Người trong bóng tối 2
2.
Ông Chánh đưa chiếc xe đạp cho thằng ở dắt đem dẹp, mới vừa thụt đầu vô nhà thì thấy bà cả ngồi chần vần ngay bộ trường kỷ, ngó ông lom lom, cất cao giọng hạch sách:
– Lúc này đi đâu đi hoài vậy ông địa chủ Chánh?
Ông Chánh hừ một tiếng, ngồi xuống đối diện bà, rót ly trà còn nóng hổi kê miệng thổi phù phù rồi hớp một ngụm, đủng đỉnh trả lời:
– Bà con chuẩn bị thu hoạch lúa, tui ra đồng coi thử năm nay khá hôn. Ủa? Mà tui đi đâu thì đi, bà muốn nhốt tui ở nhà hay sao cà?
Bà cả dấm dẳn:
– Ông mần gì thì mần. Nhưng mà léng phéng bên ngoài coi chừng tui à.
– Coi chừng là coi chừng sao? Bà sợ tui có con ở ngoài hả? Vậy sanh cho tui một thằng nhóc để sau này có người bưng linh vị chứ. Có ba đứa con gáι bà cứ lăm le gả nó cho nhà giàu hoài nữa lấy ai thờ cúng cho tui với bà?
– Vậy cho nên ông ra ngoài kiếm con trai chứ gì? Già rồi mà còn rượng đực, ục dợn với đàn bà góa coi chừng tui xé ҳάc nó ra à.
– Nói chuyện với bà mệt quá. Càng ngày càng không biết tôn ti trật ʇ⚡︎ự. Người ăn kẻ ở đầy nhà bà cẩn thận cái họng đó, đừng chọc nóng tui à.
Bà cả xếp ve. Ông chợt nhớ ra, nói liền:
– Mình còn cả mẫu đất bỏ không cỏ rác mọc đầy. Tui tính cho người ta nuôi vịt. Để mấy con vịt nó quầng vài mùa là sạch bách cỏ chừng đó trồng lúa mới được. Bây giờ cỏ năng cỏ lác bịt kín như rừng, rắn rít đầy ra đó ai mà dám vô.
– Cho ai nuôi?
– Anh chị Ba Hồng hỏi cho vợ thằng Nhung nuôi, coi như cho nó chút đỉnh làm vốn.
– Thằng Nhung ૮.ɦ.ế.ƭ đời cố lũy cố lai nào rồi còn cần vốn liếng chi?
– Thì đó. Thằng Nhung ૮.ɦ.ế.ƭ mười mấy năm rồi mà con vợ nó vẫn ở lại làm dâu. Bởi vậy ảnh chỉ thương mới muốn cho nó làm riêng. Dù sao thì đất cũng bỏ không nuôi rắn rít, chi bằng cho nó mướn mần vừa làm phước vừa có tiền.
Bà cả nhảy dựng như phỏng nước sôi:
– Con đó ra ở riêng một mình hả?
– Tui đâu có biết nhà người ta tính sao. Ảnh chi hỏi nên tui bàn với bà vậy thôi.
– Nó ở một mình là không được.
– Sao vậy?
– Đàn bà góa ở một mình, chưa nói tới ông cũng có cả trăm thằng nhào vô ve vản. Rồi thì phá hoại gia cang người ta.
– Bà lo chi chuyện của thiên hạ? Vậy đi, coi như tui cho bà hay rồi đó. Phần bà, ráng kiếm cho tui thằng con trai, bằng không tui cũng đi kiếm bên ngoài chừng đó đừng có trách trời trách đất nhen.
– Kiếm ở đâu? Tui già chát rồi còn đẻ chữa gì nữa ông nội?
– Bốn mươi là già hay sao? Bà nhỏ hơn tui cả chục tuổi lận đó.
– Con gáι sắp gả rồi, đẻ để thông gia đi thăm cho mang ทɦụ☪.
– Sao ทɦụ☪? Điều đó chứng tỏ vợ chồng mình còn ân ái mặn nồng, hãnh diện nữa thì có.
Bà cả đỏ mặt, đứng dậy phủi đít đi ra nhà sau, hứ lại một cái:
– Cha già mắc ᴅịcҺ, chẳng nết na gì ráo.
