Nước mắt nhà giàu chương 21

Mặc dù cho đến phút chót, Bà Nhã vẫn cương quyết khẳng định Hoàng Vũ là con trai của mình với ông Hào, nhưng trong đầu bà vẫn không khỏi suy nghĩ và bà bắt đầu lo sợ, nếu như một ngày nào đó ông Hào biết bà đã lừa dối ông ấy thì sao đây? căn nhà này có phải sẽ bị thu hồi theo như lời ông Khoa nói không? thiết nghĩ cho dù ông Hào lúc đó mua nhà bằng tiền chung thì bà Trang vợ ổng cũng chỉ có 50% chứ không thể thu hồi hoàn toàn được. Vì là kẻ thứ ba xen vào cuộc sống gia đình người ta, thậm chí Bà Trang cũng chưa một lần nói gì đến Bà, nhưng bây giờ đứng trước quyền lợi của hai mẹ con thì nhất định bà phải bảo vệ đến cùng…

Tuy trong đầu chuẩn bị những phương án sắp tới nếu như đúng như lời ông Khoa nói, nhưng bà không khỏi không suy nghĩ, những điều mà ông Khoa nói về ông Hào có đúng không? mang tiếng là sống cùng ông ấy hơn hai mươi năm nhưng chưa bao giờ bà hỏi về công việc của ông ấy, chỉ biết rằng ông Hào là chủ một tập đoàn và rất giàu, hàng tháng ông vẫn chu cấp cho hai mẹ con và tiền học của Hoàng Vũ mà chưa một lần ca thán, chính vì vậy mặc dù ông Khoa nói tập đoàn đang gặp rất nhiều khó khăn, nhưng bà không thể tin điều đó, nếu đúng bà Trang rút tiền về thì thu xếp làm nhỏ lại cũng được, chẳng qua ông Hào muốn mua lại cổ phần chứ không mua thì cũng chẳng sao, Tại sao lại cứ phải yêu cầu bà bán nhà chứ?

Việc đột ngột gặp lại ông Khoa khiến bà không khỏi rung động, giá như không xảy ra mọi chuyện với ông Hào lại là một nhẽ, đằng này ông ấy đang gặp khó khăn thì bà lại càng phải động viên và chăm sóc ông ấy. Còn với ông Khoa thì thời gian cũng đã quá lâu, ở lứa tuổi này không còn ham hố gì nữa, hãy xem như là dĩ vãng, ngày tuổi trẻ bà còn bỏ được thì bây giờ có gì mà khó khăn chứ? Hơn nữa ông ấy còn có gia đình vợ con, chuyện này nếu không khéo thì rất dễ hiểu nhầm và thêm rắc rối. Bà chỉ lo một chuyện đó là ông Khoa đã gặp Hoàng Vũ, tại sao ông ấy lại biết Hoàng Vũ là con ruột của mình? Không những thế lại còn thử ADN? Mọi việc có đúng như những gì ông ấy nói không? bà rất muốn hỏi con trai và dò xem thái độ của nó nhưng tuyệt nhiên không có gì, Hoàng Vũ cũng không hề nhắc đến cái tên Khoa, chính vì thế càng làm bà khó hiểu và lo lắng…

Đã hai ngày mà không thấy ông Hào ghé nhà làm bà cũng sốt ruột, nhưng vì đã hứa tuyệt đối không gọi cho ông, có gì thì ông sẽ gọi về nên bà im lặng, và cả ngày nhìn điện thoại chờ cuộc gọi….

