Người trong bóng tối 5
5.
Ông Chánh về tới nhà, cô Út Tú Lệ đứng ngay cửa cái của căn nhà lớn. Cô Út mặc cái quần lãnh trắng, áo xuyến màu hồng, mới bây lớn mà coi được gáι hết sức. Ông âu yếm nhìn con cười cười. Tú Lệ vừa thấy ông thì ổng ẹo:
– Tía đi đâu cả ngày đỏ đèn mới dìa vậy Tía?
Ông Hai vẫn giữ nụ cười, nhích người xoa đầu con gáι Út, nói trong bụng, mình lùn thiệt mà, con nhỏ mới mười bốn tuổi mà cao hơn mình rồi.
– Ờ, Tía đi ruộng chớ đâu. Hàng ngày nếu tía không có ở nhà thì ở ngoài ruộng, cực khổ vậy mới có cái cho con gáι cưng của tía ăn chớ.
Út Lệ né bàn tay cha:
– Má nói tía đi ục dợn với mấy con đĩ ngựa đĩ chó trong ruộng.
Ông Chánh giận run, bậm trợn:
– Ăn với nói. Má con đâu rồi?
– Trong nhà chứ đâu.
Ông Chánh đi riết vô nhà, cô Hai Tú Dung và cô Ba Tú Hạnh đang coi gia nhân sên mứt me dưới bếp. Chả là ông Hai rất thích ăn mứt me. Hai cô gáι này thương cha nên trong keo vừa hết là giục người làm làm thêm liền. Dung và Hạnh có hiếu bao nhiêu, ăn nói mực thước lễ phép bao nhiêu thì Lệ phang ngang bửa củi bấy nhiêu. Bị vì nó được bà cả cưng chìu hơn hết thảy nên quen thói hỗn hào, nói năng không kiêng nể ai hết kể cả cha nó. Đúng là con hư tại mẹ. Hôm nay ông phải dạy bà một trận ra trò mới được.
Bà cả ngồi xếp bằng tròn tгêภ bộ ván gõ, bà trải tiền ra đếm. Tiền giấy thì để ngay ngắn vào hộp, tiền xu thì lấy giấy bó lại thành cục. Cứ mỗi cục là mười đồng xu. Bà mới bán mấy trăm giạ lúa định sắm vàng một số, đem gửi nhà băng một số. Lúa nhiều quá không đủ bồ ví, để lâu sợ mọt ăn rồi lây lan tùm lum. Bà bán dần để chờ mùa này thu lúa mới về.
Nghe tiếng dẹp của ông, bà cũng không ngước lên, mặt xưng xỉa nói trổng không:
– Biết đường dìa nhà rồi hả?
Đương giận vụ câu nói của Tú Lệ ban nãy, cộng với thái độ của bà dù là Phật cũng sôi ɱ.á.-ύ lên, ông đặt đít ngồi phịch xuống trường kỹ, gằn giọng:
– Bà thôi cái kiểu ăn nói như vậy với chồng đó nghen. Từ hồi lấy tui dìa tới nay, trừ khi bịnh hoạn sổ mũi nhức đầu ra, ngày nào tui hổng vô ruộng sao bà không nói, mà bây giờ già cóng khú đế rồi bà sanh tật nói hành nói tỏi như vậy chớ? Mà phải chi bà nói riêng tui nghe thì tui coi như bà hờn mát, đàng này, bà gieo vô đầu con nít mười ba, mười bốn tuổi để nó nghĩ rằng cha nó là loại trăng hoa, mèo mã gà đồng. Cái gì mà ục dơn? Ai là đĩ ngựa đĩ chó? Mấy lời như vậy mà bà cũng nói ra với con được sao? Nó quen cái nết ăn nói của bà chừng nữa về nhà chồng thì trầu ɾượu đi lạy người ta.
