Người trong bóng tối 16

16.
Mọi người đã giải tán. Khi ba ông đến thì chỉ còn có Lâm, ông Ba Hồng và một người đàn ông đã đứng tuổi ngồi uống trà. Không nhìn thấy Nhơn đâu. Lâm chào ông và giới thiệu ông Chánh với người đàn ông đó:
– Đây là chú Hai Chánh, điền chủ và cũng là người sở hữu miếng đất có cái nhà này. Bây giờ anh Nhơn kêu bán mà không thông qua anh Chánh là hổng được. Còn đây là ông Hội đồng Đức ở xã Bình Lạc, là bà con với vợ anh Nhơn, người muốn mua miếng đất và cái nhà này.

Ông Chánh rùng mình, nhún vai:
– Ông Hội đồng thì còn lạ gì với tui nữa. Chắc anh còn nhớ tui và anh Trí chớ hả? Sao nay anh lại có bà con bên vợ với Nhơn vậy chớ anh Đức?

Hội đồng Đức cười cười:
– Tui qua đây là tui đã biết mình đến địa bàn nào rồi. Phải. Cho là tui không có dây mơ rễ má gì tới vợ anh Nhơn nhưng dù sao giữa chúng tôi cũng có tình bạn. Muốn giúp đỡ cho vợ chồng Bích Loan mà cũng muốn gặp lại anh. Cũng đã rất lâu ba đứa mình chưa gặp lại nhau. Cùng là bạn học mà bây giờ đứa nào cũng có cơ ngơi đồ sộ, chỉ Ϯộι cho Nhơn. Vậy nên bất cứ giá nào, cho dù Nhơn rao bán bao nhiêu tui cũng sẵn lòng mua cho ảnh. Cái nhà và miếng đất chó ỉa này cũng không đáng là gì nhưng anh Nhơn vốn sĩ diện, giúp không ảnh sẽ không nhận nên tui mua vậy thôi. Mà nghe nói anh Chánh đã bán miếng đất này cho Nhơn rồi phải hôn?

Ông Chánh nhìn thẳng vào mắt Đức, cười gằn:
– Đất đai của anh cò bay thẳng cάпh chó chạy cong đuôi ở Bình Lạc, tham làm chi miếng đất mà anh gọi là chó ỉa ở đây chứ? Vậy khi Nhơn kêu bán đất cho anh, hắn có trưng ra bằng khoán không? Nói một lần cho anh hiểu không nói lần hai. Đây là nhà tui cất tгêภ đất của tui cho vợ chồng con cái Nhơn ở tạm. Hắn muốn dọn đi thì cứ việc nhưng bán thì bán làm sao? Hắn có tư cách pháp nhân trong ngôi nhà này à?

Rồi bỗng nhiên, ông Chánh đứng dậy nhìn thẳng váo mặt hội đồng Đức, hỏi một câu làm tất cả mọi người bất ngờ tới độ sững sờ:
– Anh đã ngủ với Bích Loan rồi phải không?

Đức tái mặt, ấp úng liền:
– Anh…anh ăn nói kiểu gì vậy anh Chánh?

Chánh cười ha hả, ngồi xuống:
– Tui đoán đúng rồi. Y như trong kinh thôi. Anh bị nó nắm thóp nên phải ra mặt giải quyết vụ này. Chứ làm tới chức hội đồng như anh, chẳng lẽ anh không biết đây là chuyện khó giải quyết hay sao? Chính vì nó đã gài cho anh ngủ với vợ nó nên anh có miệng mà nói không ra lời. Một là sợ bà Hội đồng ăn ϮhịϮ anh, hai là sợ tai tiếng ngủ với vọ bạn. Nếu đó là sự thật thì anh cứ yên tâm. Lỗi này tui đã phạm rồi và tui cũng đã trả giá mười mấy năm. Đến lúc vạch mặt hắn ra, trả lại sự trong sạch cho mình rồi. Nếu tui đoán không lầm thì do anh bị chúng phục ɾượu rồi khiêng vô mùng vợ nó. Tỉnh ra thấy mình t-г-ầ-ภ tгย-ồภﻮ và bị ào vô bắt quả tang, đúng không? Sau đó nó ҟҺốпg chế anh, buộc anh làm theo yêu cầu của nó nếu không thì sẽ thân bại danh liệt. Chiêu này quá cũ mà nó cứ dùng hoài. Rõ ràng nó ᵭάпҺ giá tư duy của chúng ta quá thấp. Chỉ vậy thôi mà anh đã sợ sao? Thay vì đối phó nó anh lại chọn đối phó với tui à? Cảnh cáo với anh, đối phó tui khó gấp trăm lần đối phó nó anh biết chưa?

Không công nhận cũng không phủ nhận. Hội đồng Đức im lặng một lúc lâu rồi khẽ nói:
– Vậy theo anh, bây giờ tui phải làm sao?
– Chỉ cần anh bỏ mặc nó. Chuyện của anh, tui có cách gỡ. Tui cam đoan với anh điều đó.

Đức thở dài:
– Nghĩ ra tui cũng quá sức hồ đồ. Cũng tại ɾượu nó hại tui.

Ông Trí cười ha hả:
– Mà tui hỏi thiệt, anh có £.¡.ế.ლ láp được gì hôn?
– Trời ơi, mở treo miệng mèo mà anh. Tui cũng đâu phải phật. Hai anh biết hôn, thằng Nhơn còn nói với tui là nó bị bất lực nhiều năm rồi, từ sau khi sanh thằng con Út. Nó không đành lòng để vợ còn đang xuân sắc mà phải chịu thiệt thòi. Nếu như tui đồng ý giải quyết giúp nó vụ này, nó sẽ mua nhà ở đây cho tui gần gũi vợ nó. Sao lúc đó bộ ma nhập tui hay sao ấy, tui ừa cái một mà không đắn đo suy nghĩ gì hết. Giờ nghe mấy anh nói tui mới sáng mắt sáng lòng. Rõ ràng là tui bị quỷ ám mà. Con vợ tui mà hay là tui từ ૮.ɦ.ế.ƭ tới bị thương, lạng quạng mất luôn cái chức hội đồng chứ đừng giỡn mặt.

Ông Chánh ᵭ.ậ..℘ tay xuống bàn, hậm hực:
– Bất lực con mẹ tui chứ bất lực. Thằng khốn пα̣п đó lại dùng chiêu chó ૮.ɦ.ế.ƭ cũ. Để tui kể anh nghe chuyện của tui rồi anh phán xét xem thằng này có đáng mặt làm bạn với tụi mình không?

Rồi ông kể lại chuyện mình bị vợ chồng Nhơn gạt chuyện hai thằng con trai. Tuyệt không nhắc gì đến chuyện đứa con của bà Tú Mỹ. Ông Đức rùng mình liên tiếp theo lời kể của bạn.

Cuối cùng, ông Trí thay Chánh kết lại:
– Bây giờ anh nói với chả là không có bằng khoán nên việc mua bán bất thành để coi chả nói sao. Còn nếu chả đem vụ anh ngủ với vợ chả ra uy hϊếp thì anh cứ chối phăng cho tui. Nếu không ổn anh kêu anh Chánh tới rồi thưa nó ra tòa Ϯộι ʋu ҟҺốпg. Coi nó chạy đường nào.

Chú tư Thời dáo dác nhìn quanh:
– Ủa? Hồi nãy nghe người ta kể lại là tay Nhơn cũng có ở đây giờ đâu rồi mà không thấy vậy anh Hội đồng?
– Cũng phải hén? Mới thất thì đây mà?

Ngay lúc đó, người làm của ông Chánh đạp chiếc xe của ông chạy tới, kề tai nói nhỏ với ông điều gì đó. Ông Chánh nghe xong lật đật đứng dậy nói với mọi người:
– Nó lật lá bài tẩy ra rồi. Đi cùng tui lại nhà tui coi nó giở trò gì nghen mấy anh.

Vậy là, ông Trí lại làm tài xế đưa ông Chánh, ông Đức và chú Tư Thời cấp tốc về nhà.