Ông cười hề hề nhìn theo bóng lưng bà ngoe nguẩy mà tức cười. Công tâm để nói là ông cũng cám ơn bà đã chịu lấy ông dù động cơ là gì cũng được. Hồi đó, do mặc cảm thân thể mình không giống như người ta, lúc bà nhận lời gả cho ông thì chỉ mới mười tám còn ông đã ba mươi hai cái mùa thu lá rụng rồi. Về làm vợ ông hai năm sau bà mới sanh ra Tú Dung, rồi sau đó đẻ liền tù tì năm một. Bây giờ Dung mười sáu thì Hạnh mười lăm. Con đĩ lủng Tú Lệ mười bốn mà coi mòi ngựa bà, chảnh chó, ngoa ngắt giống y chang con gáι mẹ. Con gáι mẹ hồi má ông còn đâu có làm trời dữ thần ôn đất địa vậy. Sau khi nắm quyền đương gia thì muốn làm bá chủ, quản lý luôn cả ông. Ý trời trời, nhằm ông mà bả ăn hϊếp sao?
Ông Chánh tới gặp ông bà Ba Hồng liền ngày hôm sau. Chú Tư Thời trong nhà ló thụt ló thụt dòm chừng. Tự nhiên hôm nay ông chủ điền tới nhà chẳng biết chuyện gì, ông Ba Hồng cũng giựt mình nhưng vì ông Chánh nổi tiếng là hiền đức nên nếu như có chuyện gì chắc cũng không làm rùm lên.
Bà Ba khúm núm nhắc ghế mời ông Hai ngồi, vợ chồng chưa biết mở lời ra sao, đành để ông Hai nói trước.
Thấy nhà cửa vắng tanh, chỉ có ông bà Ba ở nhà, ông Chánh liền hỏi:
– Sắp nhỏ đâu hết rồi anh chị?
– Tụi nó ra ruộng coi thử lúa chừng nào gặt được.
– Năm nay khá hôn?
– Cũng đỡ đỡ ông à. Nhờ năm ngoái ông cho lại mấy giạ mua ρhâп để dành bón nên năm nay coi bộ trúng. Bông dài chắc hột, nặng trìu trịu nên sắp chín cúi đầu xuống hết trơn.
Bà Ba rụt rè hỏi:
– Chẳng biết hôm nay ông địa chủ tới nhà có chuyện gì hôn?
Ông Chánh sa sầm nét mặt:
– Tui ghét ai kêu tui bằng địa chủ, nói hoài chuyện này mà chưa tới tai anh chị sao?
Ông Ba lật đật chìa hai tay mời ông Chánh ngồi xuống, ríu rít xin lỗi:
– Bà nhà tui ít có đi đâu nên không biết, tui thì quá rành tính nết anh đây rồi. Uống với tui ly trà anh Hai.
– Được. Vậy tui vào thẳng vấn đề đây. Nghe nói vợ thằng Nhung chồng mất đã lâu vẫn ở lại báo hiếu giùm chồng nó. Mà mười mấy năm cũng quá trọn đạo rồi. Với lại tui nghe đâu in như là chị Ba không còn thương nó nữa. Vậy thì trả ʇ⚡︎ự do cho con người ta đi. Chị mắng cҺửι nó tối ngày chi cho Ϯộι cái lổ miệng và nếu nó đâm đơn lên Quận kiện đòi ʇ⚡︎ự do thì chị tính sao? Chị nghĩ nó thân cô thế cô, không tiền không bạc nên chị hϊếp đáp chứ gì?
Bà Ba sửng cồ lên định gây nhưng ông Ba kịp thời ngăn lại, ông nhỏ nhẹ nói:
– Anh nghe ai đồn bậy bạ vậy anh Hai? Vợ chồng tui thương nó hổng hết có đâu mà mắng cҺửι nó chứ. Tại người ta ganh ghét thấy tui có con dâu hiếu thảo nên ganh tỵ thôi. Con cái mà anh, vợ tui coi nó như con ruột nên có gì không vừa lòng là la rầy y hệt mấy đứa con tui vậy thôi. Miệng đời ᵭộc ác lắm anh Hai, nghe đồn thổi có người bị tan nhà nát cửa luôn đó.
