Nhớ về anh – Cảm động cây chuyện nhớ về những người hy sinh cho nền độc lập tổ quốc

Tôi trở về quê lần này sao thấy lòng mình cứ nặng trĩu , ngày mai là ngày giỗ lần thứ 43 của H

Tôi và H học cùng khoá , học xong năm 2 thì H vào bộ đội .

Sân ga chiều ấy cứ đọng mãi trong tôi ,hình ảnh H thò đầu ra khỏi toa , cầm mũ vẫy vẫy và cũng là hình ảnh cuối cùng tôi có được với H . Tôi cố chen lại để được nắm tay H nhưng không thể, người đưa tiễn quá đông….

 

 

Và tôi chờ đợi H cho đến ngày biết tin H hy sinh

Tốt nghiệp , tôi đi làm gần nhà … Cũng có vài người ngỏ lời yêu tôi. Nhưng H đã ở sâu thẳm trong trái tim của tôi . Tôi cứ tin rằng H vẫn còn và ở đâu đó trên đất nước này ! Tôi từ chối tình yêu của đồng nghiệp !

Sau giải phóng tôi xin chuyển công tác vào nơi H hy sinh , để tìm phần mộ H ,và hy vọng H còn sống

Tôi đã đi hầu hết các nghĩa trang của tỉnh, nhưng không tìm được phần mộ của H . Tôi lại càng buồn hơn là hầu hết phần mộ của các anh đều không có tên . Tôi cũng hỏi thăm những nơi mà ngày xưa có bộ đội đóng quân , hy vọng H ở đó .

Lội qua bao nhiêu con suối , bao nhiêu khu rừng , chân tôi sưng tấy , tóc tôi bết tửng mảng , ngươi tôi gầy rộc đi , mắt thâm quầng sâu trũng … Mà cũng không có kết quả…?

Thương nhớ anh, tôi đứng ở bìa rừng cứ thế khóc gọi tên anh !

– Anh ơi , amh ở đâu ? Anh có nghe thấy tiếng em gọi anh không ? Nhưng chỉ có tiếng vọng của núi rừng đạp lại, và tiếng con chim Bắt Cô Trói Cột từ bên kia thung lũng vọng sang…?

Con tim tôi đã khép lại, tóc tôi đã bạc nhiều , tấm ảnh H tặng tôi hồi ấy, đã ố vàng . Những sợi tóc tôi quấn quanh tấm ảnh vẫn màu đen . Thường ngày tôi vẫn mang tấm hình H ra .. Mặc cho nước mắt lăn dài !

Bố mẹ H cũng đã mất , em trai H cũng hy sinh . Chỉ còn cô em gái lấy chồng vẫn ở lại trong căn nhà

Tôi thắp hương cho các cụ và H , rồi ngã quỵ xuống bất tỉnh

Ngọc đỡ tôi dậy , xoa dầu cho tôi hai chị em cứ thế ôm nhau khóc . Ngọc gọi tôi trong tiếng nấc lạc giọng

Chị cả ơi …chị cả… Sao đời lại khổ đến cùng cực đến thế này …?

Con đường xưa , nay đã đổi thay, hàng dừa không còn nữa , hàng me mùa này đang thay lá , những vạt cỏ hai bên đường vẫn xanh rì . Tôi ngồi bên vệ cỏ chỗ ngày xưa tôi và H vẫn ngồi bên nhau , ngắm hoàng hôn chìm dần trên sông quê . Tôi lững thững dắt xe , mà ko biết mình đang đi về đâu…?

Mỗi khi đi trên con đường này , bao nhiêu kỷ niêm cũ lại vọng về…

BẾN ĐỢI

Nhận tin anh nằm lại
Nơi chiến trường xa xa
Thời gian đã phôi pha
Em không tin điều đó
Hạt mưa rơi ngoài ngõ

Ngọn gió thổi qua vườn
Vẫn nhủ lòng em luôn
Anh không về được nữa
Em vẫn ngóng tin anh

Nơi chiến trường khói lửa
Biết anh không về nữa
Sự thât sao phũ phàng
Em nhớ chuyến đò ngang

Chia tay anh chiều ấy
Mỗi khi lòng thức dậy
Em nhớ kỷ niệm xưa
Em đã trao cho anh

Tình yêu tuổi mười bảy
Những nụ hôn nồng cháy
Bên con đường năm xưa
Nghiêng nghiêng rợp bóng dừa

Hoa bìm bìm nở tím
Có bao điều thầm kím
Em trao cả cho anh
Dòng sông quê trong xanh

Bến đò Chờ còn đấy
Mà tin anh không thấy
Thư anh gửi thưa dần
Theo đường dài hành quân

Mặt trận xa vời vợi
Một lòng em chờ đợi
Ngày chiến thắng anh về
Rồi lòng em tái tê

Anh không về mãi mãi
Tình yêu thì con gái
Gửi theo cùng anh đi
Em nhớ ngày anh đi

Là mùa hoa gạo rụng
Đã im rồi tiếng súng
Sao anh vẫn không về
Em và bến sông quê
Vẫn đợi anh mãi mãi.

Nguồn: Bùi đình khoa.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *