Những lá thư oan trái – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc

Hắn tên Nam. Da bánh mật , tóc dựng đứng, người chắc nịch . Là một trong hai thằng đẹp giai thứ hai trong lớp. vì vài mụn trứng cá nên hắn tụt xuống hàng thứ ba . Hắn viết thư tán gái thế này:

” Quê hương tươi đẹp.

ngày.. Tháng.. Năm..

Oanh ơi!

Đêm nay trăng rất chi là sáng. Ánh vàng rạng rỡ, chiếu rọi vào tâm hồn mình. Thế là mình nhớ đến Oanh. Vì Oanh cũng giống như chị Hằng.

Vậy mình viết lá thư này gửi đến Oanh với lời chào quyết thắng.

Tái bút :

Ví dụ lúc này mình xin nắm tay Oanh , thì liệu Oanh có đồng ý không?

 

 

Ký tên”

Đó là bức thư tình đầu tiên trong đời hắn viết cho Oanh. Nhưng mà là viết hộ cho thằng Hùng . Vì nó phải lòng Oanh.

Oái oăm thay hắn cũng phải lòng Oanh hơn cả nó. Ba đứa học cùng lớp. Hắn với Hùng nhà kề nhau là bạn “tí teo” từ thủa nhỏ, có thể gọi là bạn “con chấy cắn đôi”. Hai đứa cùng tuổi.

Chỉ có điều Hùng học giỏi môn toán, còn hắn thì giỏi môn văn. Hùng thẳng tính, bộc tuệch, bộc toạc. Hắn thì trầm tính, cả nể, ít nói. Cả hai đều đẹp giai thứ nhất trong xóm .

Oanh thì ở xã khác cách hơn mười cây số. Hàng ngày Oanh phải đi xe đạp từ sáng tinh mơ đến thị trấn chỗ bọn chúng để học cấp ba.

Cho tới tận cuối năm lớp chín. Ngày nào cũng vậy. Chẳng thằng nào bảo thằng nào. Đường thẳng tới trường không đi mà cùng đèo nhau đi vòng ra đầu làng, thấp thỏm chờ Oanh tới. Để rồi lẽo đẽo đạp xe theo Oanh đến lớp.

Oanh đẹp lắm! Cao vừa phải, dáng thon thon, lúc nào cũng mặc cái áo phin xanh trứng sáo. Tóc buộc trên đỉnh “đầu chim gáy” vổng lên như trẽn lúa mẩy. Cái cổ cao trắng mịn cùng đôi tai xinh xinh có lỗ dùi sẵn để đeo khuyên.

Đôi mắt long lanh như luôn hỏi người khác một điều gì (?), làm người ta bối rối. Nhất là mùa đông, Oanh cứ như hiện ra từ sương mù mướt nước. Đẹp tan nát cả lòng hắn. Đẹp như cái cô diễn viên đóng phim ” chị Nhung” mà bọn con trai thời ấy thần tượng.

Hôm ấy Hùng năn nỉ nhờ hắn viết hộ lá thư trên để tỏ tình với Oanh. Hắn điếng người bảo :

– Chúng mình còn đang đi học. Nhỡ bố mẹ biết thì sao? Nhỡ Oanh từ chối thì xấu hổ lắm! Chúng nó biết lại trêu chọc cho..

Nhưng Hùng dứt khoát :

– Cứ viết hộ tao, tao thích Oanh lắm rồi! Nhỡ đứa khác “cưa mất” thì sao? Tin mày tao mới nhờ chứ!

Nể nó quá! Lại trung thành với tình bạn. Hắn đành bấm bụng viết mất một đêm. Viết đi viết lại có lúc lại ký nhầm tên mình rồi xóa đi. Xong gấp lại cẩn thận, ôm lấy tờ giấy mà buồn, hôn lên như muốn vĩnh biệt cả cuộc đời.

Sáng hôm sau, hắn đau lòng đưa lá thư cho bạn. Rồi đèo nó đi vượt qua. Để nó nhét lá thư vào cặp của Oanh buộc ở sau xe .

Lúc về học, theo dõi thấy Oanh vội vàng về trước như lảng tránh. Hắn trách Hùng :

– Thấy chưa? Đã bảo mà! Oanh không thích mày đâu.

Nhưng Hùng ra vẻ sành sỏi bảo :

– “Cứ từ từ rồi khoai sẽ nhừ ” với lại “thứ nhất cự ly, thứ nhì cường độ”. Giờ mày cứ viết tiếp hộ tao. Thật tha thiết vào. Bao giờ cưa đổ Oanh mới thôi.

