Người trong bóng tối 3

3.
Ông Chánh gặp mấy bạn trẻ của ông, bàn qua kế hoạch giúp đỡ vợ Nhung, ai nấy đều tán thành và hoan hô ông nghĩa khí. Năm Chà cà thụt tình nguyện vận động bạn bè phát cỏ đắp nền chuồng vịt và hô hào mọi người đốn lá cất chòi, tiện thể vừng vách một phòng dành riêng cho Ly ngủ nghỉ.

Chỉ trong một buổi chiều, ông Hai đã họp đủ ban bệ để ngày mai tiến hành bắt tay vào việc. Mọi người tuyên bố sẽ giúp ông không công nhưng ông nói nhất định phải tính ngày làm.

Chiều ông ghé qua chú Tư, rủ chú đi cùng qua nhà Ba Hồng. Ly vẫn còn ở đó và ba người cùng nhau đi.

Nói gì thì nói chứ bà Ba cũng biết mình ᵭấu không lại ông Chánh. Người ta là địa chủ luôn nắm cάп mình mà. Bà biết, ông Chánh đầu đít một tấc nhưng khôn trật đời, lại kết bè kết phái với cái đám đàn ông trời biển trong ruộng, bà mà chống ổng như trứng chọi vào đá. Ông Ba nói với bà: “Thôi kệ mẹ nó đi, không có nó đỡ một miệng ăn”. Thật ra thì ông cũng bất mãn bà vợ của mình lắm. Bà cҺửι Ly từ hừng đông tới chiều tối, thấy mặt là cҺửι, có khi đụng gì chọi đó vào đầu Ly giống như nó là oan gia kiếp trước của bà vậy. Đôi lần thấy bà quá đáng ông cũng lên tiếng bênh vực thì ối trời, bao nhiêu lời tục tỉu từ miệng bả tuôn ra nùi nùi nghe muốn hư cái óc, nên ông làm thinh mà Ϯộι nghiệp con nhỏ. Còn cái đám con của ông sợ má nó một phép, chớ hề đứa nào lên tiếng binh vực chị dâu nó nửa câu coi sao à. Cho nên bây giờ, nếu nó có điều kiện tách khỏi mẹ chồng cay nghiệt thì phải mừng cho nó chớ. Bà Ba muốn làm khó nó thì sẽ bị ông địa chủ làm khó lại coi ai mệt hơn ai. Nó mà rời khỏi nhà này ông cũng nhẹ thở chút đỉnh, bả cằn nhằn riết rồi mỏi miệng cũng im. Để cho bả biết, mất nó rồi bả kiếm đâu ra một đứa giỏi giang hiền hậu như vậy. Tiếc cũng vô ích thôi. Nó mà đi rồi có đi ngang sức mấy mà thèm ngó vô à.

Vừa thấy ông Hai và hai người nọ vô nhà. Bà Ba đã hất hàm:
– Mầy đi đâu thì đi, tao không chứa cái thứ như mầy nữa. Vô thu dọn đồ rồi đi lẹ lẹ giùm đừng để tao chướng tai gai mắt. Mơi mốt không có mẹ con gì với mầy hết ráo. Để rồi mầy ra ngoài lấy cái thứ trời biển, chém cha ﻮ.เ.+ế+..Ŧ chú, lắt Ꮙ-ú chị dâu, cạo đầu bà thím cho sáng con mắt mấy người binh vực mầy ra.

Ông Chánh rùng mình, còn chú tư Thời cười khoái trá:
– Ôi nó lấy ai, lấy cái thứ gì mặc ҳάc nó chị ơi. Rủa xả chi cho Ϯộι cái lổ miệng. Chị đúng là chằn ăn trăn quấn, rắn cắn bà già. Dù sao nó cũng đã làm con dâu của chị cả mười sáu năm rồi, không có công cũng có lao. Nếu chị biết điều thì cho nó vài trăm bạc để nó ra ngoài sống chứ không một đồng một cắc thì sống làm sao?
– Sống sao kệ mồ tổ cha nó. Tui có xua đuổi gì nó đâu? Suốt ngày ở nhà, hễ có dịp hượt ra đường là ᵭάпҺ đôi ᵭάпҺ đọ với mấy đứa ђ-ư ђ-ỏ.ภ.ﻮ rồi đi kêu rêu tui. Tui ghét là cái miệng quai ҳάch của nó. Ngày chí tối câm như hến mà hượt được ra thì đủ thứ chuyện. Nó không kêu rêu sao hôm nay ông địa chủ tới nhà chứ? Hay là nó đã dụ dỗ ổng rồi?

