng già nua, hốc hác, chỉ còn da bọc xương, mỗi tiếng nói là mỗi cái thở dốc hết sức mệt nhọc, hai tay run rẩy cố níu cánh cửa nhưng vẫn không giữ được cái thân hình tong teo nên nó khuỵu dần rồi ngồi bẹp xuống đất, mếu máo vừa khóc vừa chùi nước mắt nói đã nhắn cho mẹ và anh chị biết nó bịnh nặng nhưng cả tuần rồi không thấy ai tới.
Năm ngoái, đi kiểm tra thấy cửa Phòng mở nhưng bên trong tối thui, lên tiếng gọi thì không ai trả lời nên ông chủ nhà trọ bước vô bật đèn thì gặp nó đang ngồi ăn cơm.
Nhìn những hình xăm vằn vện trên người nó, ông nghiêm giọng : “Anh là ai mà ngồi đây ?”, nó ngước nhìn ông, ánh mắt có phần sắc lạnh nhưng giọng nói lễ phép :
“Dạ, Mẹ con mướn Phòng này, con mới tới ở”, ông hỏi tiếp : “trước giờ anh ở đâu ?”, nó cúi gằm mặt : “Dạ con mới ở tù ra, chú thương cho con ở đỡ 1, 2 tháng đi làm kiếm tiền, sau đó chú đuổi thì con đi chứ bây giờ con không có chỗ nào để mà đi”.
Ông thở dài : “sao không mở đèn cho sáng sủa mà ăn cơm ?”, vẫn cúi gằm mặt, nó nói : “Con không dám mở, sợ chú biết có người lạ tới ở rồi đuổi vì Mẹ con bỏ đi còn thiếu tiền Phòng.”.
Nó ở đóng tiền đầy đủ, trả luôn tiền còn thiếu của Mẹ. Dịch Covid ập tới, “ai ở đâu ở yên đó” nên khó khăn dồn dập xảy ra. Ông chủ lập nhóm Zalo Nhà trọ để nắm và điều động quân lo chuyện cứu trợ.
Hai đứa bán hàng trong siêu thị, có giấy đi lại được ông sử dụng vào việc liên lạc với bên ngoài và mua gạo, sữa, mì gói, cá hộp, trứng gà ….mỗi ngày một ít theo khả năng để 10 ngày hỗ trợ một lần cho nhà trọ.
Hai đứa tài xế thì lo bảo dưỡng chiếc xe 7 chỗ của ông để khi cần là sử dụng được ngay. Mỗi dãy nhà trọ ông chỉ định một người lanh lẹ làm đại diện để thực hiện những việc cần thiết như nhận và phát hàng cứu trợ, đôn đốc đi chích ngừa…
Mấy đứa sinh viên phải thường xuyên lên mạng tìm nguồn cứu trợ cũng như các thông tin liên quan tới dịch và phải viết đơn từ cho mọi người thật nhanh mỗi khi có đợt cứu trợ, nhờ vậy mà nhà trọ được nhận cứu trợ của Nhà nước khá đầy đủ.
Đợt nào chỉ một số Phòng được cứu trợ ông sẽ điều tiết công khai trên nhóm Zalo cho Phòng nào cũng có để cùng vượt khó.
Mùa dịch đi qua, hơn 200 con người trong khu nhà trọ, cả người già, trẻ con và phụ nữ mang thai không ai bị đói, được chích ngừa 2 mũi và rất may mắn là không có ai vĩnh viễn ra đi.
Riêng nó, ông rà soát thấy có trong nhóm zalo Nhà trọ, tức nó biết thông tin nhưng không thấy đăng ký danh sách nhận cứu trợ của cả Nhà nước lẩn của Chủ nhà trọ.
Ông nhắn tin hỏi thì nó trả lời đã ăn mì gói cả tuần rồi, hiện chỉ còn 5 gói mì nhưng vì không có giấy căn cước và nghĩ mới ra tù chắc bị mọi người kỳ thị nên không dám đăng ký !