Thế là từ đấy cho đến hết năm học. Thỉnh thoảng Hùng lại nhờ hắn viết thư cho Oanh. Tùy theo cung bậc và tình hình thực tế.

Mỗi lần viết thư. Hắn như nhập hồn vào những điều Hùng dặn dò. Lấy tên mình viết, để chinh phục trái tim Oanh. Hắn yêu Oanh sao thì viết vậy. Nháp xong xuôi, khi viết lại mới thay tên của Hùng vào.

Hắn bày tỏ tất cả tâm hồn đang say sưa, đau khổ. Trái tim đang yêu tha thiết, dày vò. Nỗi nhớ nhung như biển cả sóng dồi, sự giận hờn như lãng đãng mây bay trong hoàng hôn…

Hắn giãi bày bằng tất cả những câu từ về tình yêu lãng mạn nhất nghĩ ra, hay đã học được trong sách truyện, tiểu thuyết Ta, Tây, Tàu. Trích cả lời hay, ý đẹp trên báo Tiền phong, Văn nghệ…

Mỗi lần xong. Hùng chỉ việc cầm lấy thư chép lại và gửi đến Oanh bằng một cách nào đấy. Mà vẫn nhận về sự im lặng, lảng tránh. Nó càng tăng “cường độ” bao nhiêu, hắn càng buồn và đau khổ bấy nhiêu. Những lá thư càng dài, càng cải lương hơn bao giờ hết.

Một hôm bực mình Hùng bảo :

– Mày không cưa đổ Oanh cho tao thì mày éo phải là thằng học giỏi văn

Thương mình, thương bạn hắn lại cố gắng… Hôm ấy. Hai thằng bàn nhau chờ “tháo khoán” để xem bộ phim màu chiến đấu của Liên x.ô. Giành tiền mua được mấy tờ giấy viết thư rất đẹp. Hắn nắn nót viết một đoạn thơ tình của Xuân Diệu sau đó cài thêm một đoạn thơ của mình :

Oanh t. m. ơi!

” Dù cho đau khổ biết bao nhiêu

Tan nát con tim dẫu có nhiều

Tôi vẫn yêu em dù thất vọng

Còn hơn cuộc sống chẳng hề yêu”

Oanh t. y. ơi!

Em là yêu dấu của tim anh

Em là mơ ước của ngọt lành

Em là hoa nở ngàn trăm mộng

Em là nữ chúa của hồn anh

Oanh y. d. ơi!

Nếu như đọc xong lá

thư này mà em không nhận lời yêu anh thì anh sẽ t.ự t.ử ch.ết luôn cho rồi!

Tái bút :

Xin vĩnh biệt em trước.

Ký tên… ”

Thế mà không ngờ, hôm sau đưa Hùng lá thư ấy. Khi tan trường, hai đứa đã như dính vào nhau. Hùng bảo hắn đi bộ và xách cặp hộ nó về . Còn Hùng lấy xe đạp kèm Oanh về tận nhà. Thế là họ yêu nhau.

Có lần còn nghe Oanh trêu Hùng: “Anh học văn dốt thế. Mà sao viết thư cho em lại tuyệt vời vậy? Làm em ứa nước mắt”. Hùng trơ trẽn bảo:” Vì anh viết cho em bằng tất cả tâm hồn và trái tim”.

Vì nể nó và trung thành với tình bạn, giờ thêm tình yêu ngang trái với Oanh. Hắn âm thầm chịu cảnh ra rìa. Làm “tay sai” cho họ.

Có hôm lao động nhà trường. Hùng nhờ hắn mang cho Oanh mượn cái cuốc. Hắn cần mẫn mài cho lưỡi cuốc sắc, chêm cán cho chắc, lấy vạt áo lau chùi vì sợ Oanh đau tay. Hắn ra vườn chọn hái những quả ổi ngon nhất, đưa cho Hùng rồi từ xa nhìn Oanh ăn ổi ngon lành và khen:”Ổi nhà Hùng ngon thế!”

Nhưng có lẽ đau nhất là cái hôm đi chơi chung ở cạnh nghĩa địa. Thấy Oanh bảo rất thích hoa tầm xuân. Hắn liền chui vào bụi hái ra một ôm, bị gai cào xoạc cả mặt. Trong khi Hùng xâu thành chuỗi đội lên đầu Oanh, rồi cả hai cười khúc khích.