Trong khi đó thì ông Hào vẫn kiên trì chờ gặp bà Trang, những ngày mấy mẹ con về ngoại ông mới thấy nhớ vợ, hàng này ông đã quen với sự có mặt của bà bên cạnh, giờ đây khi không có bà ở bên, ông mới thấm thía sự trống vắng, cô đơn ngay chính căn nhà của mình. Nhìn căn nhà rộng thênh thang không một tiếng cười, còn đâu mỗi chiều ông từ công ty trở về, chỉ cần nghe tiếng xe là bà Trang đã đon đả chạy ra rồi. Tất cả mọi việc đã trở thành thói quen, vậy mà chính ông đã ᵭάпҺ mất nó, ông ham sắc dục và không cưỡng lại được sự quyến rũ của bà Nhã, nếu như Hoàng Vũ không xuất hiện thì ông còn có cơ hội để quay về, đằng này nó lại là kết quả của tình yêu mà ông dành cho bà Nhã…, Sự giằng xé lương tâm làm ông vô cùng đau khổ, ông biết mình có lỗi với vợ nhưng ông lại không chiến thắng được lý trí và đủ can đảm để rời xa mẹ con bà Nhã, nếu như ông bỏ hai mẹ con thì sẽ ra sao khi thằng Vũ còn quá nhỏ, dù sao nó cũng là con ông, là giọt ɱ.á.-ύ của Trịnh Gia…

Chính vì thế mà bây giờ ông đang gặp quả báo, ông muốn gặp bà Trang năn nỉ bà quay về và dừng việc rút vốn, ông biết việc này sẽ là rất khó một khi cha vợ đã biết, nhưng bây giờ chỉ hy vọng bà Trang cầu xin thì may ra chứ không còn cách nào khác, nếu như Lý Gia vẫn nhất định rút vốn và hủy hai hợp đồng thì Trịnh Gia sẽ gặp khó khăn, hơn nữa uy tín của ông sẽ bị giảm sút nghiêm trọng, chuyện ông ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ có con riêng bên ngoài sẽ lan rất nhanh và mọi người nhìn ông với con mắt như thế nào? Ngay cả Hoàng Vũ con trai ông cũng sẽ bị ảnh hưởng, nhiều lần con hỏi ông về mẹ con bà Trang, nhưng ông đều nói vợ chồng đang ly thân, và cuộc hôn nhân không có hạnh phúc do bị cha mẹ ép buộc. Những lúc như thế ông chỉ khuyên con cố gắng học cho tốt, nếu như một ngày cha mẹ không còn sống với nhau nữa, thì con cũng có thể đi làm kiếm tiền lo cho hai mẹ con…

Hình như Hoàng Vũ cũng hiểu được hoàn cảnh của mình nên con rất có hiếu, nhưng cũng từ đó con bỗng trở nên ít nói, cũng không hỏi mẹ vì sao? Dù cuộc hôn nhân của cha mẹ không có hôn thú mà chỉ là hôn nhân thực tế, nhưng Ba cũng rất quan tâm đến con trai nên cậu ʇ⚡︎ự hiểu rằng bản thân phải cố gắng học, sau này ra trường đi làm kiếm tiền lo cho mẹ…

Ngày mai là thời hạn cuối cùng, mà ông không có cách nào gặp được bà Trang cũng như bế tắc trong việc thu xếp tiền. Mệt mỏi thả người tгêภ ghế sofa, ánh mắt vô hồn của ông nhìn lên trần nhà, vậy là hết, ông liệu có giữ nổi Trịnh Gia không? nếu như việc này không xong thì ông thật có lỗi với cha mẹ, với ông bà tổ tiên Trịnh Gia. Chợt tiếng chuông điện thoại làm ông giật mình cắt ngang dòng suy nghĩ, nhìn màn hình ông biết là Hoàng Vũ con trai ông gọi, không biết là chuyện gì nên vội lắng nghe:

– Alo, Ba đây…

Tiếng Hoàng Vũ ở đầu dây bên kia tỏ ra lo lắng:

– Ba ơi, sao mấy ngày rồi mà Ba không ghé? không hiểu có chuyện gì mà mẹ vào phòng đóng cửa khóc rồi, con gọi kiểu gì cũng không mở…

Nghe con trai nói một thôi một hồi mà ông Hào cũng không trả lời, Bà Nhã khóc ư? Vậy còn ông thì sao? Ngay chính con trai ông cũng thật vô tình, chẳng nhẽ nó cũng không hỏi thăm sức khỏe của Ba nó được một câu hay sao? Nó không tỏ ra lo lắng khi mấy ngày không có tin tức của cha, mà giờ đây nó chỉ biết than thở, lo lắng vì mẹ nó khóc và xem đó là nhiệm vụ của Ba, chẳng nhẽ hễ bà ấy buồn là ông cũng phải có mặt hay sao? Không hiểu sao ông bỗng thấy ngao ngán và hối hận. Giá như…nếu như không có chữ Giá như thì đã không có chuyện gì, bây giờ ông phải làm sao khi chỉ còn đêm nay nữa thôi, khi bình minh vừa ló rạng thì ông sẽ vỡ trận khi đầu hàng một bài toán khó…