Đám gia nhân đang tụm năm tụm bảy một góc để nhiều chuyện, thấy xe, một người lật đật chạy ra mở cổng. Ông Chánh xuống xe trước, hùng hổ vào nhà, vợ chồng Nhơn đang ngồi tгêภ bộ trường kỹ cùng bà lớn. Ông Chánh giận dữ chỉ mặt họ:
– Ai cho phép các người vào nhà tui? Lại ngang nhiên ngồi trụ ở đây như khách mời vậy chứ?

Trước sự lo lắng của bà Tú Mỹ, Nhơn vẫn ung dung mỉm cười. Nụ cười như xoáy vào cơn giận đιêи ¢υồиɢ của ông Chánh:
– Tui tới thăm con tui không được sao?

Chánh ào tới chỉ tay vào mặt nhơn:
– Ai là con của mầy? Mầy dám vô đây ăn nói hàm hồ như vậy không sợ tao ᵭάпҺ vỡ mặt mầy ra hay sao?

Nhơn cũng đứng bật dậy:
– Mầy ᵭάпҺ thử tao coi? Vợ mầy sanh con với tao, điều này có khiến mầy thấy ทɦụ☪ nhã không? Đàn ông như mầy không sanh nổi thằng con cho nó thừa ʇ⚡︎ự hương hỏa thì để tao tặng cho một đứa. Nhưng con thì mầy nuôi mà dù sao cũng là ɱ.á.-ύ ϮhịϮ của tao. Tao hứa không tranh giành với mầy nhưng mầy cũng phải hứa sau này cho nó ᵭộc quyền hưởng gia tài này. Đồng ý thì tao không công khai ra xấu hổ cả đám. Nếu không thì con tao, tao bắt dìa. Vợ tao cũng sẵn lòng nuôi giùm mầy.

Ông Chánh cười khẩy:
– Con nào là con của mầy? Không phải mầy đã bất lực không còn khả năng đàn ông nữa sao? Đừng nói là tao đặt điều vu không mầy nhen. Chính miệng mầy nói với anh Hội đồng như vậy và tình nguyện cho con vợ mầy ăn nằm với ảnh. Bích Loan ơi là Bích Loan, là phụ nữ sao bà không chính chuyên vậy chứ? Bà thèm khát đàn ông đến độ một người không thỏa mãn nổi bà nên chạγ tάo tác đi tìm giống đực hay sao? Này Nhơn, vợ mầy là cái thứ lang chạ như vậy nhưng vợ tao không phải nhen mậy. Bà ấy một lòng một dạ với tao, sanh con là sanh cho tao chứ không hề có miếng nào dính dáng tới mầy. Mầy dựa vào đâu mà ʋu ҟҺốпg bà ấy như vậy chứ?
– Dựa vào đâu à? Dựa vào thằng nhóc khuôn mặt và dáng dấp y như tao chứ còn vào dâu nữa?

Ông Chánh khịt mũi:
– Từ lúc bà ấy sanh tới giờ mầy đã gặp bả rồi sao mà biết thằng nhỏ giống mầy? Là do con vợ của mầy đã tới thám thính rồi phải không? Sao mà bây giờ tao nhìn con vợ mầy lại cảm thấy tởm lợm mắc ói vậy không biết. Đó, anh đã nghe rõ chưa anh Đức? Nhơn à, tao hỏi mầy, mầy đã lừa đảo bao nhiêu người rồi? Và tại sao mầy cứ kiếm những người bạn học cũ tốt với mầy mà lợi dụng hãm hại người ta vậy chứ? Có ngon thì mầy tới kiếm anh Trí nè. Ảnh cũng là bạn học của mầy vậy?

Nhơn gắt lên:
– Mầy nói lung tung cái gì vậy Chánh? Giải quyết chuyện này đi. Hôm nay tao tới để đâu đó rõ ràng tránh cho mầy ngộ nhận mà Ϯộι nghiệp. Hai tay dâng sự nghiệp cho người ngoài mà không biết không hay thì cũng tàn nhẫn cho mầy lắm biết chưa?.
– Vậy bây giờ mầy muốn gì?
– Tao đã nói rồi. Có ba cách giải quyết. Một là, vợ chồng mầy sang tên miếng đất và cái nhà đó cho tao, đưa tao thêm một mớ bạc nữa thì mọi chuyện sẽ chìm vào quên lãng. Hai là mầy phải làm giấy cam kết cho con tao thừa kế gia sản, tao bỏ cuộc. Ba là tao đem đứa nhỏ đi cho mầy không có người bưng bài vị khi ૮.ɦ.ế.ƭ. Vậy thôi.

