Nỗi lòng người con xa xứ 6

Tác giả: Truyệnn Ng Hiền

CHƯƠNG 6

Tình huống bất ngờ khiến Ngọc Lan trở tay không kịp. Đây không phải là lần đầu tiên Tư Kỳ lấy đồ trang sức và tiền của chị, nhưng cô vẫn giấu chồng không nói. Bây giờ trước mặt mẹ chồng và bà Thìn, thì cho dù cô có là Thánh đi chăng nữa cũng bó tay rồi. Thấy mọi người nhìn mình và cái nháy mắt của chị gáι. Thì Tư Kỳ biết tình hình lần này không giống như những lần trước. Chính sự nuông chiều và chủ quan của chị Ngọc Lan mà cậu ta coi thường tất cả, thậm chí hoang tưởng rằng tài sản này là của chị gáι thì cậu ta có quyền sử dụng.

Tư Kỳ lúng túng đứng dậy định đi ra ngoài nhưng một tiếng quát đanh của bà Ngọc Trà vang lên:

– Đứng lại…

Quá sợ hãï, cậu ta vẫn tiếp tục đi ra ngoài và vừa đi vừa nói:

– Con xin lỗi…

Có vẻ như lúc vừa rồi cậu ta về trễ, nên không nghe được câu chuyện giữa bà Ngọc Trà và bà Thìn. Cậu Kỳ không biết rằng có một người phụ nữ giỏi võ thuật gốc Bình định đang ngồi ở đây. Nên cứ thế bước ra ngoài bất chấp người gọi chính là mẹ chồng của chị gáι mình. Khi Ngọc Lan chưa kịp đứng lên kéo em trai quay lại, thì ly nước tгêภ tay bà Thìn đã văng trúng bắp chân cậu Kỳ, làm cậu ta đau quá hét lên:

– Ui, đau quá…

Ngọc Lan biết bà Thìn đã ra tay và tỏ ra lo lắng, cô nhanh chân chạy ra kéo em lại:

– Em quay vào xin lỗi mọi người đi…

– Em không chịu đâu, em đi về nhà mình đây…

Biết rằng nếu để em trai ra về thì rất khó giải thích với mẹ chồng, nên cô gần như năn nỉ em trai:

– Em mà về thì chị cũng không sống nổi ở đây đâu, em quay lại xin lỗi mẹ chồng chị với Bác ấy đi…

Nhưng Tư Kỳ tỏ ra ương bướng:

– Kệ chị, bày đặt lấy chồng là chủ tiệm vàng mà có 5 ngàn đô cũng làm lớn chuyện

Nghe cậu ta trả lời chị gáι như vậy thì bà Thìn không ngồi yên được nữa. Bà đi nhanh vượt lên chặn phía trước cậu Tư Kỳ rồi gằn từng tiếng:

– Yêu cầu cậu quay lại…

Tư Kỳ cảm thấy bực mình khi bị bà Thìn chặn đường và không giữ nổi bình tĩnh, cậu ta dùng tay đẩy bà Thìn sang một bên để lấy lối đi. Không ngờ bị dội ngược lại thì ngạc nhiên:

– Bà là ai? Sao lại can thiệp vào chuyện của tôi?

– Tôi là ai không quan trọng, nhưng cậu là kẻ ăn cắp thì tại sao lại đổ cho con gáι tôi? Tôi chỉ lấy công bằng cho con gáι, còn ngoài ra không can thiệp vào chuyện gia đình mấy người…

Nói xong bà nhìn bà Ngọc Trà rồi nói:

– Chào bà tôi về…

Bà Ngọc Trà mải suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra, đến khi nghe bà Thìn chào ra về thì vội đi nhanh đến để giữ ân nhân đã giúp mình:

– Chị ở lại chơi đã, chiều nay ăn cơm…

Bà Trà chưa nói hết câu thì bà Thìn đã cắt lời:

– Cảm ơn bà, nhưng để dịp khác bởi tôi mua vé khứ hồi nên tối mai phải bay về rồi…

Bà Trà cố gắng năn nỉ:

– Trời thương cho tôi gặp lại chị rồi thì cũng cho tôi cơ hội để trả ơn cho chị…

Bà Thìn cười:

– Tôi giúp ông bà không phải để mong được trả ơn, giờ tôi tranh thủ về gặp con cháu rồi còn ra sân bay.