Ông Chánh nhìn bà Ba, mắt nổi đom đóm:
– Chị nói cái gì vậy hả?

Ông Ba hoảng kinh, vội bụm miệng bà lại:
– Bà nói cái gì bậy bạ vậy? Anh Hai cho tui xin. Bà nhà tui từ lúc thằng Nhung mất tới giờ như bị ҟҺùпg vậy đó. Ăn nói chẳng chặng dừng. Thôi thôi, con Ly vô dọn đồ nay qua chú Tư ở tạm một đêm đi con, ở nhà hổng biết mơi bây còn sống hôn nữa à.

Ông Chánh hậm hực:
– Trời ơi sao mà tui ghét cái bà này quá trời vậy cà. Miệng mồm nanh nọc như vậy hèn chi bên ngoài người ta nói điếc lổ tai. Thôi nể mặt anh Ba đây, tui cũng hổng thèm đôi co chi với loại người không biết phải quấy. Cô Ly dọn đồ trước mặt tui với chú Tư chứ để không có ai chứng kiến cái bả tri hô cô trộm vàng trộm bạc thì nguy nữa. Thu xếp rồi qua chú tá túc một đêm, mơi vô phụ với mấy người ở trỏng cất chòi vịt. Khi chưa dọn vô ở thì tối nghỉ nhà thằng Năm cà thụt. cấm bà bén mảng tới làm trận làm thượng trong đó nghe chưa?

Bà Ba gầm mặt xuống đọc thần chú lảm nhảm trong miệng. Mười phút sau ba người rời khỏi nhà. Ông chánh đạp xe về còn Ly qua chú Tư Thời.

Bước ra khỏi nhà, Ly nhìn thẳng về phía trước. Nơi đó, tương lai rộng mở, cô nhất định không quay nhìn quá khứ lại một lần nào.

Một tháng sau, Ly đã có cái chòi vịt và đầy đủ tiện nghi cho cuộc sống riêng. Giường chiếu, nồi niêu chén đũa. Chung quanh đó người mang cho cô chục gạo, người mang đường muối, nước mắm, ông Chánh cho cô mượn tiền mua mấy cái lơn để chứa nước uống và xài. Mấy chú thanh niên đắp ông táo để cô nấu nướng. Ly có cuộc sống của riêng mình mà cô từng ao ước, nằm mơ cũng không nghĩ ra.

Ban đầu, ông Chánh dự định hốt năm trăm vịt con nhưng Ly nói nếu đã bỏ công chăn thì chăn cho đáng, cô kêu ông mua một thiên. Thức ăn cho vịt con thì cô bắt còng bằm nhuyễn trộn với tấm. Khi vịt lớn hơn sẽ cho ăn lúa. Nông dân gặt lúa xong, cô sẽ lùa chúng đi ăn đồng. Lúa xấu cho vịt ăn tới chúng đẻ thì ông Chánh cung cấp. Chuyện nuôi vịt đẻ này cô rất rành vì ở nhà chồng một tay cô lo.

Từ hôm giao khoán cho Ly thì ông Chánh không tới lui nữa. Chỉ khi nào có dịp ông cũng lôi kéo người này người kia đi cùng ông. Chả là ông sợ người ta đồn thổi tới tai bà cả thì Ly sẽ không được yên ổn nữa. Nhân cách của ông làm Ly kính trọng và ghi nhớ trong tâm. Nghe chú Tư Thời mỗi lần vào ruộng đều ghé thăm cô, chú nói hoàn cảnh của ông Chánh rất muốn đứa con trai nối dõi, cô cũng tơ tưởng đến chuyện sẽ cho ông đứa con. Chỉ là cho để đáp đền ơn nghĩa thôi chứ Ly không bao giờ dám mơ mộng sẽ là thϊếp thất của ông bao giờ.

Ly mong một ngày nào đó ông sẽ tới đây một mình, cô sẽ không ngần ngại mà thố lộ với ông điều đó. Theo cách nói của chú Tư, nếu như ông Chánh đã dám làm sẽ dám chịu, ông không che đậy, không trốn tránh, ngay thẳng và lương thiện. Một người có tố chất như vậy, Ly cũng muốn con mình được sinh ra từ đó mặc dù ngoại hình của ông không bằng người ta. Nhưng ngoại hình có quan trọng bằng nhân cách con người hay không? Trải qua những ngày bĩ cực như cô rồi mới biết quí trọng cuộc sống, mới biết nên gần gũi ai, xa lánh ai. Ở tuổi gần bốn mươi của cô, một đứa con là nỗi khát khao mà cô hằng mơ ước. Nhưng cứ bị giam mình ở cái nhà đó, sống không có chút ánh sáng tương lai, cô lấy đâu cho mình cơ hội tìm một đứa con hủ hỉ chứ? Bây giờ, Ly mới thật sự sống, cô có những người bạn coi cô là con người, sẵn sàng chia ngọt sẻ bùi với cô. Những người đàn ông đã làm chồng, làm cha người ta luôn coi cô là đứa em gáι Ϯộι nghiệp, lúc nào cũng sẵn sàng đưa tay giúp đỡ, những người đàn bà coi cô như bạn, an ủi, động viên cô. Sống như vậy dù cả ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời cô cũng vui lòng miễn mỗi tối được lăn ra cái giường của mình, mùa nóng thì quạt sành sạch, mùa lạnh trùm mền kín mít êm đềm vào giấc ngủ, đó là mơ ước mười mấy năm qua, bỗng chốc trở thành sự thật nói sao cô không nghĩ ông Chánh là Bụt giữa đời thường?

Trả ơn. Nhất định phải trả ơn. Trước mắt là cho bản thân mình có được đứa con. Sau đó khi ông Chánh về trời, nó sẽ bưng lư hương cho ông. Ly không cần con cô danh chính ngôn thuận bước vào cái nhà đó để thừa ʇ⚡︎ự, sao cô không biết bà địa chủ là người cay nghiệt chứ? Nếu như bà biết cái thai cô sẽ mang là kết quả của ông, bà sẽ ᵭάпҺ cho sẩy thai chứ đừng tưởng bở.

Trong lòng đã có chủ kiến rồi, nhưng Ly chưa kịp làm gì thì lại gặp một sự cố làm chậm lại cả kế hoạch báo ơn của mình.

Một đêm mưa gió tơi bời. Đàn vịt của Ly đã được bốn mươi ngày tuổi. Tối cho ăn xong cô lùa chúng vào chuồng. Tiếng vịt kêu ầm ĩ một hồi rồi im phăng phắc. Chúng ngủ. Ly thắp mấy cái đèn bão treo bốn góc, nhìn đàn vịt sân sẩn rúc mình vào những cọng rơm cô trải đầy chuồng, bên ngoài tiếng mưa ầm ì, gió rít từng cơn nhưng trong căn chòi của cô vẫn ấm cúng. Chung quanh chuồng vịt cô kéo bạt mủ xuống để mưa không tạt vào. Cái phòng ngủ của cô bình an ấm cúng. Ly chạnh lòng nhớ lại thời gian ở nhà chồng, chỉ có đâu hơn trăm con vịt đẻ giữa đồng khi lúa đã gặt xong, ngay cơn bão, cô bỏ chạy qua nhà chị Bắp Nù để đục mưa, khi mưa nhẹ hột, Ly ra ngoài thì đàn vịt chạy búa xua lùa về mất hết ba con. Ba con vịt đổi lấy một trận đòn thừa sống thiếu ૮.ɦ.ế.ƭ. Bà ta ᵭάпҺ cô đến nổi chú thím Tư Thời phải chạy qua can thiệp bằng không chắc là hôm nay cô đã xanh cỏ rồi. Ly lắc đầu. Lòng rất muốn quên những dĩ vãng nặng nề đó mà sao mỗi lần có chuyện chi liên quan thì ký ức đau khổ lại ùa về.

Đang trùm mền kín mít thưởng thức sự ấm áp để chuẩn bị đi vào giấc ngủ sau một ngày lặn lội ngoài ruộng bắt còng cho vịt ăn. Bỗng Ly nghe đàn vịt rộ lên ầm ĩ ngoài chuồng. Ly vội vã tung mền ngồi dậy, với tay lấy chiếc áo tay dài khoát vào mình, quơ cái đèn pin rồi mở cửa phòng bước ra. Cô hoảng kinh khi thấy một người mặc áo mưa đứng chần vần trong phạm vi chuồng vịt ngay trước cửa phòng. Ly sịt đèn pin vào mặt hắn ta, cô hết hồn kêu lên khi nhận ra:
– Ông Hội đồng? Ông đi đâu đây giờ này?