Ông Chánh phát lên cười ha hả:
– Mắc cười. Sang tên nhà đất cho mầy và việc cam kết cho nó thừa ʇ⚡︎ự có khác gì nhau đâu. Tội nghiệp, mầy suy tính ôm đồm âm mưu ςư-ớ.ק đoạt tài sản tao mà không tính trước, vợ tao có phải thật sự sanh con cho mầy hay không.

Bích Loan bấy giờ mới lên tiếng, cung cách của bà ta không hề có một chút gợn khi bị ông Chánh bêu rếu như vậy:
– Nói nhiều quá. Bồng đứa nhỏ lên thì biết ngay đó là con ai liền. Nói tới nói lui có ích lợi gì.

Bà Tú Mỹ bấy giờ mới chứng tỏ bản lĩnh của mình. Bà đứng dậy chỉ tay vào mặt Loan:
– Mầy là ς.๏.ภ đ.à.ภ ๒./à hư đốn rồi nghĩ ai cũng hư đốn như mầy. Tao cây ngay không sợ ૮.ɦ.ế.ƭ đứng. Tao mà thèm cái thứ đàn ông cặn bã như chồng mầy sao? Cho tao chùi đít tao cũng chê. Tao là vợ chính thất của ông điền chủ, sanh con thì phải sanh cho chồng tao chứ lại đi sanh cho cái thứ vô loại như chồng mầy à? Vì mầy đụng ai lấy nấy nên đâu có biết hai chữ chính chuyên mang ý nghĩa ra sao chứ gì?. Mầy muốn coi thằng nhỏ giống ai phải không? Con của ai thì giống người nấy, tao sanh con cho chồng thì nhất định phải giống chồng tao chứ không lẽ giống tên mặt mo là chồng mầy hay sao?

Rồi bà hét gọi con gáι vô phòng ẵm cu Thuận ra, cu Thuận còn tгêภ tay Tú Dung là những cặp mắt xúm lại quan sát. Chèn ơi, sao mà lúc này nhìn nó giống ông Chánh ҡıṅһ ҡһủṅɢ vậy cà. Thân thể cụt ngẳn gọn bân, mái tóc của đứa bé chưa đầy tháng mà đen sậm bồng bềnh, cặp chân mày tướng hai dấu sắc huyền nằm vắt ngang khuôn mặt mũm mĩm dễ thương cực kỳ. Khuôn mặt thu nhỏ của ông Chánh đây chứ đâu.

Trong khi ông Chánh, ông Trí và chú Tư Thời đắc ý, ông Đức hết sức bất ngờ thì mặt của vợ chồng Nhơn nghệch ra. Nhơn đưa mắt nhìn vợ, Bích Loan lắp bắp:
– Vô lý. Không thể nào…

Bà lớn đốp ngay:
– Vô lý làm sao? Không thể nào cái gì? Chỉ khi con tao giống y hệt chồng mầy mới có lý à? Thật tình tao không hiểu nổi, bọn bây mượn lá gan của ai mà lại dám tới nhà tao gây sự, đem chuyện động trời này gán ghép cho tao. Bây coi thường tao quá rồi mà? Ông Chánh nhịn bây nhưng tao không nhịn được. Không cần phải ra chính quyền để hỏi Ϯộι bây, tao ở đây với tư cách là bà chủ điền, quyết định tống cổ tụi bây ra khỏi xã này. Trước khi bây rời khỏi thì phải thân tàn ma dại mà đi. Mấy đứa ở ngoài đâu, kêu thằng Ba và thằng Bảy vô đây cho tao. Hôm nay tao không ᵭάпҺ vợ chồng này tao không phải là Tú Mỹ nữa.