Năn nỉ không được, bà Trà quyết định nói với Trần Dương:

– Con lên phòng ҳάch vali xuống đây cho mẹ, rồi chuẩn bị xe…

Mọi người cùng ngạc nhiên chưa hiểu ý của bà Trà thế nào thì bà lại nói tiếp:

– Tôi đã gặp được chị rồi thì chị đi đâu tôi đi đó…

Bà Thìn chắp tay kêu trời:

– Tui đi về miền Trung, bà đi theo làm chi cho mệt nè trời?

Bà Trà cười:

– Vậy bà chịu hủy vé chưa? ở lại với tôi mấy ngày, rồi tôi lấy vé cả nhà đi ra ngoải…

Bà Thìn im lặng, Bà đang sốt ruột vì chưa gặp được con gáι, việc giải quyết cũng chưa xong, bà cháu lâu ngày không gặp nhau mà bà cũng muốn ngủ với hai cục cưng một đêm. Nghĩ vậy nên bà đồng ý:

– Thôi được rồi, tôi đồng ý đổi vé ở lại 2 ngày nữa. Bà không phải đi theo tôi làm gì?

Bà Trà lại cười:

– Không phải chỉ mình tôi, mà cả vợ chồng cháu Dương cũng phải đi theo về phòng trọ để xin lỗi cô Mai. Làm sai thì phải nhận lỗi, không ở đâu có cái thói muốn nói sao thì nói tùy tiện được…

Ngọc Lan liếc nhìn chồng tìm sự ủng hộ, nhưng thấy khuôn mặt anh lạnh tanh thì cũng nhột. Cô quay sang bà Thìn ấp úng:

– Con xin lỗi cô, con xin lỗi mẹ…

Ngọc Lan nói chưa dứt lời thì bà Trà quát lên:

– Người mà cần phải xin lỗi là cô Mai chứ không phải chúng tôi…

Nãy giờ Tư Kỳ vẫn cúi đầu ngồi im không dám ngẩng mặt lên. Lúc này bà Ngọc Trà mới quay sang hỏi:

– Tôi hỏi anh Kỳ, anh vừa nói trong hai ngày mà anh sài hết 5 ngàn đô. Vậy anh sài thế nào? Làm những việc gì? Anh có biết để có được số tiền đó, nhiều khi chúng tôi phải ᵭάпҺ đổi cả ๓.ạ.ภ .ﻮ sống của mình mới có. Tài sản này không phải từ tгêภ trời rơi xuống, mà chúng tôi phải lao động, tích góp mấy chục năm trời mới có. Vậy mà anh ʇ⚡︎ự cho mình cái quyền được tiêu sài những đồng tiền vốn không phải của mình…

Trần Dương thấy mẹ mặt đỏ lên vì tức giận thì sợ huyết áp tăng rồi пguγ Һιểм. Anh lên tiếng nói đỡ cho vợ:

– Con xin lỗi mẹ, con xin lỗi cô…Trong chuyện này lỗi là do con, nếu con cẩn thận cất tiền thì đã không xảy ra sự việc đáng tiếc như thế này. Con hứa với mẹ sẽ rút kinh nghiệm ạ…

Bà Ngọc Trà trả lời con trai nhưng mắt lại nhìn con dâu rồi nói giọng dứt khoát:

– Con tưởng mình còn cơ hội để rút kinh nghiệm hay sao? Mẹ đã nói với con như thế nào và con cũng đã hứa và thực hiện được chưa?

Trần Dương im lặng, anh bây giờ còn có thể lên tiếng để xin mẹ nữa hay không? Khi mà lời hứa đã không thực hiện được. Nghe mẹ nói và ánh mắt mẹ nhìn về phía Ngọc Lan, thì anh hiểu rằng ý của mẹ là không thể thay đổi. Bà Thìn thấy không khí căng thẳng thì vội lên tiếng:

– Tôi không tham gia vào chuyện của gia đình, nhưng cũng xin bà cho cháu Dương một cơ hội. Từ nay sẽ quản lý chặt chẽ hơn…

Bà Ngọc Trà im lặng một hồi rồi nói:

– Nể tình bà Thìn, mẹ đồng ý cho con một cơ hội. Mọi chuyện sẽ nói sau, còn bây giờ chuẩn bị xe để đến phòng trọ xin lỗi cô Mai…Hay tôi muốn mời bà và vợ chồng cháu Mai ăn một bữa cơm được không?

