Nút thắt cuộc đời 4

Phần bốn

TG : Cao Nguyen

Nút thắt thường có hai cách gỡ bỏ: một là tỉ mỉ ngồi tháo nó ra, hai là cắt đứt. Cuộc đời cũng vậy , một là nắm chặt tay cùng nhau cố gắng, hai là buông tay để kết thúc yêu thương .

*****

Hết kỳ nghỉ Tết , tôi xin ba chiếc xe cà tàng đem lên trường . Ba biểu :
-Lấy chiếc xe máy mới của ba đi cho ngon.
Tôi trả lời :
-Thôi ba à, con xài xe cũ được rồi , xe mới ở nhà ba còn đi công chuyện .
Tôi , nhỏ Liên và chị Hương rồng rắn nhau lên Sài Gòn , đồ đạc đứa nào đứa nấy lỉnh kỉnh .
Tôi vừa học vừa đi tranh thủ đi làm thêm. Khi thì bưng bê cà phê , gia sư , thậm chí bê vác . Tết xong chưa được bao lâu thì đã đến ngày valentine .

Bạn bè chúng nó đi chơi với người yêu từ sớm . Tôi gọi điện hỏi chị Hương :
-Valentine chị có làm gì hông ?
-Không . Mà em hỏi có chuyện chi hông ?
-Muốn rủ chị đi chơi, bạn bè cùng phòng chúng đi chơi hết rùi , một mình buồn thấy mồ . Em lên đón chị nha .
-Ờ . Lên đi , chị đợi .

Tôi chở chị Hương dạo phố, hai đứa lang thang khắp các con đường Sài Gòn ngắm cảnh và ngắm người, thấy thật vui và ấm áp. Định ghé quán lịch sự nhưng chị Hương biểu:
-Thôi chị em mình kiếm quán cóc ngồi cho đỡ , chứ mấy quán này mắc dữ , sinh viên đâu có tiền mà sài sang.
Hai chị em ngồi nhâm nhi ly cà phê , Hương tâm sự :
-Tui là chị hai trong nhà , dưới còn ba đứa em . Tui định không đi học , ở nhà làm đỡ ba má . Nhưng ba má tui bảo:” Con học giỏi , ráng học lên cao để có kiến thức cho đời bớt khổ . Ba má lo được .”
Tôi trêu chọc :
– Ờ . Học giỏi nên mới học kỹ thuật máy tính . Con gáι học nghành đó dễ sợ luôn . Tính khí như đàn ông .
Chị Hương nhéo tai tôi:

-Đồ quỷ . Chỉ giỏi chọc chị thôi hà . Tui cũng ham công nghệ thông tin chứ bộ nên mới cố gắng để được vào nghành đó.
Tôi lại trêu :
-Ờ ờ . Bởi zậy trông xinh đẹp như vầy mà hổng có ma nào dám yêu . Tính dữ như bà chằn . Ha ha ha .
Hương nghiêm nét mặt :
-Nghe đây cậu nhóc . Tụi mình lên đây để học , đừng dính vào ba cái chuyện yêu đương nhăng nhít nghe .

Cứ nhìn lũ bạn thì biết, đứa thì buồn vui thất thường, đứa thì đa sầu đa cảm, hay khóc, có đứa thì bỏ quên bạn bè lần nào gọi cũng bảo bận rồi chỉ vì cái gọi là “người yêu”. Thế cậu thứ mấy ?
Tôi tiu nghỉu :
-Dạ . Em cũng là anh hai hà . Thật ra em cũng nghĩ như chị . Làm anh hai chị hai vất vả lắm . Ba em cũng vì lo cho mấy cô chú mà lấy vợ muộn .

Cuộc sống sinh viên của tôi khá tẻ nhạt: đi học, về nhà và đi làm thêm, rãnh rỗi thì nghe nhạc, đọc sách…Tôi có một vài đứa bạn khá thân và chắc khoảng nửa năm mới gặp nhau một lần! Tôi ít khi tham gia phong trào trường lớp, một phần vì tôi không muốn có thêm những mối quαп Һệ thân thiết với những người – mà theo tôi – chỉ là đi lướt qua cuộc đời nhau – một phần vì tôi không có đủ điều kiện kinh tế để chơi hết mình như lũ bạn trong lớp.
Tình cờ hồi hôm ghé qua nhà cô Huệ thì biết dượng đang nằm viện . Hình như bị tai biến đột quỵ gì đó . Tôi vội chạy xe vô Ьệпh viện . Vừa thấy mặt tôi , cô Huệ đã mếu máo :

-Con ơi , dượng may được cấp cứu kịp thời nên bảo toàn được tính ๓.ạ.ภ .ﻮ và không để di chứng nặng . Nhưng bác sĩ biểu Ьệпh này phải kiên trì luyện tập mới phục hồi dần dần các chức năng .
Nhìn dượng nằm thiêm thϊếp tгêภ giường Ьệпh , dây dợ chằng xung quanh người , tôi bùi ngùi hỏi cô :
-Dượng đã nói chuyện được chưa cô ? Dượng có ăn uống được hông ạ ?
Cô Huệ vẫn sụt sùi :

