Nhân quả tới sớm 6
Nguyễn Minh Minh
-Tú. Mày ngồi đấy làm gì thế? Tao vừa nhìn thấy con vợ mày ngồi sau xe con dì nó đi phố. Ai cho phép nó đi mà dám đi?. Con cái nhà vô phương, vô phép vậy. Đúng là cái loại không cha không mẹ nó mất dạy thế.
Bà Lệnh phóng xe về tới cửa đã quát tháo ầm ĩ. Lúc này ông Lệnh đang rửa chậu xương, mới ngẩng lên hắng giọng.
– Sao lúc nào bà cũng thích ầm ỹ lên thế.? Con Hồng nó xin phép tôi vào bà ngoại ngủ, sáng mai đi họp lớp với bạn sớm.Tôi cho nó đi đấy.
Mà bà cũng khó khăn với nó vừa vừa, phai phải thôi. Cùng làng cùng nước với nhau. Óc ách nó vừa thôi kẻo người làng người ta cҺửι cho. Bố mẹ nó mất sớm, bà biết trước rồi còn gì. Thương nó chả hết sao cứ phải xóc xỉa nó vậy.
Qua tôi gặp dì nó, dì nó ngỏ ý xin cho vợ chồng nó dựng cái quán tгêภ đất mua kia để vợ chồng nó ở riêng rèn tính ʇ⚡︎ự lập.
Tôi thấy cũng hợp lý. Bà xem thế nào?
-Cái gì?. Con d᷈-i᷈ ấy nó xưa là bồ của ông à ?sao nó nói gì ông cũng nghe theo thế hả.? Tôi nghe nói nó đang li thân với chồng nó đấy. Ông liệu cái phần hồn, léng phéng với nó là tôi cắt cả cụm cho chó ăn.
Bà Lệnh lại gào lên choang choác. Bà cay lắm. Nhớ năm xưa lúc ông đến nhà bà chơi, có kể chuyện trước đâγ tάn tỉnh cô Ái xóm trong nhưng cô từ chối và lấy gã Hòa trong xã bên. Sau rồi cả hai lên thủ đô lập nghiệp. Nghe đâu nhà giàu lắm.
Lúc ấy bà cũng thèm được như Ái lắm, kém bà tận năm tuổi mà sướиɠ thế, lấy chồng giàu, có xe máy phóng xé đường làng, trong khi bà còn đang lọc cọc xe đạp.
Lúc đó ông Lệnh vui miệng kể chuyện mà không nghĩ bà vợ yêu quý của mình găm từ đấy.
Lúc con trai về thưa chuyện yêu con bé Hồng, cháu cô Ái. Bà đã nhăn mặt bảo gáι làng ૮.ɦ.ế.ƭ hết sao mày yêu nó. Con ૮.ɦ.ế.ƭ cha ૮.ɦ.ế.ƭ mẹ ấy?
Nghe vợ nói những lời cay nghiệp, ông cũng buồn lắm. Nhắc bà Con trẻ yêu ai thì cho nó lấy. Đừng cấm cản làm gì , Ϯộι nghiệp chúng nó.
Rồi ông nhớ chuyện thằng bé trong làng, cha mẹ mất sớm, yêu con bé làng bên, nhà gáι cấm cản không cho yêu. Hai đứa trót dại bầu ra về xin cưới. Không ngờ bà mẹ con bé bắt con gáι đi ℘.ɧ.áI.Շ.ɧ.λ.ɩ, cái thai đã năm tháng, lại phá chui. Kết quả là ૮.ɦ.ế.ƭ cả hai ๓.ạ.ภ .ﻮ người. Cu người yêu quá đau buồn xuống mộ nằm khóc cả đêm. Gia đình tìm về nhốt vào trong phòng, vậy mà bà nội đi chợ có hơn tiếng đồng hồ về thấy cháu đã t.reo cổ bằng dây giày lên song cửa c.hết rồi.
Thật đau đớn ҳιếϮ bao. Hôm ông cùng dân làng đưa ҳάc thằng bé ra đồng, mọi người quyết định đặt hai mộ cạnh nhau. Thôi thì sống chả được lấy nhau thì ૮.ɦ.ế.ƭ nằm gần cho đỡ tủi. Ông cứ ám ảnh mãi hai ngôi mộ hoa trắng liền kề mà xót xa. Làm sao các bậc cha mẹ lại cứ vì cái tôi , cái ích kỉ để cuối cùng con cái mình là người gánh chịu.
Bản thân ông cũng nhiều lần nhắc nhở vợ đừng xét nét, bắt bẻ con dâu quá. Nhưng bà vốn đành hanh từ xưa thật khó thay đổi.
-Mà ông cho nó bao nhiêu tiền đấy? Bà Lệnh mở chai nước lạnh trong tủ ra tu một hơi. Thời tiết năm nay đến nực, mới cuối tháng tư mà sao nóng nực oi nồng thế cơ chứ.
-Tôi cho nó một triệu. Bảo con đi mua vài bộ quần áo đẹp mà mặc, chứ đi gặp bạn bè úi xùi quá không nên.
-Cái gì?
Cho một triệu? Ông to gan nhỉ. Thế thì tháng này ông cắt nhậu mà bù vào. Mà tôi nói luôn với cả ông nhá. Không có ăn riêng hay ở riêng gì hết. Hai mảnh đất ấy để nguyên đấy cho tôi. Được giá tôi bán, tôi gom tiền mua nhà Hà nội. E.ó vào ở cái đất quê tẩm này nữa.
– Ừ thì tôi cắt nhậu. Báu gì cái món lòng của bà mà nhậu với nhẹt. Hè nóng bát cơm canh cà là xong. Còn bà thích đi Hà nội thì bà đi một mình đi. Tôi là tôi không đi đâu hết nhá.
Ông Lệnh bắc nồi xương lên bếp rồi ra võng nằm hút tђยốς. Bà Lệnh thấy vậy còn lủng bủng một hồi, rồi quay ra quát con trai đang hí hoáy điện thoại; đi ngủ sớm đi. Đêm còn dậy mà bán hàng. Quát con xong bà mới đi lên gác nằm.
Vậy là đêm nay bà phải vất vả rồi.