Hội đồng Hậu. Phải. Người đàn ông đối diện Ly là Hội đồng Hậu, em chú bác ruột với ông Chánh. Hậu có khuôn mặt dài ngoẵng của kẻ phàm phu tục ʇ⚡︎ử, cái trán vồ, mũi lân, râu ria rạm rạp, ánh mắt láo liên khi nhìn Ly:
– Qua có chuyện đi ngang đây, mưa lớn nên tìm chỗ đục. Thì ra nơi này là của em à?
– Dạ. Con nuôi vịt cho ông chủ đất Chánh.

Hậu lộ mòi dê xồm:
– Gì mà con con, Qua với em chắc trạc tuổi nhau thôi mờ. Nghe chồng em đã mất lâu rồi, hay chịu làm bé Qua đi, Qua bảo đảm đời sống cho em, khỏi làm thuê làm mướn ai ráo trọi. Dìa nhà Qua làm bà Năm ăn sung mặc sướиɠ có kẻ hầu người hạ em thấy khỏe thân hơn là lặn lội dầm mưa dãi nắng ngoài trời hôn?
– Thôi. Con không dám đèo bồng, có gì bà cả xẻo tai con à.
– Xẻo gì mà xẻo? Nhà Qua đã có một thê ba thϊếp rồi. Em về nữa mới có năm người chứ mấy. Qua bảo đảm em sẽ được cưng như vàng. Mà để Qua thử cho em coi, Qua còn đủ sức bao biến cho năm bà vợ hôn nhen?

Ly nhìn bản mặt gian tà của hắn mà ghét không chịu nổi. Hội đồng Hậu nổi tiếng là tay trêu hoa ghẹo nguyệt. Trước đây hắn không dòm ngó cô bởi vì hình thù cô ma không ra ma, người không ra người. Một kẻ sống trong sự bạc đãi, tâm hồn đâu có thảnh thơi nên khuôn mặt lúc nào cũng lo lắng sợ hãï, dung nhan héo úa thân thể teo tóp. Bây giờ, ăn đủ mặc ấm, công việc lại ᵭộc lập không bị quản thúc, cuộc sống ʇ⚡︎ự chủ, sắc diện của Ly thay đổi ngó thấy. Da dẻ săn cón rắn chắc, tướng đi nhanh nhẹn, khuôn mặt tươi rói, nụ cười luôn tгêภ môi và tiếng nói lảnh lót dễ mê. Không biết tên Hội đồng này nhìn thấy cô hồi nào và ở đâu mà hôm nay lợi dụng đêm hôm gió mưa ầm ĩ này trồi đầu tới đây mở lời ong bướm vậy chớ? Bình tĩnh, lỡ như sa vào tay hắn ta là coi như thanh xuân mình sẽ bị chôn vùi trong sự bạc ác của bà Hội đồng. Nhưng công khai chống cự liệu có thoát khỏi bàn tay hộ pháp của hắn ta không? Ly làm rất nhanh bài toán trong đầu và tức thời đưa ra đáp án. Cô chờ hắn suồng sã thêm nữa.

Thấy Ly làm thinh, Hậu xấn tới:
– Đêm nay em cho Qua ở lại với em, ngày mai Qua sẽ nói chuyện với anh Hai Chánh mà xin em dìa.

Ly sụt lùi ra sau:
– Thôi con không dám đèo bồng đâu ông Hội ơi. Xin ông tha cho con làm phước. Ông hàm hồ con la làng lên ông xấu mặt ráng chịu đó.
– Em la làng đi. Ở giữa đồng không mông quạnh này em la lên cho cóc nhái ảnh ương ba khía nghe hả? Được Qua thương để mắt tới là phước ba đời còn chảnh chọe làm gì? Làm thϊếp của Hội đồng không sướиɠ hơn đi chăn vịt vầy sao?
– Nhưng con sợ bà cả cạo đầu khô.
– Vậy chứ mấy bà kia chắc bị cạo đầu khô hết rồi hả? Thôi dài dòng quá. Qua lạnh rồi, vô mùng cho Qua ôm chút bớt lạnh coi nà.
– Khoan khoan, ông chờ con đi tiêu đi tiểu chút chớ. Giữa chừng mắc tiểu rồi sao?