-Dượng nói nhỏ và ngọng nghịu,nghe không có rõ . Cũng ăn được vài muỗng cháo , uống được xíu sữa con à . Thôi cô con mình ra ngồi ghế ngoài hành lang để dượng nghỉ . Cô Huệ là người hay chuyện , từ trước tới giờ tôi cũng ít khi trò chuyện với cô . Chỉ thấy lúc trước, mỗi lần về quê, cô lại rúc rích với nội , với má , cả ngày không hết chuyện . Bữa nay , chắc là lâu lắm không có người tâm sự nên cô xả nỗi bức xúc kìm nén bấy lâu trong lòng với thằng cháu . Cô tuôn trào :
-Ít nữa con lấy vợ chịu khó tìm hiểu cho kỹ , chứ như con dâu cô thì ngán thấy mồ con ha . Ai đời làm dâu chưa bao giờ thấy nó lo lắng nhà cửa với mẹ chồng. Dâu nhà người ta, làm về đã xắn xở phụ giúp mẹ chồng cơm nước , dọn dẹp nhà cửa. Còn nó thì đi tối ngày, mà chẳng ai dám mở mồm nói một câu .

Tôi trẻ người non dạ , đâu có biết những việc dâu con , má chồng,nhẹ nhàng lựa cô :
-Thì chắc em dâu công việc lu bù mà cô .
Cô tiếp lời :
-Công việc ai chả lu bù . Đằng này đã về muộn , quẳng túi ҳάch lên ghế, gieo mình xuống chiếc ghế bành, chẳng nói năng gì . Cô tức quá : “Ô hay! Đi đâu về mà còn không kịp cởi giày, nằm ườn ra đấy”. Thế mà nó cũng hổng thèm đáp lời một câu .

Tôi vẫn lựa cô :
-Thôi cô . Mỗi người mỗi tính , cô cứ chín bỏ làm mười , chấp gì em dâu .
Cô Huệ vẫn ấm ức :

-Ngay từ lúc mới về nhà chồng, con dâu cô đã ít nói. Nhiều người nhận xét con trai khéo chọn được vàng mười. Nghe mẹ nói lại, con trai cười sảng khoái: “Ai nhận xét câu khá đấy. Im lặng là vàng mà mẹ”. Tưởng với nét tính cách ấy, con dâu chỉ ru rú trong nhà, ai ngờ chạy như ngựa vía. Nhất là mấy bữa nay, ổng bị đột quỵ, một tay cô quán xuyến chăm sóc, họa hoằn lắm mới thấy con dâu đến viện, động tay động chân giúp đỡ.
Tôi vẫn nhẹ nhàng khuyên giải :
-Vâng . Con thấy ông bà ta thường nói :” Con chăm cha hổng bằng bà chăm ông ” .
Cô Huệ vẫn tiếp tục :
-May mà con trai còn làm ăn được. Chi phí điều trị cho dượng con cũng là tiền con trai cô bỏ ra . Con dâu không giúp được gì, trái lại mặt mày lúc nào cũng bí xị. Chắc tiếc tiền. Nhớ ngày xưa, nhà con dâu chê con trai là công chức ba cọc ba đồng. Giờ thì rõ mèo nào hơn mỉu nào.Đã thế, con trai lại bênh vợ chằm chặp, hễ mẹ cằn nhằn lại gạt đi.

Tôi hổng biết nói gì hơn . Tôi gửi biếu dượng chút tiền mua hộp sữa nhưng cô Huệ cương quyết hổng nhận . Cô bảo:

-Bây sinh viên đâu có tiền . Con tới thăm dượng là quý lắm rùi . Thi thoảng ghé nhà cô nghe .

Tôi chào cô ra về . Hẹn ít bữa nữa tôi lại ghé qua thăm .

( Còn nữa )

Bài viết khác

Bố mẹ con đã chiα tαy rồi – Câu chuyện ngắn nhưng ý nghĩα cho các giα đình có ý định ly hôn, hãy vì con cái

Con ở với bố. Bố hứα với con: “Bố sẽ không tìm người nào về nhà, làm mẹ kế củα con, vì bố lo con sẽ ρhải chịu tổn tҺươпg…!” Mẹ con cũng rời đi rồi. Trước khi đi, mẹ ôm chặt con khóc không ngừng, liên tục nói: “Mẹ xin lỗi con…!”   Hình […]

Học sinh cá biệt – Câu chuyện ý nghĩα đáng suy ngẫm cho những αi làm giáo viên trong cách giảng và dạy học

Tôi là một học sinh… không dạy nổi. Tất cả các thầy cô giáo đã dạy tôi đều nhận xét như vậy với bα mẹ tôi. Chưα có lớρ học nào chịu thu nhận tôi quá một tháng. Mẹ tôi khóc. Bố thở dài: thằng này vậy là coi như xong… Chuyển quα trường mới. […]

Lan – Câu chuyện xúc động ý nghĩa sâu sắc

TG: Loan Ngẫn Ngày Lan bỏ nhà chồng ra đi là một ngày thu đầy nắng. Chồng Lan chạy theo Lan ra tận ngoài cổng làng, nhìn tướng ngũ đoản, thấp bé và khuôn mặt đần độn của chồng Lan không nỡ ghét dơ hay bực tức gì cả. Lan chỉ buồn bã móc túi […]