Thì hắn lại phải đi về bằng chân không. Vì đã phải âm thầm vứt đôi dép mới mua giẫm ngập vào đống phân trâu. Nhưng biết làm sao được? Hắn nể Hùng, trung thành với tình bạn, giờ lại thầm yẻu Oanh nữa.

Nhưng có một lần hắn suýt không chịu được. Tí nữa hắn đã đập vào mặt Hùng và chắc rằng tình bạn sẽ mất đi mãi mãi..

Trưa hôm ấy. Khi tan trường trời bỗng sập xuống, mây đen cuồn cuộn. Xe đạp của Oanh bị hỏng. Hùng bảo Nam :

– Tao mang xe của Oanh đi sửa. Nhờ mày chở Oanh về cho bố mẹ khỏi mong. Rồi sáng mai tao sẽ đến đón Oanh đi học.

Hắn mừng rơn. Trời có sập xuống hắn cũng không sợ. Vì đây là lần đầu tiên hắn được chở Oanh và là cơ hội để tặng Oanh một món quà.

Hắn đèo Oanh ở sau xe, cái lốp hơi bị non. Kệ! Trái tim hắn chả đang bay trên đá hộc. Oanh ý tứ ngồi xa tít ra một khoảng cuối gác- ba-ga. Làm tay lái cứ chung chiêng. Kệ! Tâm hồn hắn chả đang bị “Từ trường” của Oanh chi phối theo những làn sóng lạ lẫm.

Hai người cứ im lặng vì chẳng biết nói gì với nhau. Thỉnh thoảng xe vấp vào những hòn đá. Oanh vội bíu vào hông hắn , rồi lại rụt phắt tay lại. Hắn thầm oán trách :” Sao Oanh không bíu lâu lâu một tí”.

Bỗng xe sa xuống một ổ gà, làm Oanh dồn lên ép cả khuôn ngực mềm mại lên lưng hắn . Một cảm giác lạ kỳ làm hắn run lên bần bật, người nóng ran. Hắn đạp xe như bay trong mơ. Dù lúc này trời có sập cũng không sợ.

Mà trời sập thật. Cơn giông lúc nãy đã đuổi tới. Trút mưa xuống rào rào. Mưa giăng bốn bề, gió quật ríu ríu. Hai người ướt sũng… Mà hắn vẫn đèo Oanh lao vù vù về phía trước. “Oanh ơi! Em có cảm nhận được tình anh. Anh sẽ đưa em vượt qua mọi bão giông…”

Đến rìa cánh đồng nọ, cạnh vườn chuối rậm rạp thì trời đã tạnh mưa. Oanh bảo hắn dừng lại, xuống xe :

– Cậu siêu thật! Cảm ơn cậu nhé! Nhà mình đây rồi.

Nhìn Oanh tóc bết xuống hai má, quần áo mỏng, dính chặt vào thân người run rẩy. Hắn thấy thương yêu Oanh đến lú lẫn. Định vất xe ghì chặt lấy Oanh mà vuốt ve, an ủi. Nhưng hắn nể Hùng , trung thành với tình bạn, giờ lại yêu Oanh nữa.

Hắn liền giúi vào đôi tay đang khoanh lên che ngực của Oanh cái hộp nhỏ mà hắn luôn giấu trong quần lót. . Rồi hấp tấp nói :

– Từ khi nhìn thấy Oanh mình đã chờ lúc tặng Oanh cái này. Oanh giữ gìn nó làm kỷ niệm nhé! Mình về đây.

Hắn nhảy lên xe phóng về vùn vụt như chạy trốn. Những vũng nước như bị xé ra làm đôi…

Cả đêm hôm ấy hắn bâng khuâng, dằn vặt không ngủ được. Nhưng tặng được Oanh kỷ vật đó hắn cũng thấy nhẹ lòng. Thôi các bạn yêu nhau đi! .

Sáng hôm sau đến lớp. Giờ ra chơi. Hùng kéo hắn ra gốc cây phượng già cuối sân trường thì thào khoe.

– Sáng sớm nay đi đón. Oanh cho tao hôn rồi, cho cả bóp v .ú nữa. Ôi thích lắm mày ơi! Sướng lắm mày ơi! Ôi vườn chuối mộng mơ. Cảm ơn mày nhé!

Hắn nghiến răng định đấm vào mặt nó cho hả giận. Nhưng hắn nể Hùng ., trung thành với tình bạn, giờ lại thầm yêu Oanh nữa.