– Vậy sa? Vậy mà tui nghe thiên hạ đồn con nhỏ đó ngày trước coi được gáι lắm mà bây giờ dài ngoẳng hệt con chàng hiu. Tối ngày nghe cҺửι riết rồi nó hổng dám mở miệng ra nói một câu. Nó ở nhà hầu hạ anh chị quanh năm suốt tháng chớ đi đâu một mình mà chị cҺửι nó hồ y này hồ ly nọ khó nghe quá chị Ba. Tui biết thế nào chị cũng nói là do nó họ Hồ nhưng dâu con mà , chị lôi cả họ nó ra gọi mần chi vậy?
Bà Ba liếc xéo ông Hai, giận trong bụng lắm nhưng chẳng dám tỏ thái độ, bà nhỏ giọng nhưng gay gắt:
– Đây là chuyện nhà của tui ông địa chủ quan tâm làm gì?
– Ủa? Chị ở trong phạm vi đất của tui, chị sống sao mà bà con họ kêu rêu chị như vậy tui làm ngơ được ha? Cho dù tui không lấy quyền chủ đất mà trục xuất chị khỏi cái Trấn An Bình này nhưng ở đây còn ông hội đồng, ông quan huyện, cảnh hà khắc với dâu mấy ổng bỏ qua cho chị hay sao?
– Nó là dâu con tui, lì lợm tui dạy biểu cũng vi ρҺα̣м ρҺάρ luật sao ông?
– Dạy biểu thì tốt. Nhưng chị ᵭάпҺ ᵭ.ậ..℘, mắng cha cҺửι mẹ người ta thì không được. Thôi, tui không nói ʋòпg vo nữa. Để cứu vãn tình thế này, tui bỏ ra một số đất, mua vài trăm vịt cất chòi cho con Ly nó ra riêng nuôi. Nó cũng bộn tuổi rồi, anh chị phải cho nó có tư riêng để làm ra của cải dưỡng già chứ. Nói theo cái kiểu chị cũng được, là chị lo cho nó khộng có chỗ ăn ở cứ bám theo báo đời chị. Vậy nay có điều kiện cho nó đi chị khỏi thấy mặt mà chướng tai gai mắt, có lợi chứ không có hại phải hôn?
– Không được.
– Tại sao?
– Nó ở một mình rồi đàn ông ve vãn lỡ nó cầm lòng không đậu thì sao?
Ông Hai nhíu mày, bất bình:
– Thì có sao? Nó có quyền lựa chọn chớ?
– Không được là không được. Nó là dâu con của tui, phải thờ chồng nó cả đời.
– Luật pháp nào bắt buộc điều đó? Tui nói chị nghe, vì nó không nhà không cửa, không cha không mẹ, không bà con quyến thuộc nên bị chị ức hϊếp lâu nay không có người lên tiếng thay. Chứ chuyện làm của chị sai bét hết. Phải chi chị kêu nó ở lại mà chị thương yêu đùm bọc nó y như con cái trong nhà thì chuyện này đáng khen. Đàng này, chị xét chị lại coi chị đối xử với con nhỏ ra sao?
Ông Hai xoa xoa cái cằm nhám cào vì cả tuần nay không cạo râu. Ông là vậy đó, khi có chuyện cần thiết phải quyết định táo tợn thì hay lấy tay xoa xoa cằm. Bây giờ, ông quyết định xía vô cái chuyện này mới được:
– Nói cho chị biết vậy thôi. Chứ hôm nay tui nhất định giải phóng cho cô gáι này rồi. Nếu chị vẫn ương ngạnh thì chị sẽ gặp hai sự rủi ro. Một là tui sẽ lấy đất lại, gia đình chị dọn đi cho khỏi cái trấn An Bình này, đất đai để lại cho con Ly nó thuê. Nếu chị ngoan cố nữa thì tui nói với hội đồng Hậu, chị biết tui với Hội đồng Hậu là chú bác mà. Để coi chị bị khủng bố ra sao.
Vợ chồng Ba Hồng thốn. Họ biết trong Trấn này, đất đai của điền chủ Chánh phủ giáp. Mười hai ngàn mẫu ruộng chứ ít ỏi gì sao? Ngay cả ông Hội đồng Hậu đất cũng không bằng. Nhà ông Hội giáp ranh đất ông địa chủ, muốn đi ra Trấn phải đi ngang nà ông Chánh, dù chức sắc do chính phủ ban nhưng phép vua thua lệ làng, ông Hậu cũng phải nể mặt ông Chánh chứ.