Tiếng Hoàng Vũ vẫn réo gọi và có phần ngạc nhiên khi không thấy Ba trả lời, vẫn biết là thế nhưng ông Hào lại thờ ơ đến vô cảm trước lời nói của con trai, và cũng không khó để ông tiện tay tắt máy mà không cần một lời giải thích…

Chính ông cũng không hiểu cả bản thân mình đang nghĩ gì, làm gì mà chỉ thấy một sự trống trải cô đơn, lúc này ông mới thấy sự khác nhau giữa hai người phụ nữ, nếu như ông thấy mỏi mệt hay bế tắc trong công việc thì bà Trang cảm thấy lo lắng và tìm cách giúp chồng, đã nhiều lần bà yêu cầu ông nhập số cổ phần của bà vào tài khoản ông nhưng ông thấy không cần thiết. Nhiều khi vui miệng ông nói nửa đùa nửa thật rằng, nếu một ngày mà ông làm ăn không kết quả, và số tiền đó không còn thì thế nào? không cần suy nghĩ mà bà trả lời ngay còn người còn của lo gì? Hai hợp đồng vừa ký với Lý Gia cũng là công của bà, xem như là phần thưởng khi ông trả lời đã toàn tâm trở về với gia đình sau khi chia tay bà Nhã…

Nhưng lại một lần nữa ông nói dối, sự tham lam chiếm hữu vẫn tồn tại trong con người ông mà không dứt ra được, biết là mình làm sai và trước sau cũng sẽ phải có ngày chia tay với Bà Nhã, nhưng sao ông thấy khó quá, nhiều khi cả tuần ông cố tình không đến nhưng ông lại nhớ quay quắt, và rồi tình cảm lại thắng lý trí, để rồi ông lại phạm lỗi với vợ, chỉ khác là lần này ông kín đáo và cẩn thận hơn mà thôi…

Với bà Nhã, cuộc sống lúc nào cũng êm đềm, bà cũng rất quan tâm chăm sóc cho ông, nhưng có một điều mà ông không ngờ tới, ông cứ nghĩ nếu ông yêu cầu bất cứ chuyện gì thì bà nấy cũng đồng ý, chính vì thế ông mới dám khẳng định sẽ mua lại số cổ phần của Lý Gia, ai ngờ khi ông trình bày nhu cầu và mong muốn bán ngôi biệt thự thì bà thẳng thừng từ chối. Vẫn biết bà Nhã lo xa cho hai mẹ con, nhưng ông không ngờ khi vừa nghe ông nói thì bà phản đối gay gắt, điều đó chứng tỏ bà ấy cũng đã chuẩn bị từ trước…

Thật ra việc Hoàng Vũ gọi điện cho ông Hào là ý của bà Nhã, bà cảm thấy sốt ruột và lo lắng vô cùng, không hiểu ông ấy có chuyện gì mà im hơi lặng tiếng, từ ngày đó cũng không thèm ghé qua lấy một lần, ngày mai là bà lên làm việc với côпg αп theo như thư mời, bà rất muốn bàn với ông Hào để tìm cách đối phó nhưng tuyệt nhiên không cách nào gặp được. Nếu như bà Trang lấy một nửa ngôi nhà này thì bà sẽ dùng số tiền còn lại mua ngôi nhà nhỏ hơn, còn nếu đồng ý đưa trả nốt số tiền đó cho ông Hào để giải quyết công việc, thì tương lai hai mẹ con bà sẽ như thế nào? ông Hào nói muốn mẹ con bà về ở ngôi nhà lớn, nhưng bà lo rằng nếu một ngày mà ông ấy phát hiện ra thằng Vũ không phải con ruột của mình thì sẽ tống cổ mẹ con bà ra khỏi nhà, lúc đó thật sự là cùng đường. Không! nhất định hai mẹ con phải có căn nhà của riêng mình cho dù là căn nhà nhỏ…