Hắn vỗ vỗ vai Hùng dặn : “Mày cầm hộ túi sách của tao về nhé!” Rồi cúi đầu đi ra phía bờ sông Cái … Trái tim đau khổ của hắn đang chìm ở đó. Hắn đi vớt nó…

Nam đã thề trong thư với Oanh. Nếu không có Oanh hắn sẽ tự tử. Hắn trung thành tình bạn với Hùng, hắn yêu Oanh. Không có Oanh cuộc đời này chẳng có ý nghĩa gì. Hắn sẽ giữ lời thề.
Hắn lao đầu xuống lòng nước lạnh ngắt …

Hắn lơ mơ thấy hai bàn tay như thép ấn xuống ngực. Rồi chợt thấy khuôn ngực Oanh mềm mại, nóng hổi áp xuống ngực mình. Thấy mình ngộp không thở được. Rồi một đôi môi mềm ấm gắn chặt vào miệng mình mà mút lấy, mút để. Người hắn nóng rần. Hắn choàng tỉnh gọi :

– Oanh!

– Ôi mẹ ơi! Cậu tỉnh rồi.

Hắn nhìn lên. Phía trên bầu trời là khuôn mặt trái xoan đầy đặn, bết tóc, hổn hển phả hơi ấm đầy mặt hắn. Một chị gái đang nhìn nửa mừng rỡ, nửa tò mò. Chị nhẹ nhàng cài lại cúc áo, cúc quần cho hắn, rồi đỡ hắn ngồi dậy :

– Cậu đi xuống đây.

Hắn đứng dậy theo chị như cái máy. Tới bên một con thuyền cắm sào đậu gần đấy.

Chị xuống khoang lục lọi rồi lên đưa cho hắn bộ quần áo bộ đội bạc màu :

– Quần áo của bố chị đấy! Cậu vào bụi tre kia thay quần áo đi. Nhớ lúc nào chị gọi thì mới được tới.

Lúc sau nghe tiếng chị gọi, hắn vội đi lại.

Chị đã thay bộ quần áo mỏng, nhẹ mặc ở nhà, màu hoa cà, đang mỉm cười, vẫy hắn xuống thuyền. Chị chỉ cái gế mây nhỏ trên sạp bảo :

– Cậu ngồi xuống đây. Này uống ngụm trà gừng nóng này. Chị tên là Hạnh. Hãy kể chị nghe, sao em lại làm việc dại dột vậy?

– Hắn im lặng, cúi đầu

Chị ngồi bệt dưới khoang thuyền , một chân khoanh một chân gập lên ngực, đôi tay chị khéo léo quấy nhẹ nồi cháo nhỏ. Chị ngước đôi mắt màu nâu ấm áp, nheo nheo ngắm khuôn mặt hắn.

– Em còn rất trẻ.

Tương lai còn dài, cuộc đời bao la rộng lớn đang chờ đợi phía trước. Em đừng dại dột như vậy nữa. May chị đang gỡ lưới gần đó nhìn thấy. Không thì bây giờ á! Em đang nằm chết ở đáy sông lạnh lẽo, đen ngòm. Xác trương dần hôi hám, tận bảy ngày sau mới nổi lên. Trong khi đó á! Bố, mẹ và người thân kêu khóc, lo lắng đi tìm kiếm khắp nơi. Em thấy có đáng không?

– Nhìn vào đáy mắt và nghe chị nói, hắn thấy mình như được chị truyền sang một làn sóng ấm áp, gần gũi, khai mở ra một khoảng trời trong tâm thức. Như bỗng cởi mở cõi lòng. Hắn ngoan ngoãn kể cho chị nghe tất cả…

Chị ngồi nghiêng nghe, cái dái tai trắng mềm có cái lỗ chờ để đeo khuyên, lấp ló sau những sợi tóc đen mượt buồn trầm, rồi chị thốt lên:

– Trời ơi! Cậu bạn tội nghiệp của chị. Thể nào lúc tỉnh cậu gọi tên Oanh. Cậu ăn bát cháo cho an thần lại này! Cháo cá Bò vàng nổi tiếng chỉ sông quê mình mới có đấy! Chị chưa yêu ai bao giờ vì tự ti mình là dân thuyền chài.

Nhưng chị hiểu, cảm nhận được tình yêu là một cái gì đó đẹp và thiêng liêng lắm. Nếu chị yêu một ai đó, chị cũng sẵn sàng chết cho người ấy. Chị thề đấy!