Ông Ba thấy vợ có vẻ xìu xuống nên tìm hướng thoát:
– Vậy bây giờ anh tính sao anh Hai?
Ông Chánh lại xoa xoa cằm, quan sát sắc mặt hai vợ chồng rồi đủng đỉnh nói:
– Chuyện này không liên quan chi tới tui, nhưng ở trong phạm vi quản lý của tui thì tui không cho phép ai ЬắϮ пα̣t ai hết. Con Ly đã thủ tiết thờ chồng nhiêu năm đó cũng đủ rôi. Nó không có con nên bây giờ không dính líu gì tới gia đình anh nữa. Để chừng nó dìa, tui sẽ hỏi ý nó coi có muốn chăn vịt cho tui không. Nếu nó muốn thì anh chị buộc phải cho nó đi và cắt đứt quαп Һệ mẹ chồng con dâu với nó, trả ʇ⚡︎ự do cho người ta làm lại cuộc đời. Nếu như sau này nó có chấp nối với ai là quyền của nó, miễn không làm bé làm mọn phá hoại gia cang người ta thì anh chị cũng không có quyền cản đản biết chưa?
Bà Ba hầm hừ trong miệng:
– Tự nhiên mất một đứa coi phụ việc nhà.
– Mấy một con ở không lương mới đúng. Chị có coi nó là người nhà không?
– Nhưng dù sao có nó cũng đỡ đần công chuyện. Ông bắt nó đi rồi thì tui được gì?
– Chị muốn được gì?
– Ít ra cũng phải có chút gì bù đắp cho mất mát này chứ?
– Mất mát sao? Chứ không phải chị từng cҺửι nó là đồ ăn hại, đồ báo đời, sao không ૮.ɦ.ế.ƭ đi cho rảnh mắt sao? Bây giờ nó ra riêng, làm có tiền. Biết đâu nó sẽ hiếu thảo với anh chị, hàng tháng chu cấp tiền cho anh chị xài thì sao?
– Ông cam đoan như vậy đi thì tui sẽ không làm khó mà để cho nó đi.
Ông Chánh ha hả cười:
– Tại sao tui lại cam đoan? Trường hợp này là bắt buộc chỉ phải chấp nhận thôi, Tui có liên quan gì mà phải cam đoan này kia chớ?
– Ông có biết con mèo ngủ một ngày mười chín tiếng không? Nó trúng ngãi mèo nên đụng đâu ngủ đó. Đàn bà con gáι mà gốc cây gốc cối gì cũng lăn ra ngủ được biểu tui hổng cҺửι hả?
– Là bởi vì chị đày con người ta làm gviệc quá sức mà không cho ăn ngủ bình thường. Nó như vậy là kiệt sức đó chị biết không? Chị càng nói tui càng nhận ra chị là cái máy hút sức người. Sao các con của chị lại không bị vậy? Bởi vì chúng ăn ngủ điều độ chứ không phải như con kia.
Ông Hai nói tới đó thì từ ngoài, cô Ly nhào vào như một cơn lốc. Bình thường cô không bao giờ dám xấn xả như vậy nếu như không muốn ăn chổi chà. Nhưng hôm nay, đi ruộng về ngang nhà chú Tư Thời, được chú kéo vô nói cho Ly nghe ông Chánh đang tranh thủ làm việc với cha má chồng cô và nhất định sẽ giải cứu cô ra khỏi cái nhà quỷ quái đó. Chú Tư kêu cô phải bản lĩnh lên, phải làm cho rõ quan điểm của mình thì ông Chánh mới ra mặt thay cô được. Ly trước nay vốn không có chủ kiến. Vã lại, thân côi cút cô cũng không biết nếu rời khỏi nhà này cô sẽ ăn đâu ở đâu nên chịu đựng suốt mười hai năm. Mười hai năm trôi qua cô sống trong cô đơn và nước mắt. Cô không được giao tiếp với bất kỳ ai, ngay cả những người trong nhà mà cô đang sống chung họ cũng không cho cô có cái quyền nói. Cô có miệng mà như câm, hàng đêm âm thầm khóc cho số phận, chỉ mong có một phép màu nào cứu vớt cuộc đời tăm tối của mình.