Hậu cười ha hả thích chí tưởng đâu cá đã cắn câu:
– Vậy Qua vô mùng trước chờ. Em vệ sinh xong rồi vô hén?

Ly cầm đèn pin ra ngoài, vừa khuất sau tấm màng, cô ba chân bốn cẳng băng ruộng chạy ào ào dưới nước để đến nhà Năm Chà là nơi gần nhất. Gần nhất cũng phải tàn hai nén nhang.

Tới nhà Năm Chà, Ly vỗ cửa, giọng gấp rút:
– Anh chị Năm ơi, cứu em với.

Vợ chồng Năm Chà nghe tiếng Ly thì vội vã mở cửa, chị Năm thấy mình mẫy Ly đầy bùn đất, thân thể ướt mem vì dầm mưa thì hết hồn, chạy ô nhà lấy bộ đồ của mình ra đưa ly rồi chỉ về phía nhà tắm:
– Vô rửa mình rồi thay đồ ra, mặc vậy cảm lạnh ૮.ɦ.ế.ƭ luôn. Xong rồi kể anh chị nghe chuyện gì mà nửa đêm nửa hôm mưa gió tơi bời bỏ vịt chạy ra đây vậy?

Một lát sau.
Nghe Ly tường thuật lại mọi việc, anh Năm nghiến răng giận dữ còn chị Năm thì chắc lưỡi hít hà:
– Tuốt mị ngoài đó mà cũng mò vô tới. Cha nội này lội gáι thấy ghê. So về nết hung dữ thì bà địa chủ Chánh không bằng cái lẻ của bà hội đồng, chắc là do cái uy của ông chồng. Mà cô cũng đừng lo gì nhiều. Anh em ở đây sẽ bảo vệ cô, ông Hai Chánh mà nghe chuyện thế nào cũng không bỏ qua đâu.
– Họ là chú bác mà chị?
– Thì là chú bác nên ổng mới không bỏ qua. Ông Hậu lợi dụng quαп Һệ bà con nên mới dám làm ông Hoành ông Trắm ở nơi ông Chánh quản lý. Nhưng ông Chánh là người ra sao tụi mình rõ quá mà. Nhất định ổng không cho ai làm cha khu vực của ổng đâu. Cái thứ ỷ thế hà hϊếp phụ nữ ổng ghét số một.

Ly lo lắng:
– Chị, ổng chờ hoài không thấy em, ngày mơi có tới kiếm chuyện với em không chị?

Anh Năm bĩu môi, hừ một tiếng:
– Đố cha ổng dám. Chưa nói tới trường hợp ông Chánh dằn mặt ổng bây giờ. Mà nghĩ ra cô cũng gan, dám gạt ổng. Lỡ ổng đuổi theo cô chạy đâu cho thoát?
– Trời ơi em liệu trước rồi. Ổng sống sung sướиɠ quen tật ngồi mát ăn bát vàng, có ra ruộng lam lũ như mình đâu? Cái thứ nắng hổng ưa mưa hổng chịu dám lội ruộng rượt theo em ha anh? Mà chả chạy lợi em, em cùi sứt móng.
– Ý tui nói chả rượt theo cô để bịt miệng sợ cô la rùm đó thôi. Chứ chạy xuống ruộng trời mưa ướt nhẹp, chưn cẳng bùn đất không, còn hứng thú gì nữa mà ham hố đực cái.

Chị Năm và Ly cười vang nhà. Tối hôm đó, Ly ngủ nhà Năm Chà.

Sáng hôm sau, Năm Chà lấy cớ đi ruộng để đưa Ly về, trong chuồng vịt không còn ông Hậu nữa. Chẳng biết hắn ta rời khỏi lúc nào.

Ông Chánh vừa tới đầu ruộng đã gặp chú Tư và nghe tất cả mọi chuyện. Ông giận run. Nay tên Hội đồng này ăn gan hùm mật gấu nên mới dám vào địa phận của ông mà làm tàng. Nhịn nó, nó sẽ làm tới. Nhưng đường đường ra mặt chỉ trích nó thì cũng không được vì chức trách hội đồng của hắn ta lớn hơn ông,. Vã lại, mình công khai bênh vực cho Ly hắn ta lại nghĩ rằng mình có tình ý gì thì khổ nữa.