Dù bực lắm nhưng lúc dầu sôi, lửa bỏng, ông chỉ nói ngắn gọn yêu cầu nó đăng ký gấp vô danh sách. Từ đó, ông bảo lãnh để nó được nhận cứu trợ từ Nhà nước, còn ông cứu trợ cho nó cũng như bao nhiêu người khác trong nhà trọ, không hề phân biệt.
Không đi làm được nên nó và nhiều phòng khác không đóng tiền Phòng suốt mấy tháng dịch, những phòng còn lại có bao nhiêu đóng bấy nhiêu.
Má ông chủ dặn lúc thắt ngặt mình may mắn hơn thì phải cưu mang người khác và cấm ông không được nặng nhẹ hay đuổi người ta đi vì thiếu tiền Phòng.
Tới khi Sài gòn mở cửa, nó đi làm lại không bao lâu thì phải cấp cứu vì tái phát bịnh lao kê – dạng lao nguy hiểm nhất – do bị lờn, không còn thuốc trị.
Ba nó mất đã hơn chục năm, nhà cửa ở quận 11 đã bán để chia chác từ lâu. Mẹ nó khi thuê Phòng trọ của ông luôn thể hiện là người có tiền, thích trang điểm và hay hát karaoke với mấy người đàn ông ở một mình trong dãy nhà trọ, bà hay “vô tình” cầm cả xấp tiền mệnh giá 500 ngàn trên tay khi đứng nói chuyện với ai đó trong nhà trọ về nghề cho vay.
Thế nhưng nửa đêm bà bỏ đi thì sáng ra có hàng chục chủ nợ tới tìm, dọa gặp đâu chém đó. Nó có vài anh chị nhưng đã tản lạc, ai lo phận nấy từ hồi Ba nó chết và bán nhà chia của. Nó cũng có vợ, thật ra chỉ mới gặp nhau rồi sống chung vài tháng.
Không có tiền bạc nhiều nên nó mới nằm viện được một tuần đã tính xin về vì không còn tiền đóng tạm ứng viện phí, thấy vậy ông cho tiền để nằm điều trị thêm, cận tết bịnh viện cho về, tưởng vậy là nó đã ổn.
Vợ nó nhắn tin “Chú ơi, anh H bịnh lại nặng lắm mà ở có một mình trong phòng, Tết con về rồi Ba, Má không cho con lên với ảnh nữa”.
Ông gọi mẹ và anh chị nó muốn cháy máy nhưng không ai nghe, nhắn tin cũng không ai trả lời. Thời may lát sau có người anh kế nó gọi lại nên ông kêu tới chở nó đi cấp cứu gấp, anh nó chần chừ rồi nói
“Chú ơi, vô cấp cứu phải đóng liền 5 triệu, con không có tiền”, ông chủ nhà trọ dứt khoát : “tiền chú cho, chứ không lẻ bây bỏ nó ngồi một mình thở dốc, thao láo nhìn bốn bức tường nhà trọ hết ngày tới đêm để chờ chết trong cô độc, đói khát và dơ bẩn ?”.
Vài bữa sau, anh và vợ nó nhắn tin nói nó đã mất. Kế bên nhà trọ của anh nó có bãi đất trống đầy cỏ dại và rác, người ta dọn dẹp một khoảnh để dựng rạp và quàn quan tài nó ở đó.
Đám ma vắng lặng, không một người khách, cũng không thấy Má nó đâu, chỉ có tiếng tụng kinh văng vẳng phát ra từ thiết bị nào đó, ngoài trời thì mưa lất phất, thiệt là buồn.
Ông thắp cho nó ba cây nhang rồi vái : “Chú cho con hết những khoản tiền con còn nợ Chú, hãy thanh thản mà về cõi Phật nghen H”.
Hồi xưa bà Nội ông nói, sau này Má ông cũng nói “nghĩa tử là nghĩa tận”, lỡ có ai mắc nợ mình chưa trả mà chết, gia đình họ không có để trả thay thì mình phải tới cúng vái như vậy cho người đã khuất được siêu thoát vì không còn mắc nợ ở trần gian.
Sưu tầm.