Thấy ông nói với giọng điệu gấp gáp giận dữ, bà cả thốn. Bình thường ông không bao giờ nổi nóng với vợ con. Hổng biết con quỷ nhỏ nói gì với cha nó để ổng l*иg lộng lên như vậy, thôi thì mau mau vuốt giận để cho ổng vui. Dù gì thì ổng cũng cực khổ. Tại bà ghen bóng ghen gió vậy thôi chứ từ hồi dìa ở với ông tới giờ, biết ông không phải là hạng người trêu hoa ghẹo nguyệt, luôn một lòng một dạ với vợ con. Bà sợ là sợ cái đám đàn bà lẳng lơ dụ dỗ ông vì thấy ông rộng rãi và giàu có, chúng muốn moi tiền ông thôi chứ yêu đương gì cái người đàn ông bộ dạng ngắn cũn cỡn vậy chứ. Có điều, bà biết ông được lòng cả đám tá tiền, mặt mày lại nhân hậu, ngũ quan rõ ràng. Khi cười thì rạng rỡ, khi nói lại vững vàng. Tính ra ông cũng dễ mê lắm chứ bộ. Bà làm vợ ông gần hai mươi năm, ban đầu cũng chẳng ưa gì cái thằng lùn mã ʇ⚡︎ử, nhưng về lâu về dài thì sinh ra thương, thương thiệt là thương vậy đó. Nên nếu con đi ngựa đĩ chó nào léng phéng nhào vô bà nhất định sẽ xé ҳάc nó ra làm mắm gửi về nhà cho tía má nó ăn như con Tấm mới vừa bụng bà.
Nhưng bây giờ, những lời ông nói chứng tỏ rằng ông đang giận ghê lắm. Cũng tại cái con Tú Lệ này thèo lẽo, học lại cho Tía nó nghe mần chi vậy hôn. Tại bà tức mình nên nói đại ra thôi. Hai con chị cũng nghe, tụi nó còn rầy bà là đừng để Tía nghe được Tía buồn. Giờ phải tính sao đây. Bà sực nhớ tới cái răng đau đang bị làm mủ sưng chùm bụp thì mừng quá, ngước lên nhìn ông, nói như mếu:
– Chứ ông hổng thấy cái bản mặt tui đây ha? Nhức răng khóc muốn ૮.ɦ.ế.ƭ mà ông đâu chẳng an ủi lấy một câu. Sưng chù vù đây nà.
Ông Chánh hết giận liền, đứng dậy lại sát bên bà xăm xoi:
– Đâu đưa coi. Sao mà sưng dữ thần ôn vậy chớ? Có uống tђยốς men gì chưa? Để tui kêu sắp nhỏ lại anh Nhơn mua tђยốς cho bà.
Bà cả mát bụng hết sức nhưng vẫn giả bộ thùng thẩy:
– Đợi tới ông dìa chắc cái mặt tui thành ông Địa rồi. Anh nha sĩ lợi coi rồi. Tui muốn nhổ bỏ mẹ nó đi mà ảnh nói đang sưng không nhổ được nên cho tђยốς uống.
– Cũng phải. không ai nhổ răng khi đương sưng hết. Vậy rồi sao không nằm nghỉ mà bày bạc ra chi tùm lum vậy?
– Để coi được bao nhiêu, đưa ông gửi nhà băng còn chút đỉnh tui sắm vàng.
– Vụ nầy đâu có gấp gáp gì. Sức khỏe mới quan trọng chớ. Cái nhà này bà là chủ lực, lỡ đổ bịnh thì tui làm sao?
Bà cả cảm động đưa mắt âu yếm nhìn chồng. Bà không chê ông lùn, ông cũng không chê bà cao lớn dình dàng lại là con của tá điền. Thỉnh thoảng bà cũng trành mâu với ông chút đỉnh nhưng chưa bao giờ vợ chồng to tiếng trước mặt người ăn kẻ ở. Bà biết ông phải ra ruộng để lấy lòng tá điền, chứ bên cái xã An Lạc, địa chủ Hạc đất bỏ không cả ngàn kiếm người cho làm thuê không ra. Có đâu như ông Chánh, ngay cả mẫu đất bỏ hoang cỏ lác mọc từa lưa cũng nuôi vịt. Bây giờ là một thiên, sau này biết đâu mẫu đất đó vịt tràn ra một cái bít chịt luôn thì sao? Công nhận chồng bà giỏi. Nhưng giỏi mà hiền quá, lương thiện quá. Vậy là làm ra bao nhiêu bị chúng chia chát bớt đâu có ăn trọn. Mà hễ nói ra cái ổng la: “Mình bây giờ giàu cha thiên hạ rồi, thêm hoặc bớt chút đỉnh có sao đâu? Sống phải để đức cho con chớ”. Bà nghĩ mà tức hoài, sao mình không đẻ cho ông một thằng cu. Mèn ơi, thằng cu mà từ bụng bà chui ra thì biết chắc tiền đồ của nó xán lạn chưa từng thấy luôn.
Ông Chánh nắm tay bà, dịu dàng:
– Thôi đem dẹp nghỉ đi. Răng sưng như vầy nhai cơm gì nổi. Để tui kêu sắp nhỏ nấu cho bà nồi cháo cá lóc húp bậy cho vững bụng.
Bà cả mắc mỏ:
– Lo cho tui dữ ha?
Ông cười hề hề:
– Có hai vợ chồng hà, tui hổng lo cho bà thì lo cho ai?
– Nịnh nịnh kiểu này tui nghi quá.
– Bà cứ vậy không. Tгêภ đời này chỉ có mình bà hổng chê tui thôi chứ còn ai thèm tui nữa. Họ thèm là thèm tiền của tui. Mà tiền của tui bà giữ hết ráo trọi rồi. Tui có xu lớn xu nhỏ nào?
Ông ngồi xuống cạnh bên bà, rù rì:
– Tui nói cho bà ham nà. Bầy vịt hôm nay trộng điếng luôn. Độ ba, bốn tháng nữa mỗi ngày tui đem dìa cho bà mớ bạc bán trứng. Chừng đó ngồi không đếm tiền hàng ngày. Rồi tui sẽ hốt thêm vài thiên kiếm người phụ con Ly.
Bà quay cái rột nhìn ông, lườm lườm:
– Ông ra vô chỗ con đó hoài phải hôn?
– Nói bậy nữa. Mới vô hồi chiều chứ đâu. Mà tui đi có chú Tư Thời nữa bà ơi. Làm ơn đừng nghĩ bậy giùm tui cái. Tui một lòng một dạ với bà sao bà biết mừ.
Bà cả mát lòng mát dạ cười chúm chím. Bà gom hết tiền bạc bỏ vào trong giỏ định đứng dậy thì ông chánh kéo tay bà ngồi xuống:
– Nè, bà dạy lại con Tú Lệ cái nết ăn nết ở của nó. Con gáι ngày một lớn mà ra ngay cửa cái ngồi chàng hảng chê hê, lỡ khách quí người ta tới bất ʇ⚡︎ử họ cười cho thúi đầu.
– Xời ơi, tui nói quời mà nó có nghe đâu. Biểu ngồi thì phải khép cái háng lợi như hai chị của nó. Mà cái nết của nó sao ngộ ông ơi, giống y chang con trai. Hay tại ông thèm con trai quá nên nó mơi vậy?
– Bà mãn cái nói điên đó không.
– Tui nói với nó quời, con gáι phải nết na dịu dàng, cứ tưng tưng như vậy có ngày tui thụi vô mặt nó à. Vậy mà nó trấm trơ trấm trất. Còn chạy theo mấy đứa nhỏ chơi bắn cu li, chơi đã rồi cҺửι con người ta ăn gian. Tui muốn binh nó cũng không sao binh được.
– Bởi người ta nói: “Dạy con từ thuở còn thơ, dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về” Là đúng. Tại hồi giờ ba cưng chìu nó quá mà. Tui giao nó cho bà, trong một tháng nữa mà tui thấy cũng như vậy là nó coi chừng tui à.
– Thôi được rồi. Chuyện này để tui lo, hơi đâu mà ông bận tâm nà.
Hôm sau, ông Chánh vô ruộng, đi ngang định ghé chú Tư Thời rủ đi cùng thì thím Tư nói chú đã đi từ sớm. Ông bỏ xe đạp nhà Tư Thời rồi đi bộ vô nhà Năm Chà. Vợ Năm Chà nói mấy người đàn ông kéo qua nhà Lọ Nồi để chuốc cây lể ốc gì đó. Ông Chánh cười tủm tỉm. Chà, coi bộ vụ này xôm tụ dữ đa.
Ruộng ông Chánh trải khắp xã, lấn sang cả xã khác vì địa chủ xã bên tìm không ra tá điền nên bán cho ông, ông đưa người của mình qua làm thêm. Đất nhiều như vậy nhưng mấy chỗ khác ông chỉ tới vài lần trong tháng thôi, riêng có cái cục này ông tới lui hà rầm. Bởi vì ông khoái mấy tay Năm Chà, bắp Nù, Lọ Nồi lắm. Vô lần nào ông cũng hay kéo theo Tư Thời. Đám tụi nó nói chuyện rất vui, cho ông biết tình hình tá điền ở đây. Ông chịu tụi nó ở chỗ không bao giờ côпg ҟích dè bĩu ai, miệng mở ra toàn là nói tốt cho bạn bè, chứng tỏ tấm lòng của họ lương thiện và rất xem trọng tình làng nghĩa xóm.
Chưa tới nhà Lọ Nồi đã nghe tiếng cười ầm ĩ trong đó.
Lọ nồi da đen như cục than hầm, da con vợ cũng trắng mà lũ con ba đứa đứa nào cũng như ông táo. Chỉ cần nhìn nó là biết ngay con của Lọ Nồi không lẫn vào đâu được.
Tгêภ chiếc đệm trải ra giữa sân, Lọ Nồi bày một mâm trà có dĩa tép khô để cầm tay. Năm Chà, Lọ Nồi và Bắp Nù ngồi cắm cúi vót que. Tư Thời cũng ngồi bẹp dưới đệm, hai tay ôm đầu gối nhìn họ thao tác. Thấy ông vào, Tư Thời lật đật rót ly trà. Ông Chánh ngó ba người đàn ông lực lưỡng, cười ghẹo:
– Trời. Có mấy người ăn mà mầy vót gì cả ngàn cây que vậy mậy? Chắc nguyên cây tre mỡ hả?
Lọ Nồi cười hố hố:
– Anh Ba Kho quẹt chài mớ tép đất hùn vô, mình lụi nướng đưa cay thêm ông Hai.
– Ờ, thằng Ba kho quẹt là cái thằng chuyên môn ăn cơm với kho quẹt đó hả? Bà mẹ, nghe nói món gì nó cũng kho quẹt hết. Ba khía mà nó cũng kho quẹt tao khổng biết ngon lành gì à.
– Mà ảnh nói chuyện vui ૮.ɦ.ế.ƭ ông ơi. Có ảnh là xôm tụ hà. Nói ra tiếng gì cũng như nghiến răng mà nói: Trời ơi ảnh nói trười ưi, lợi đây ảnh kêu lựi đây. Nói chuyện ngộ hơn người ta hết trọi. Trắng tươi ảnh nói trắng trươi. Nghe cười ૮.ɦ.ế.ƭ. Ruộng lúa của ảnh sao mà tép bạc đất với cá rô quá trời, hễ ảnh vô ruộng là về cả giỏ, chỉ bán cá rô mề không hà, còn tép đất thì phơi khô làm tôm khô để dành chiên cơm cho săp nhỏ ăn. Ta nói, làm tá điền của ông Hai mà sang vậy đó. Ngon đi chỗ khác coi, làm ra được vậy có ăn được miếng nào con là con thiên hạ à. Địa chủ hốt hết.