Nhưng bỏ qua thì bỏ qua thế nào được? Ông đã cứu Ly ra khỏi nơi tối tăm đó giờ để cho cô ấy rơi vào vũng lầy nước đọng đầy bùn nhơ hay sao? Ai mà lạ gì tay Hậu, thấy đàn bà con gáι coi đường được là hắn ta theo ve vãn mặc kệ người ta có chồng con hay không. Nếu không phải hắn là Hội đồng thì từ lâu đã bị chúng ᵭάпҺ cho bờm đầu ra rồi. Phải lại nhà dằn mặt hắn mới được, lại nhà nói nhỏ nhẹ thôi nhưng ngụ ý là cho con vợ cả nó hay để nó trị chồng mình, hơi đâu mà ông ra tay cho mang tiếng. Tay Hậu làm trời làm đất ở ngoài nhưng sợ vợ thì thôi rồi, vợ hét một cái hắn lặng trang chẳng dám trả lời. Hỏi sao mà bà cả hội đồng có quyền như vậy? Chả là bà ta là con gáι Út của ông Tổng ở Trấn Anh Thời cách Trấn An Bình độ hơn một canh giờ đi xe ngựa. Sợ là phải vì tay Hậu có tài cản gì mà quản được Trấn An Bình? Hắn chỉ dựa hơi cha vợ mà thôi. Mấy con vợ bé của hắn sở dĩ được bà cả cho phép về ở chẳng qua là họ có bầu sinh con trai cho hắn nên không thể để chúng lưu lạc bên ngoài. Chứ bây giờ giữa hắn và Ly chưa có gì, hắn léng phéng coi chừng bà ta cắt cụt cái ςủ-α q-μý thì coi như hắn tàn đời chứ ở đó mà giỡn mặt.
Nếu không quyết trận sống mái với tên này thì Ly sẽ bị dí vào đường cùng, rồi thì có ngày cũng thất thân bại xụi với tay Hội đồng. Đâu được, vậy ông cũng phải có trách nhiệm chứ?

Nghĩ như vậy rồi, ông Chánh đạp xe tới phủ của Hội đồng Hậu. Tгêภ đường đi, ông ghé phòng răng của nha sĩ Nhơn, ông bạn học cùng lớp với ông lúc lấy bằng Thành chung. Vợ chồng ông Nhơn có hai thằng con trai nhỏ hơn Tú Lệ mấy tuổi. Đứa sau về đây bà Đốc tờ mới mang thai và sinh ra, cách đứa trước bốn năm cho nên nó mới được có tám tuổi, thằng anh mười hai. Đều được cho đi học hành đàng hoàng. Chính ông đã đem vợ chồng đốc tờ Nhơn về cưu mang nơi này với danh nghĩa là người lạ về mua đất lập phòng khám răng cho tá điền của ông cho nên không một ai biết giữa ông và Nhơn có tình bạn thâm giao tri kỷ.

Hết 3..
Lê Nguyệt.

Bài viết khác

Người vợ bị bỏ quên – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Cú điện thoại đến bất ngờ giữα lúc chị đαng ngồi chờ chồng bên mâm cơm. Chị đã lưỡng lự không muốn đi bởi vì chị nghĩ làm thế chẳng khác nào bản thân mình thiếu lòng tin với chồng. Nhưng rồi chị lại thấy mình cần ρhải đi một lần cho rõ ràng, dù […]

“Mẹ chồng ơi…! Con cảm ơn mẹ !” – Câu chuyện cảm động và ấm áρ về tình cảm củα người mẹ chồng với con dâu

Sáng mαi vợ chồng con trαi ρhải rα sân bαy chuyến sớm nhất đi hưởng tuần trăng mật, mà mẹ chồng vẫn cho người gọi con dâu mới – là cô – sαng ρhòng nói chuyện. Cô đưα mắt nhìn chồng, mới bước chân về nhà này chưα đầy 12 tiếng đồng hồ mà mẹ […]

Ba tôi những ngày tháng cuối đời chỉ ú ớ gọi tên một người đàn bà, không phải là mẹ tôi

* Ba tôi những ngày tháng cuối đời chỉ ú ớ gọi tên một người đàn bà, không phải là mẹ tôi. Mẹ không oán giận gì ba, chỉ trách móc duyên phận trớ trêu không cho ba gặp lại người ấy lần cuối cùng. ******* Mẹ tôi 32 tuổi mới cưới chồng, cái tuổi […]