Bà Thìn cười:

– Thôi thì cũng tốt, cảm ơn bà…

Bà vội đi ra ngoài nói con rể về chở vợ con cùng đến nhưng Quang Vinh đã không còn ở đó nữa. Lấy điện thoại ra gọi thì con rể đã về nhà từ lâu. Trần Dương vội lên tiếng:

– Để con đi đón vợ chồng chị ấy…

Nghe chồng nói mẹ Thìn đã vào, và hiện nay đang ngồi nói chuyện ở nhà cậu chủ tiệm vàng nơi cô làm việc, thì Thanh Mai vô cùng lo lắng. Cô hỏi chồng:

– Là anh nói với mẹ đúng không?

Quang Vinh gật đầu:

– Em biết tính mẹ rồi đấy, làm sao mà anh dám không nói chứ?

– Bây giờ phải làm sao? Em lo quá…

– Mà cũng phải nói chuyện với họ, chứ không thể im lặng như vậy được…

Nghe tin bà ngoại vào, cả hai đứa con đều tỏ ra vui mừng. Chẳng cần phải nói thì Thanh Mai cũng vô cùng ҳúc ᵭộпg. Cô không ngờ lúc nào mẹ cũng luôn theo sát bên cô, vậy mà lúc nào cô cũng làm mẹ phải lo lắng. Cô muốn gọi cho mẹ nhưng rồi lại sợ không dám lên tiếng, bởi tính mẹ hết sức nghiêm khắc nếu như con cái làm trái ý mình. Đúng lúc đó thì điện thoại của Quang Vinh có cuộc gọi đến, nhìn người gọi thì anh nói với vợ:

– Cậu chủ Dương gọi…

– Anh nghe đi, xem cậu ta nói gì…

Quang Vinh lên tiếng:

– Alo, tôi nghe nè cậu chủ ơi…

– Xe em đang chờ ở ngoài, anh chị và cháu chuẩn bị ra xe em chở đi ăn nhé…

Quang Vinh ngạc nhiên và không hiểu cậu chủ muốn nói gì nên hỏi lại:

– Cậu chủ nói gì tôi không hiểu? có phải bà ngoại các cháu muốn vợ chồng con cái tôi được đi ăn không?

– Dạ, đúng rồi…

Mặc dù chưa hiểu chuyện gì nhưng hai vợ chồng cùng 2 con vội vàng thay đồ rồi ra xe. Xe cậu chủ chở cả nhà 4 người đến nhà hàng, tuy hơi bất ngờ nhưng cả hai vợ chồng không ai dám lên tiếng. Bà Thìn và bà Trà đã đứng đón ngay tại sảnh, vừa nhìn thấy con gáι và cháu ngoại thì bà Thìn tỏ ra ҳúc ᵭộпg hai mắt đã rưng rưng lệ. Thanh Mai cúi chào bà chủ Ngọc Trà, cô tỏ ra áy náy về việc ra về trong ngày bà chủ trở về nhà.

Khi nghe cậu chủ nói mời cả nhà đi ăn, thì cô chỉ nghĩ rằng mẹ cô đã nói chuyện sao đó, Nên bà chủ muốn mời cả nhà đi ăn để hiểu nhau nhiều hơn. Nhưng khi thấy cả bà chủ đứng đón cùng mẹ thì cô vô cùng ngạc nhiên và có phần khó hiểu. Gia đình cô chẳng qua cũng chỉ là những người làm giúp việc. Thứ công việc thuộc nhóm thấp trong xã hội. Vậy thì với vai trò là bà chủ một tiệm kinh doanh vàng, hà cớ gì mà bà Trà lại phải ra đón. Vị trí của bà là chiếc ghế chính giữa của chủ nhân chứ không phải đứng ngoài sảnh như thế này. Vì đã quyết định nghỉ việc, nên cô có vẻ bình tĩnh chứ không còn sợ hay lo lắng nhiều nữa. Trái với suy nghĩ của Thanh Mai, bà Trà cầm tay cô thân mật như con gáι, rồi vừa cười vừa nói:

– Vào đi con, bất ngờ lắm phải không?

Bất ngờ này chưa xong thì lại đến bất ngờ khác, khi cô chủ Ngọc Lan đi đến nói với Thanh Mai:

– May quá chị Mai đến rồi, phụ em chọn món ăn nhé…

Thanh Mai từ chối:

– Thôi tôi không dám đâu cô chủ, tôi đã đi ăn nhà hàng đâu mà biết lựa đồ ăn chứ?

Bà Thìn nghe thấy thế thì lên tiếng:

– Ý của cô Ngọc Lan muốn con lựa đồ ăn cho các bé. Đưa Menu nhà hàng lại đây, mình cùng chọn món được mà…

Thanh Mai cười:

– Xin lỗi cô chủ, tôi lại cứ tưởng…chứ con tôi ăn đơn giản lắm…

Trong khi mọi người lựa món ăn thì phía đầu bàn, hai bé Quang Linh và Thanh Vy đã tíu tít bên bà Trà, miệng kêu ngoại như đã quen biết từ lâu.

Khi đồ ăn đã được mang lên, việc đầu tiên là vợ chồng Trần Dương nói lời xin lỗi Thanh Mai. Vì những câu từ, lời nói quá vội vàng, đã ҳúc ρhα̣m và làm tổn thương chị. Đồng thời Trần Dương cũng trả lời rằng, người lấy số tiền kia chính là Tư Kỳ. Qua giây phút bất ngờ, Thanh Mai có vẻ ҳúc ᵭộпg:

– Cô cậu chủ đừng làm thế…mọi người hiểu rằng tôi không có lấy tiền là được rồi.

Nhưng sau câu nói của cô là bà Ngọc Trà lên tiếng:

– Làm sai phải nhận lỗi cho dù người đó là ai, con không việc gì phải áy náy. Bữa cơm hôm nay ta mời không phải vì chuyện đó. Mà ta muốn các con hiểu rằng bà Thìn chính là người ơn của gia đình ta. Nhờ bà ấy cứu ๓.ạ.ภ .ﻮ thì gia đình ta mới có ngày hôm nay…

Bà Trà nói đến đâu thì vợ chồng Vinh Mai cứ nhìn nhau ngạc nhiên, còn bà Thìn thì chỉ mỉm cười. Lúc này cô mới hiểu tại sao mà gia đình bà chủ lại đối với gia đình nhỏ của cô tốt đến thế. Nhìn hai con đang vui đùa bên hai bà, mà lòng cô cũng thấy rộn ràng như trở về tuổi ấu thơ khi mỗi độ xuân về.

Bài viết khác

Người đàn ông của gia đình – Hạnh phúc là đôi khi bên cạnh có một người thực sự hiểu và chia sẻ cho mình

Hôm nαy lúc đi làm về, đứng đợi đèn đỏ ở ngã tư, bỗng nghe từ ρhíα sαu câu chuyện củα hαi người đàn ông nọ. – Hαy là αnh đi cùng luôn đi, đỡ mất công. Lúc đó mọi người ăn xong hết mất. – Không, αnh ρhải về nhà cắm nồi cơm cho […]

Đứa trẻ hiểu chuyện – Câu chuyện ý nghĩa sâu sắc

Hồi mình mới 6 tuổi, bố mẹ bỏ nhau vì bố ham chơi, vô tâm, cờ bạc, nợ nần. Mình và đứa em mới sinh cũng mỗi đứa một nơi, mẹ đưa em trai đi, còn mình ở với bố và ông bà nội. Nhớ ngày ấy là năm mình vào lớp 1, mẹ thì […]

Khi cha mẹ già ta làm gì vẫn không đủ – Câu chuyện nhân văn

Sáng nay, khi xuống lầu đi làm, tôi buột miệng “ Mẹ ở…nhà, con đi làm đây!” Tôi khựng lại, chợt nhớ ra mẹ đã mất rồi. Tôi nhìn lên bàn thờ, thắp nén nhang, rồi đi… Như vậy là tôi đã đứng về phía những người không còn mẹ… Thằng con tôi, 16 tuổi, […]