Câu chuyện tự tử vì Oanh của Nam không ai biết ngoài chị. Chị Hạnh vừa là ân nhân cứu mạng, vừa là người bạn tâm giao làm cho hắn nguôi ngoai nỗi đau đầu đời. Từ hôm đó, hàng ngày sau giờ tan học, hắn lảng tránh đôi bạn đang ríu rít., đi tắt ra bờ sông.

Lần nào chị cũng đã chờ sẵn ở đó. Thấy Nam bao giờ mắt chị cũng ánh lên, mỉm cười âu yếm. Càng gần gũi thì chị càng lộ cho Nam biết thêm vẻ đẹp của mình. Hàng ngày chị luôn dấu dưới lớp quần áo cũ bình thường, kham khổ và khăn che kín mít.

Xuống nước chị thuần thục như con rái cá, với thân hình cân đối tuyệt đẹp. Chị dạy Nam các kiểu bơi. các kỹ thuật cùng bí quyết bắt cá, giảng giải tập tính từng loài.

Một hôm nghe tiếng vỏ ốc cắm trên đầu những thanh tre trong hõm bẫy bên bờ sông khua lóc cóc, báo hiệu có cá đang ăn mồi. Chị bảo:

– Nào anh thực tập cho em xem.

Chị thỉnh thoảng cứ lẫn lộn “anh” và “em” như vậy, rồi bập bập đôi môi ra điều nhịu mồm. Nam cởi trần vác nơm đến. Nhằm vào bẫy từ trên bờ đất cao chụp xuống.

Một cú quẫy khủng khiếp hất hắn và chiếc nơm văng ngược lên cao, rơi tòm ra xa. Chị đứng cười như lắc nẻ rồi chợt tròn mắt ra xuýt xoa tiếc rẻ : “Mẹ ơi! Cả đời chị chưa từng gặp con cá nào to như vậy”.

Hắn lóp ngóp lên bờ, tay kéo lại quần cộc che vội đám lông măng tua tủa thò ra ngoài . Chị ý tứ quay mặt giấu miệng cười thèn thẹn. Thân mình chị nghiêng đi mà cặp mông tròn trịa vẫn chìa lại. Hắn trộm nhìn vào khoảng hông trắng mịn.

Đêm rằm ấy. Chị hẹn Nam ra sông chơi. Chị ngồi ngửa, lưng dựa vào cái tựa gỗ đệm chăn, dùng hai bàn chân đặt lên hai mái chèo, thong thả khua như một điệu múa quay chậm. Con thuyền nhỏ trôi đi lững thững trên mặt ánh sáng lênh loang, ngập ngụa. Gió sông mân mê luồn qua kẽ háng mát miên man.

Rồi chị cất lên tiếng hát ngọt ngào, quyến rũ. Lời hát như giấu kỹ dưới đáy phù sa của lòng sông Hồng nơi cửa biển.,được chị súc qua nước bọt rửa sạch sẽ, bay là là dưới ánh trăng vàng :

Ôi trái tim em dầm mình trong thương nhớ

Người yêu ơi! Có thương hộ em không?

Bám từng mảng buồn… Trong lòng sông… em đợi em mong

Anh quăng lưới yêu

Thu hết lại tình em…về cùng anh, anh hỡi!

Nam ngồi nơi mũi thuyền lắng nghe, từng câu hát chị như ngấm vào tâm hồn. Tâm hồn hắn bỗng mọc cánh bay lên. Hắn nhớ đến Oanh rồi cất lên hát bằng tiếng vỡ giọng :

Một khúc tình mơ , một khúc tình thơ

Tôi thương em đấy! Mà chưa có tình

Giấu đi má thắm môi xinh

Che lòng cả một khối tình gieo neo

Tính tình tang… Tang tính tình

Tôi ngồi ngơ ngẩn hát theo

Còn em thong thả buông chèo xuôi sông

Lục bình hoa tím theo dòng

Trăng tràn mặt nước thong dong mơ màng

Cánh chim mềm mại bay ngang

Tiếng ca em đẩy nhẹ nhàng thuyền trôi

Lòng tôi em rủ bằng môi

Tim tôi em dắt bằng lời yêu thương

Lúc chia tay. Chị đưa cho một sụi cá nặng. Rồi nhét vào túi ngực Nam một tờ giấy.

Chạy về đến sân nhà, hắn vội mở ra đọc dưới ánh trăng. Lá thư nhòe lệ:

“Em yêu dấu!

Hãy tha lỗi cho chị gọi em như vậy! Dù chị hơn em 5tuổi. Nhưng chị một đời cô đơn, không nhà không cửa. Chỉ có duy nhất con thuyền và dòng sông cùng nỗi tủi buồn từ cha ông để lại.
Nhưng cuộc đời hay số kiếp đã

Đưa em đến. Khi thấy em lao xuống nước chị đã chợt nghĩ. Chị đã thuộc về người đàn ông này.

Và chị đã bất chấp lời nguyền cùng Hà Bá : “không cứu người chết đuối”.Để lao xuống cứu em.

Từ giây phút ấy, trái tim và thể xác chị đã thuộc về em mãi mãi. Em có hiểu không?

Nếu em chê, thì chị cũng không hề oán trách một chút nào. Em hãy bay đi với đôi cánh tự do vào cuộc đời. Hãy luôn nhớ rằng: Nơi cửa con sông quê này, chị yêu em mãi mãi. .
Em yêu anh muôn đời, muôn kiếp”

Mấy hôm sau. Hùng và Oanh lại đưa Nam một bức thư. Bức thư rất thơm và trang trí hoa, bướm tự vẽ rất đẹp .

Họ bảo:” Cái Lan cùng đội thi giỏi văn gửi cho cậu đấy! Nó thích cậu lắm đấy! Nó vừa là nhà thơ, là họa sĩ tương lai nữa”. Tan học, hắn chạy ra bờ sông cái mở ra đọc.
” Một ngày buồn! Tháng tám.

Nam ơi!

Dạo này thấy cậu buồn và ưu tư làm mình cũng buồn theo. Chủ nhật này cậu ra bờ sông vẽ với mình đi. Cậu là người con trai đầu tiên trong đời mình rủ đi chơi đấy!
Cậu mà không tới thì…

Tlnc,ntc…Tyc.

Ngọc Lan ”

Thực lòng Nam cũng rất muốn đi chơi với Lan và xem Lan vẽ. Lan là cô bạn rất tâm đầu, ý hợp với hắn trong đội tuyển văn của trường.

Nhà nàng giàu có. Nàng có vẻ đài các, mong manh, môi luôn đỏ thắm khác thường. Khuôn mặt đẹp như tiên. Chỉ mỗi tội ngực và mông nàng lép kẹp. Nên chưa bao giờ hắn thích nàng cả. Hắn vẫn yêu Oanh.

Đọc xong hắn xé bức thư vất xuống sông.

Sau đó hắn lảng tránh chị Hạnh và lảng tránh luôn cả Lan nữa.

Thế rồi cũng đã đến lúc hết cấp ba

Cả bọn ráo riết ôn thi đại học. Chiến tranh biên giới nổ ra. Nam và Hùng vì đi học muộn, nên lúc này đều đến tuổi đi bộ đội.

Cả hai háo hức chuẩn bị lên đường nhập ngũ. Trong thâm tâm Nam chỉ muốn đi thật xa, để không bao giờ nhìn thấy Oanh nữa. Cũng bởi lúc ấy Hai gia đình của Hùng và Oanh đã làm lễ đặt trầu, ăn hỏi.. Chỉ chờ đủ tuổi là họ sẽ kết hôn.

Trước hôm dạm ngõ. Oanh có gặp Nam trả lại món quà mà hắn đã tặng cùng mẩu thư:

“Nam ơi! Chúng mình mãi là bạn thân của nhau. Nhưng món quà này mình không dám nhận đâu. Bạn chính là món quà vô giá mà cuộc đời đã tặng cho mình và Hùng. Chẳng có gì hơn được.”
Ngày lên đường. Nam quyết định đến chia tay chị Hạnh.

Bởi vì từ đêm đọc lá thư bất ngờ của chị. Hắn cảm thấy vô cùng khó sử. không dám đến gặp chị nữa dù rất nhớ. Nhiều hôm Nam bí mật nằm ở bụi tre nhìn chị từ xa. Thấy chị lầm lũi giăng câu, thả lưới.

Trong lòng Nam tràn ngập một tình thương mến vô bờ. Đôi lúc còn mơ hồ như hắn yêu chị. Nhưng bóng hình lộng lẫy của Oanh mà hắn yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, luôn làm cho chị bị mờ nhạt.

(còn tiếp…)

Cảm ơn các bạn đã đọc.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *