Người trong bóng tối 4
4.
Phòng khám của nha sĩ Nhơn có lác đác mấy người khách chờ nhổ răng. Ông Hai ngồi chờ.
Bà Nhơn châm bình trà rót mời ông. Ông Hai không nhìn bà mà đưa mắt kiếm hai đứa nhỏ. Hiểu ý, bà nói:
– Tụi nó mới chạy chơi bên ngoài.
– Anh em nó học được không?
– Nhờ anh Nhơn dạy hàng đêm nên đứa nào học cuối tháng cũng đều có bảng danh dự hạng nhât, nhì. Cuối năm ôm về cả đống phần thưởng.
– Cũng mừng.
Bà Nhơn im lặng nhìn ông một hồi rồi khẽ nói:
– Lúc này anh khỏe không?
Ông Hai đáp mà không ngó qua bà:
– Bình thường. Anh chị cũng khỏe hả?
– Cũng bình thường. Hôm nay anh ghé chơi hay có chuyện gì?
– Đi lại nhà Hội đồng Hậu sẵn tiện có chuyện bàn với anh Nhơn.
Rồi hai người làm thinh hình như không biết nói gì thêm nữa.
Bà nha sĩ Nhơn tên thiệt là Bích Loan. Thường thì khi có chồng gọi theo tên chồng nên ít ai biết đến tên tục của vợ. Thuở thanh xuân Bích Loan được gáι lắm, hàng tá con trai theo đuổi nhưng chỉ một mình Nhơn lọt vào mắt xanh của cô. Bích Loan và Nhơn là người chung Trấn An Hóa thuộc Tổng Bình Điền, cách Trấn An Bình khoảng hơn một canh giờ đi xe ngựa. Cả hai bên gia đình đều nghèo, Bích Loan nghỉ học sớm, Nhơn lấy xong bằng Thành chung rồi học thêm nghề nhổ răng nữa sau đó cưới vợ và hành nghề nhổ răng cho lối xóm kiếm tiền cọc cạch.
Mười mấy năm trước, một lần tình cờ hai bạn học gặp lại nhau, ông Nhơn mời ông Chánh về nhà chơi. Thấy hoàn cảnh Nhơn Ϯộι quá, Chánh giúp bạc cho Nhơn sửa sang lại nhà cửa và phòng khám, tài trợ tiền cho Nhơn lên Sài gòn học thêm nghề nhổ răng và bán tђยốς nhức răng. Gọi là nha sĩ nhưng nói cho đúng ra Nhơn chỉ là y sĩ chuyên nhổ răng mà thôi. Những Ьệпh lý về răng, về nướu do tích lũy kinh nghiệm lâu ngày mà có. Những ca khó xử lý thì Nhơn chuyển ra nhà thương hết.
Quay qua quay lại năm năm sau ông Chánh rước luôn vợ chồng họ về cấp đất cất nhà cho ở và mở phòng khám răng. Tình bạn đó duy trì tốt đẹp cho đến bây giờ.
Bà Nhơn ăn sung mặc sướиɠ, không phải lao động chân tay, suốt ngày chỉ lo chăm chút chồng con nên nhan sắc vẫn còn mướt lắm. Gái chợ nên biết cách ăn bận, trang điểm, đã qua tuổi bốn mươi mà vẫn còn bóng mòng nhuốt nhuột.
Lát sau Nhơn hết Ьệпh nhân ra tiếp ông Hai. Đốc tờ Nhơn ra dáng người trí thức, mặt mũi khôi ngô, chỉ tiếc là da mặt láng o, tay chân dịu quặt của người không lao động chân tay, Nhơn lại có cái cằm nhẵn thín không cọng râu nào mọc, tiếng nói nhẹ nhàng dễ nghe, chắc tại làm cái nghề này chuyên môn dụ Ьệпh nhân để nhổ răng nên nói chuyện mềm mỏng thành quen. Hai vợ chồng chắc do trời sinh một đôi nên ngó bộ xứng đào xứng kép lắm.
Ba người đóng cửa nhà cùng nhau rù rì rù rì. Độ gần một canh giờ ông Hai từ giã ra về để đến gặp Hậu. Hình như cả ba vừa thống nhất điều gì đó.
Ông Hai dựng xe ngoài cổng rào phủ hội đồng, công nhận tay này phô trương thanh thế thiệt đa. Nhà cửa báo lộng, trước sân toàn những chậu to đùng bông sai , hai bên lối vào hoa kiểng đỏ rực thoạt nhìn như bồng lai tiên cảnh. Hai bên đường vào nhà là hai cái sân tráng xi măng thiệt lớn để dành phơi lúa. Người ăn kẻ ở ra vào nườm nượp chung quanh sân sứa. Cái phủ này lớn và hực hở hơn hẳn phủ của cha vợ Hậu chứ nói chi tới ông. Người mà có bao nhiêu ruột móc ra chơi láng như vầy thì đầu óc cạn nhách.
Đám gia nhân thấy ông Chánh thì rí rố chào hỏi vang trời, họ trọng ông lắm vì nhà của những người này đều là tá điền của ông. Có người chạy vô thông báo cho ông Hậu hay, thoắt đã thấy ông Hội đồng đứng nghênh ngang ở cửa, linh tính cho ông ta biết không phải vô cớ mà ông Địa chủ tới thăm thằng em chú bác. Hậu đưa mắt ngó vô trong nhà, hắn sợ Chánh tới vì vụ con Ly, trời đất, bà cả mà biết là ông mềm xương. Mà cái cha nội này có tật lo chuyện bao đồng. Sá gì một con nhỏ nghèo nàn bùn đất đó mà đi kiếm chuyện với ông chứ?
Nhìn sắc mặt khó coi của Hậu là ông Chánh đã biết những điều Tư Thời nói là thật. Bởi vì quân ʇ⚡︎ử thì thản nhiên, tiểu nhân lại lo lắng. Tay này lo lắng chuyện tới tai vợ là đương nhiên rồi.
Định hồn lại, Hội đồng Hậu đon đả:
– Tới chơi hả anh Hai? Vô nhà đi, tui kêu sắp nhỏ mần món gì đó anh em mình sương sương. Mấy khi mà rồng đến nhà tôm chứ?
– Rồng tôm gì chú ơi. Rồng thì phải nói là chú mới phải. So với ông Hội đồng thì thằng anh này đáng là gì?
– Trời ơi, cả cái Tổng Bình Điền này ai mà không nghe tiếng Điền chủ Chánh giàu có bậc nhất. Đất đai cả cái Trấn này đều là của anh, đã vậy còn tràn qua Trấn khác, tui thì nhằm mẹ gì.
– Đất đai nhiều thì bất quá tui cũng chỉ là điền chủ thôi, sao sánh được chức sắc Hội đồng của chú chứ. Cũng bởi vì chức sắc này mà chú hϊếp đáp thằng anh quá ๓.ạ.ภ .ﻮ đó nhen.
– Hiếp đáp gì Trời? Thôi thôi vô nhà đi, ai lại tiếp ông địa chủ ngoài cửa bao giờ?
– Bà Hội đâu chú?
– Thôi. Anh em mình gặp nhau bù khú là vui rồi, có đàn bà xen vô mất công lắm chuyện.
Ông Chánh vẹt tay ông Hậu đi vào nhà, vừa tiến vào bộ trường kỹ vừa nói:
– Ấy vậy mà hôm nay tui muốn nói chuyện với đàn bà đây chứ?
– Anh muốn gì đây?
Thấy ông Hậu khẩn trương, ông Chánh xoa xoa cằm, lập tức ra đòn:
– Đêm qua chú đi đâu vô chuồng vịt của tui vậy?
– Anh đến đây chỉ hỏi nhiêu đó thôi hả? Thì tui nghe người ta đồn rùm anh nuôi gáι bên ngoài, với tư cách Hội đồng tui đi kiểm tra hư thực không được sao?
– Chú kiểm tra được gì?
– Tui thấy vợ thằng Nhung ở đó một mình. Xem ra lời đồn không sai.
– Biết nó ở một mình rồi sao nữa?
– Sao là sao?
– Sao mà nó bỏ chạy trong đêm mưa ra nhà Năm Chà vậy chắc chú rành mà hả?
– Nó thấy đàn ông lạ mặt thì sợ anh ghen nên ʇ⚡︎ự vệ vậy thôi. Tui đã muốn bỏ qua mà hôm nay anh tới gây sự thì đừng trách tui phanh phui chuyện này cho chị cả biết coi ai xấu mặt.
– Chú cứ phanh phui đi. Tui cây ngay không sợ ૮.ɦ.ế.ƭ đứng. Người làm của tui, tui phải bảo vệ. Còn chuyện tui có gì với nó không thì có xóm làng làm chứng. Tui không phải là cái hạng thừa nước đục thả câu như ai đó đâu nhen. Mà tui hỏi thiệt chú, nếu như chú nghe tin đồn, sao không trực diện đi hỏi tui lại nhằm ngay trời mưa bão mà vô trong chốn bùn lầy nước đọng đó nếu không có ý đồ hắc ám? Chú nói với con nít ba tuổi coi nó có tin chú hôn?
Hậu xua xua tay:
– Thôi thôi, tốt lá tốt nem, tốt anh tốt em. Đừng nhắc tới chuyện này nữa, tui cũng bỏ qua cho anh rồi. Nếu như anh vì chuyện này mà tới thì giờ về đi. Còn nếu đơn giản là tới thăm thằng em thì hai đứa mình bày trận ra nhậu chơi.
Ông Chánh dằn tay xuống hàn:
– Tui muốn nhậu thì thiếu gì bạn nhậu, phải mò tới nhà Hội đồng sao? Nếu chú đã biết sợ thì từ nay tui cấm chú bén mãng tới chỗ con Ly, bằng không đừng có trách tui cạn tàu ráo máng.
– Đó đó, anh lộ cái đuôi cáo ra rồi thấy chưa? Nếu anh không có gì với nó sao lại bênh vực nó như vậy chứ?
– Nói nãy giờ mà chú chưa nghe lọt vô đầu hả? Tui bảo vệ người làm của mình không để cho bất kỳ ai ức hϊếp họ hết không riêng gì con Ly. Chú thử vô cớ đụng vô đứa nào coi tui sẽ làm gì chú? Đây là lời nói sau cùng, tui cũng không muốn con vợ chú biết làm sứt mẻ tình cảm vợ chồng, chú phải đắc Ϯộι với ông Tổng nhưng tui đã cảnh cáo chú rồi đó. Bây giờ, tui dìa đây. Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu, ʇ⚡︎ửu bất phùng một giọt nuốt chẳng vô.
Ông Hai nói xong, hùng hổ đi ra ngoài cổng lên xe đạp đi.
Về, ông bỏ xe ở nhà Tư Thời rồi rủ chú cùng đi với mình vào chuồng vịt.
Ly đang bằm còng cho vịt ăn thấy hai ông đi về hướng chòi mình thì dừng tay lại, vào bếp bắt ấm nước lên để chuẩn bị châm trà. Cô biết hôm nay ông Chánh tới vì chuyện đêm qua, chắc là do anh Năm Chà học lại. Trời ơi, nếu như không có chú Tư Thời, nhất định cô sẽ moi ruột gan của mình ra cho ông Chánh dòm để hiểu.
– Có nhà hôn Ly ơi?
Nghe tiếng chú Tư, Ly liền chạy ra;
– Dạ, con nè chú Tư. Vịt ở đâu thì con ở đó thôi. Hai ông chờ chút nước sôi con châm bình trà đã.
Chòi vịt của Ly không có bàn ghế. Chỉ có chiếc đệm dùng để trải ra khi có ai tới chơi. Chú Tư lấy chổi quét sơ qua rồi banh chiếc đệm ra đất, ngoắc ông Hai cùng ngồi xuống chờ. Lát sau, Ly bưng mâm trà lên cũng ngồi nép xuống bên mép đệm. Ông Hai nhìn qua Ly. Quả thật con nhỏ này mới hơn một tháng mà đã thay da đổi ϮhịϮ, coi mướt cuộn, nhuốt nhuột như gáι hai mươi hèn chi thằng Hậu nó tòm tèm. Ông đưa tay xoa xoa cằm rồi mở lời ngay không ʋòпg vo:
– Qua nói chuyện với thằng Hội đồng rồi. Từ nay nó không dám bén mảng tới nữa đâu. Nhưng mà lỡ như có chuyện gì thì em cứ nói với nó là em đã có người rồi. Đó là Đốc tờ Nhơn biết hôn?
Ly la lên:
– Trời ơi vậy sao được ông Hai? Đốc tờ Nhơn có vợ con đàng hoàng, nói vậy tới tai bả cạo đầu khô con làm sao?
– Nói để chống chế thôi chứ có thiệt đâu? Qua đã bàn với vợ chồng ảnh rồi. Có chuyện này lẽ ra không nên nói nhưng ở đây chỉ có chú Tư và em, Qua cũng không ngại ngùng gì. Nhưng hai người nhớ giữ giùm bí mật này kẻo đổ bể ra Ϯộι nghiệp cho ông bạn của Qua.
Chú Tư hiếu kỳ:
– Chuyện gì vậy anh Hai?
– Là vầy. Nha sĩ Nhơn cách đâγ tάm năm, khi dọn về đây thì cô vợ đang mang thai đứa con thứ hai. Ảnh mới về chỗ cũ để dọn đồ qua làm nghề. Rủi ro bị va chạm sao đó dập hai cái ϮιпҺ hoàn nên mất khả năng đàn ông mẹ rồi. Con vợ cũng đáng trân trọng, vẫn ở với chồng không lời to tiếng nhỏ nào. Tui quý hai vợ chồng đó lắm. Cho nên nhờ ảnh ra mặt giùm cô Ly. Mặc dù làm vậy cô Ly cũng mang tiếng nhưng không bị thằng Hậu làm khó nữa. Chứ cái thằng đó sợ tui thì sợ nhưng cũng trành mâu lắm. Cô Ly mang tiếng với anh Nhơn nhưng ảnh sẽ không tới lui đây thường, nếu như cô có ai vừa ý thì cứ việc lên tiếng tui tác hợp cho.
Ly trố mắt ngẩn ngơ còn chú Tư vỗ tay cái tạch:
– Hèn chi, tui thấy đốc tờ Nhơn ngộ ngộ. Đàn ông đàn ang gì mà không có cọng râu. Nói chuyện cũng chẳng khí thế gì ráo.
– Tại ảnh hưởng tâm sιпҺ ℓý đó chú ơi, chứ tui chơi với Va trước giờ tui biết, Va đâu phải vậy.
Ly dùng dằng:
– Con không chịu vậy đâu ông Hai à. Làm vậy mang tiếng giựt chồng người ta. Không ngại mà nói với ông, con cũng có tuổi rồi, con chỉ muốn kiếm người để xin đứa con, con không cần danh phận hay được nhìn nhận, mang tiếng chửa hoang cũng được. Còn với ông Nhơn con chẳng có tương lai gì cả. Thà là con mang tiếng với ông.
Ông Chánh đỏ mặt tía tai. Con nhỏ này ăn nói bạo dạn dữ, hổng lẽ nó không chê mình lùn, đầu đít một tấc sao ta? Trời đất, mình già đầu rồi mà nghe nó “Nhát ma” cũng sởn tóc gáy chứ bộ giỡn à. Biết trả lời sao bây giờ? Nạt nộ nó hả? Vậy thì Ϯộι nghiệp con nhỏ. Mà nó nói phải chứ, mình làm gì có quyền cắt đường con cái của nó, mong ước có được đứa con dưỡng già là hợp tình hợp lý quá xá mà, ʇ⚡︎ự nhiên bắt con nhỏ mang tai tiếng với chồng người ta mà không được £.¡.ế.ლ láp gì phải oan uổng cho nó hôn. Nhưng nó nhắm vô mình là không được. Mình tuy thèm con trai lắm nhưng đã phạm sai lầm một lần rồi, đến giờ còn thấy áy náy, chưa giải quyết ráo rẻ được thì sao lại dám phạm thêm sai lầm lần nữa chứ?
Thật lòng mà nói, ông Chánh chỉ muốn mình danh chính ngôn thuận có con trai do bà cả sinh ra thôi. Con do chính thê sinh ra mới hợp pháp kế thừa tài sản của ông mà không ai dị nghị tranh chấp. Nhưng chẳng hiểu sao bà không sinh ra được con trai để ông phải lao tâm khổ trí tính toán đủ đường. Nếu như là ai khác thì có con bên ngoài rồi rước về làm thϊếp là chuyện bình thường. Riêng ông, ông không cho phép mình có vợ hai vợ ba như những địa chủ khác. Nếu ông mà như họ thì có xứng đáng để mọi người trong cái trấn này tôn trọng nữa hay không?
Ông Chánh ᵭάпҺ trống lãng qua chuyện khác:
– Vịt nay cả tháng rưỡi rồi, ăn đồng đủ hôn em Ly?
– Dạ, dư sức luôn ông Hai. Đồng bỏ không bao lâu nay, còng, ba khía, tép mòng tép muỗi đầy, đám vịt quần dưới Quằn (đất thấp trũng nước) no nê xong con lùa lên Gò (Đất cao) cho nó nghỉ. Chiều lùa vô, con nào con nấy cái bầu diều xệ xuống đất, mắc ham. Người ta nuôi sáu tháng đẻ chứ con bảo đảm ông, con nuôi tối đa là năm tháng vịt rớt hột liền.
– Giỏi, thu hoạch trứng Qua thưởng.
– Khỏi thưởng tiền thưởng bạc gì hết. Ông thưởng cho con đứa con là quý hóa lắm rồi.
Ông Hai xoa xoa cằm, đứng bật dậy:
– Em nói chuyện khó nghe quá nhen.
Rồi ông ra ngoài kiếm vịt coi độ lớn của nó. Trong chòi, chú Tư Thời và Ly chụm đầu câu mỏ bàn tính lung tung.
Ông Chánh nhìn bầy vịt một ngàn con sân sẩn còn đủ y không hao một con nào mà hài lòng mát dạ hết sức. Công nhận con nhỏ này có tay nuôi. Hèn chi ông bà Ba Hồng không muốn cho nó đi cũng phải. nhưng nó được việc như vậy lẽ ra ổng bả phải cưng cu cu chứ, sao lại ngược đãi người ta tàn nhẫn thì ông không sao hiểu nổi. Quả thực trong đời có nhiều hạng người lường không được bụng dạ họ sâu hiểm dường nào.
Một lát ông vào chòi, cười cười để che lấp vẻ ngại ngùng của mình:
– Chà, bầy vịt có một ngàn con mà Qua thấy cả đống vịt dấu hén? (Vịt dấu là những con vịt có chớp lông tгêภ đầu).
Ly nhanh nhẩu trả lời:
– Dạ, con đếm kỹ lắm. Có tới hai mươi bốn con luôn đó ông Hai.
Ông Chánh cười nhìn chú Tư:
– Thôi mình dìa chú Tư. Dìa ghé thằng Lọ Nồi coi có mồi gì hôn mần bậy xị chú Tư. Tắp vô tiệm chị Bảy mua cho nó bồn ɾượu nếp, uống hổng hết để dành.
Ly nhanh miệng nói:
– Hổng ấy mơi ông Hai với chú Tư rủ mấy ảnh vô con đi. Con bắt ốc bươu tàn tài luôn. Ra ruộng một chút đem vô cả thúng. Con có nuôi cơm mẻ để dành nấu canh chua. Chú Tư kiếm vài tép sả vô con làm nước chấm ăn ốc bươu bảo đảm mấy chú say mồi không biết đường về luôn.
Ông Hai ngậm chặt môi nhưng chành miệng ra nhìn chú Tư, nhún vai:
– Nghe cổ nói mà tui thèm ác ôn chú Tư. Lâu quá không ăn món này, đặc sản chứ chẳng chơi à.
Tư Thời khoái chí ra mặt:
– Tui biết anh khoái món này mà. Nhà giàu như mấy anh đời nào ăn ốc. Vậy là quất liền. Mơi tụi tao vô nhen Ly. Mầy chuẩn bị bắt ốc đi, tao đem sả vô. Sả nhà tao cả ngàn. Để tao kêu thằng Bắp Nù nó chuốt mấy cây ghim ốc. Mơi không say không dìa hén anh Hai.
– Dạ. Mấy chú dìa con đi bắt liền. Bắt xong con rộng nước cho nó nhả bùn ra để không thôi ngày mai luộc lên khúc dưới đen thui thùi lùi gớm lắm.
Hai ông già cười hố hố dắt nhau về. Ông Hai hoàn toàn không hay biết chú Tư Thời và Ly đang chuẩn bị gài bẫy ông để Ly kiếm đứa con. Nhất là con trai.
Hết 4.
Lê Nguyệt.