Nhưng tất cả những ý đó là do ông Khoa nói với Bà, chính bà cũng không hiểu tại sao ông ấy lại biết chuyện này? Thời gian vừa qua ông ấy sống thế nào? vợ con làm sao? Hai người gặp nhau chưa kịp nói chuyện gì thì đã vội chia tay. Bà bỗng thấy cảm động khi biết ông ấy vẫn theo dõi, quan tâm đến hai mẹ con mà không lên tiếng, chỉ đến khi thấy bà gặp khó khăn thì có mặt kịp thời…

Vì ở nhà chỉ có một mình nên bà lén gọi cho ông Khoa, bà rất muốn ông cho lời khuyên sáng mai bà nên trả lời thế nào mà cảm thấy có lợi cho mình, nhưng gọi hai ba cuộc nhưng đầu dây bên kia không có người nghe máy, chẳng còn cách nào khác bà đành nhắn tin hết sức ngắn gọn:

– Thư mời sáng mai, rối quá…

Bà cẩn thận nếu không may người khác có đọc được tin nhắn này thì cũng chẳng hiểu gì cả và càng không biết người nhắn là ai, còn nếu ông Khoa nhận được thì sẽ biết là tin nhắn của Bà và trả lời ngay…

Và bà bắt đầu ôm cái điện thoại bên mình để chờ ông trả lời, việc bà biết thông tin từ miệng ông Khoa nói bà Trang kiện cũng phải hết sức cẩn thận, nếu chuyện này mà lộ ra thì mọi người sẽ hiểu nhầm và câu chuyện chỉ thêm rắc rối mà thôi…

Vấn đề là ngày mai bà phải trả lời như thế nào? bởi người mua là ông Hào và bà chỉ đứng tên tгêภ giấy tờ mà thôi, bây giờ bà phải làm sao để gặp ông ấy chứ? Chẳng nhẽ chỉ vì chuyện bà không đồng ý bán nhà đưa tiền cho ông ấy mua cổ phần mà ổng nỡ đoạn tuyệt với Bà hay sao? Chuyện tiền bạc giữa hai vợ chồng ông Hào thì bà cũng không quan tâm hay nói đúng hơn là không có quyền tìm hiểu, hàng tháng ông vẫn chu cấp tiền sinh hoạt, tiền học cho Hoàng Vũ là tốt lắm rồi…Chiếc điện thoại như vô tình đùa giỡn với bà, bà đang chờ một cuộc gọi hay cho dù chỉ là một tin nhắn mà sao lại khó đến thế?

Bài viết khác

Vì sao dù nghèo đến mấγ người Nhật Bản không bao giờ đi ăn xin ?

Một điều kì lạ khi đến Nhật Bản đó là thật khó có thể gặρ một người vô gia cư haγ ăn xin nào đang ngửa taγ ra xin tiền người qua đường trên ρhố. Tại sao vậγ? Hình minh họa Một người Việt Nam trong lần đến thăm thành ρhố Ginza của Nhật Bản […]

Hai ngọn nến – Câu chuyện ý nghĩa nhân văn sâu sắc

Ba tôi qua đời khi mẹ tôi còn rất trẻ. Năm đó mẹ chỉ mới vừa 28 tuổi, cái tuổi đẹp nhất của mỗi người đàn bà, và cái tuổi ấy lại cần được yêu thương. Nhưng giữa lúc nồng ấm của tình yêu thì số phận đã bức lìa ba ra khỏi mẹ, hạnh […]

Sinh nhật đầu tiên – Câu chuγện xúc động đầγ ý nghĩα nhân văn

Tɾời mùα thu đã Ьắt đầu se lạnh. Gió thổi quα xào xạc tɾên mái nhà. Hà nằm tɾằn tɾọc tɾên giường, chưα muốn dậγ. Lòng nhác buồn. Sáu giờ sáng. Cô lặng nghe từng tiếng lạch cạch ρhát ɾα từ đôi tαγ già nuα củα bà. Khi đã chắc chắn bà xuống bếρ. Hà […]