– Thôi mầy ơi, giờ đi được chưa? Hôm nay tao phải dìa sớm có công chuyện rồi.
Chị Lọ Nồi đòi theo để phụ với Ly nhưng anh Lọ Nồi không cho. Năm Chà cà thụt cùng với Bắp Nù dọn dẹp rồi bó cây que lại thành một bó, nhìn ông Chánh nói:
– Ông Hai với chú Tư đi trước đi. Anh Kho quẹt chắc vô trỏng trước rồi, tụi con đi theo sau liền.
Có đủ mặt rồi, Ly bưng nguyên rổ ốc ra. Cái rổ xúc dùng để xúc tấm cho vịt ăn chà bá, ốc lên đến nửa rổ đều đã được chặt đít. Mùi sả bay lên thơm phức. Ly bê nguyên nồi nước chấm cơm mẻ và mấy cái chén ra, múc cho mỗi người một chén. Ông Hai ngồi chem. Bẹp cạnh Tư Thời, dùng que khựi một con ốc ra, nhờ đã chặt đít nên ông vít một cái nó ra nguyên con. Ông giơ lên, nheo mắt cười:
– Tui xực phàm trước nhen quí vị.
Cho ốc vô nước chấm xong, ông Chánh bỏ vào miệng. Lâu quá không ăn món này, nay lại hạp khẩu vị, ông chắc lưỡi lắc đầu:
– Quá tay. Nay chắc nghỉ nhậu ăn ốc không quá mấy chú.
Ba Kho quẹt đưa tay lên:
– Ý ý, vậy đâu được nà ông Hai. Ăn ốc mà không có rịu đau bụng ૮.ɦ.ế.ƭ trươi còn gì? Ta nói, cho con ốc vô miệng rồi nốc một ly rịu nó ngon trười thần.
Ông chánh cười ha hả:
– Ngon trười thần luôn hả? Bà mẹ cái thằng nói chuyện vui thiệt.
– Ốc mua ngoài chợ không sạch như ốc cô Ly đây đâu chú. Đầu đít trắng trươi mắc ham luôn.
Mọi người cười ha hả, chỉ có ông Chánh không cười, chú Tư rầy:
– Coi bộ mầy muốn nói xầy rồi đó nhen Kho quẹt.
Ba Kho quẹt ngơ ngác rồi như chợt hiểu ra, bẽn lẽn cúi đầu:
– Con vô ý vô “trứ” thôi. Con nói thiệt. Vì cô Ly bắt ốc lên xong thì rộng cho nó nhả bùn, khi luộc chín xong thì vạt đít bỏ luôn phần ruột đen thui ở dưới, mình lể ra nguyên con chứ thôi nó sẽ đứt ngang đâu ngon. Ý con là nói vậy chứ đâu có chọc ghẹo ai chú Trư.
Ông Chánh biết thằng này không có ý ve vãn gì Ly nên cười ngất, phụ họa:
– Thôi, đương vui đừng nói chuyện buồn, bắt lỗi bắt phải chi cho sượng ngắt. Mần miếng chú Tư, ngon thần sầu luôn chứ. Công nhận ốc ngon nhờ nước chấm đó đa. Còn món tép nướng của mầy đâu Kho quẹt?
Ly mặt mày nở tét bét. Kho quẹt qua cơn quê bèn cười toe toét:
– Đem lên liền ông Hai. Ông Hai rộng rãi vậy con chịu. Ít khi được nhậu chung với ông, hôm nay nhứt định ﻮ.เ.+ế+..Ŧ ông ʇ⚡︎ựi bàn này. Ông phải gục tгêภ mâm con mới chịu.
Ông Chánh hào sảng cười lớn:
– Xời xời. Bản lãnh mầy mà ﻮ.เ.+ế+..Ŧ nổi tao, tao kêu mầy bằng anh.
– Vậy là ông lầm con ૮.ɦ.ế.ƭ trươi rừi. Sau hôm nay ông không được nói thằng Kho quẹt này ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người không thấy ɱ.á.-ύ nhen.
– Bà mẹ, nổ thấy ớn.
Mà không biết cái bọn tá điền này cố ý hay vô tình, người uống với ông một ly, xoay qua cả chục ʋòпg dù mồi màng no nê nào tép nướng, nào ốc bươu, ông Chánh thấy trước mắt mình quay chong chóng. Mặt nóng bừng, ruột gan cồn cào. Ông lảo đảo đi ra ngoài bưng bụng ói ra một đống toàn là ốc. Ly vội vã ra đỡ và kêu lên. Mấy tay nhậu chung pha ly trà đậm cho ông uống giải ɾượu rồi đỡ ông vào phòng ngủ của Ly để nghỉ ngơi.
Bên ngoài, họ vẫn tiếp tục uống, đến khi Kho quẹt lăn quay thì chú Tư ρhâп công ba người kia đưa anh ấy về. Họ chia nhau mới ốc còn lại chỉ chừa cho ông Chánh và Ly một mớ.
Vãn tuồng, chú Tư nói với bọn họ là ở lại để đồ đệ ông Chánh về sau khi tỉnh ɾượu. Không ai thắc mắc chi vì đó là chuyện hợp lý.
Chỉ còn chú Tư Thời và Ly, chú nháy mắt với cô rồi cầm bịch ốc băng ruộng về nhà.
Ông Trời như cũng giúp Ly, tháng mười một mà bỗng dưng chuyển mưa và quất một đám mưa lớn chưa từng thấy. Dân gian có câu: “Ông tha bà không tha, làm nên một trận hăm ba tháng mười”. Nhưng bây giờ là tháng mười một mà?
Trời cũng đồng lõa cho Ϯộι lỗi, Ly tắm rửa sạch sẽ rồi vào phòng nằm cạnh ông Hai.
Tạnh mưa một chút, chú Tư Thời cũng băng ruộng trở vô chòi vịt của Ly. Ông không để bạn già mình mang tai tiếng được.
Ông Hai tỉnh dậy thì hỡi ơi, nhìn thấy mình t-г-ầ-ภ tгย-ồภﻮ nằm cạnh thân thẻ lõa lồ của Ly. Cảm giác sau một cuộc ái ân vẫn còn đọng lại tгêภ người. Toàn thân ông run bần bật. Mình đã làm gì vậy chứ? Tại sao lại hành động nông nỗi như vầy rồi hậu quả sẽ ra sao? Bỗng dưng ông tức giận cho cái đám bạn nhậu của mình. Họ gài bẫy mình hay sao? Chuyện lớn như vầy sao lại có thể xảy ra khi mà tụi nó còn rần ì ở ngoài đó?
Ly thấy ông ngơ ngác và có vẻ giận dữ. Cô vội ôm chầm lấy ông, ứa nước mắt:
– Xin ông đừng trách ai. Hãy trách con. Là do co quá ngưỡng mộ ông và muốn xin ông đứa con nên làm liều. Ông say quá không còn biết gì nữa. Mấy ảnh cũng say nên dìa nhưng chú Tư vẫn ở lại với ông. Thấy trời chuyển mưa đen hết nên chú băng ruộng dìa còn con tùng dịp chun vô nằm kế ông. Qua lần này thôi rồi con có đậu thai hay không cũng không dám làm phiền ông nữa. Xin ông hay nhắm mắt làm ngơ cho qua. Mấy anh kia cũng không biết chuyện này đâu.
Ông Chánh tê tái trong lòng. Vô tình hay cố ý ông lại phạm vào sai lầm thứ hai có lỗi với vợ con mình. Ôi cái thằng Kho quẹt, mầy thật sự ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người không thấy ɱ.á.-ύ rồi.
Hết 5.
Lê Nguyệt.