Nay nghe chú Tư nói, lòng Ly ngập tràn niềm hy vọng. Đã đến lúc quật khởi vùng lên, cô không thể hèn kém mà sống cuộc đời không chút tiền đồ như vậy. Cho nên, câu cuối cùng của ông Chánh làm sự ức chế bao năm của Ly được dịp bùng lên, cô nói ngay khi vừa mới bước vào:
– Xin cha má cho con được ra ngoài. Xin hãy chấm dứt nghĩa vụ dâu con của con. Ra ngoài rồi, dù có ăn xin, lê lết đầu đường xó chợ thì cũng là số phận của con, con không phải lệ thuộc ai cả. Bao năm nay con đã thay chồng trả hiếu cho cha má rồi. Đã đến lúc con sống cho con. Ông Hai đây đã có ý giúp con như vậy, cha má không nên giữ con lại đây làm gì nữa chỉ chướng mắt thôi. Nếu như cha má không đồng ý với ông Hai thì con cũng sẽ không còn là đứa con dâu ngoan ngoãn nghe lời như trước nữa.
Bà Ba sững người giây lát rồi gầm lên:
– Mầy sẽ làm gì? Nay ỷ có người che chắn rồi phải không? Tao vẫn không cho mầy ra khỏi nhà đó coi ai làm gì tao? Đừng có chọc nóng tao đó.
Ông Chánh cảm thấy bà mẹ chồng này rất quá đáng. Ông đã nói bao nhiêu lời rồi mà coi bộ chẳng thấm vào đầu bà ta. Ông đưa mắt nhìn Ly, bất chợt trong lòng dậy lên một sự cảm thông kỳ cục. Ngày trước khi Ly về làm vợ Nhung, đó là một cô gáι mạnh khỏe lanh lợi. Thằng Nhung thì tướng tá kịch cợm dình dàng, tiếng nói ồm ồm như ễnh ương còn con vợ lại nhỏ thó. Nghe đâu tụi nó sống hạnh phúc lắm và Nhung luôn bị bà Ba cҺửι là đứa đội vợ tгêภ đầu. Ai dè chưa kịp sinh đẻ gì thì thằng đó mắc cơn bịnh về đường tiết niệu, không có con được mà khả năng đàn ông cũng hạn chế. Con Ly cũng một lòng một dạ với chồng. Sau bốn năm thì Nhung mất, Ly vẫn ở lại nhà chồng nhang khói. Tưởng đâu thời gian thì vợ chồng Ba Hồng sẽ cho nó tư riêng, ngờ đâu càng ngày càng ghẻ lạnh với người ta để từ một cô gáι xuân sắc trở thành một thiếu phụ gầy gò không có sức sống. Dung nhan này bị tàn phá không phải do thời gian mà là do nội tâm không được ổn định. Tư cách một chủ đất như ông sao lại làm ngơ trước hoàn cảnh đáng thương như vậy chứ? Nếu vợ chồng Ba Hồng không giác ngộ, ông sẵn sàng đuổi cổ họ ra khỏi khu vực quản lý của ông, giải cứu cho mảnh đời bất hạnh không nơi nương ʇ⚡︎ựa này.
Ông Chánh can thiệp liền:
– Như tui đã nói rồi, nếu như cô Ly này đồng ý chăn vịt cho tui thì anh chị không có quyền cấm cản. Mà một khi cổ đã rời khỏi nhà này thì cổ sẽ là người ᵭộc thân, toàn quyền quyết định tương lai của mình, anh chị không được phép xen vào. Đất đai của tui anh chị vẫn cứ làm, còn bằng không, tui sẽ lấy lại, trục xuất anh chị ra khỏi Trấn An Bình để anh chị ʇ⚡︎ự sinh ʇ⚡︎ự diệt. Tui nói được làm được, anh chị suy nghĩ một buổi, giờ tui đi vô kêu người cất chòi vịt, quay ra anh chị phải có câu trả lời. Cô Ly tạm thời qua nhà chú Tư ở một buổi chờ anh chị quyết định. Cô đi đi, đừng nán lại đây khi không có tui.
Ly nhìn ông Chánh với đôi mắt đầy hàm ơn. Và trước sự bức bối của ông bà Ba Hồng, ông Chánh cùng Ly sang nhà chú Tư Thời.
Hết 2.
Lê Nguyệt.