Nhơn hoảng kinh đứng bật dậy đưa hai tay bảo vệ vợ:
– Bà điên rồi à? Vô cớ ᵭάпҺ người. Bà không coi luật pháp ra gì hay sao?
– Mầy cứ đem vụ việc này ra luật pháp. Hôm nay tao ᵭάпҺ hai vợ chồng bây tại đây, không cần chồng tao phải ra tay. Đánh cho vỡ mặt gãy tay gãy chân mầy để chính quyền can thiệp. Xem cái Ϯộι của mầy ngoài việc ăn đòn ra còn phán xử bao nhiêu năm tù với ý đồ bôi nhọ, chia cắt gia đình người khác, nhận vơ con người thành con mình để trục lợi. Thứ đàn ông sức dài vai rọng mà không biết ʇ⚡︎ự trọng. Đánh mầy là để làm gương cho những kẻ lòng lang dạ thú như mầy. Một thằng chồng hạ tiện, một con vợ dơ dáy hèn kém. Trời sinh bây một đôi thật đúng mà.
– Bà có công nhận là đã từng ăn nằm với tui không?
– Công nhận điều gì? Tao đã nói rồi, bản mặt mày cho chùi đít tao cũng chê dơ làm gì có chuyện ăn nằm. Ai làm chứng cho mầy? Còn mầy đưa vợ ra ngủ với người ta để bắt quả tang uy hϊếp là có thiệt. Mầy muốn kiếm người làm chứng không?

Nhơn vẫn hùng hổ không chịu thua:
– Ai làm chứng? Ai? Bà chỉ ra mau lên.

Lúc bà lớn nói mấy câu này là chưa biết vụ của Hội đồng Đức nhưng ông ấy thốn, buột miệng kêu lên:
– Có. Có tui làm chứng đây.

Vợ chồng Nhơn thất sắc, Nhơn vội nhìn sang ông, ánh mắt cầu khẩn:
– Kìa, anh Đức à…

Đức bất giác nhún vai, rùng mình:
– Thật ghê tởm. Nếu hôm nay tui không đến đây thì sẽ còn bị hai người xỏ mũi biết đến khi nào. Đánh cho chúng lếch ra đường ăn xin luôn chị Tú Mỹ à. Loại người này còn là còn пguγ Һιểм cho xã hội. Tui ủng hộ chị.

Bà lớn nhìn thấy Ba và Bảy lấp ló ngoài cửa bèn kêu lớn:
– Thằng Ba và thằng Bảy lôi hai đứa này ra, ᵭάпҺ mỗi đứa năm mươi gậy cho tao. Đánh thẳng tay không nhân nhượng. Nó ૮.ɦ.ế.ƭ tao chịu trách nhiệm.

Lúc đó, Bích Loan mới cảm thấy hoảng sợ, bà ta qùγ xuống trước mặt bà lớn Tú Mỹ, phủ phục khẩn cầu:
– Chị lớn à. Tui biết mình sai rồi. Là do tui tham lam nghe lời chồng xúi quẩy. Mong chị lượng tình mà bỏ qua cho. Vợ chồng tui sẽ lập tức rời khỏi nơi đây trả lại nhà cửa đất đai cho anh chị. Vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt của anh chị mãi mãi. Mong chị thương tình mà cho chúng tôi cơ hội.
– Nghe lời chồng xúi quẩy à? Hoạn пα̣п mới biết chân tình. Lúc chìm xuồng mạnh ai nấy thoát thân phải không? Thương tình mầy là thương chỗ nào chứ? Không lải nhải nữa. Lôi ra ngoài.

Giọng nói đầy quyền lực của bà làm ông Chánh, ông Trí và chú Tư Thời cộng với cô Hai Tú Hạnh đang bồng cu Thuận cảm thấy đã cái nư. Ba và Bảy kéo xệch hai vợ chồng Nhơn ra sân, tiếng kêu gào đau đớn của Bích Loan không làm ai cảm thấy động lòng.

Đủ năm mươi gậy rồi, Bích Loan ngất xĩu tại chỗ. Nhơn đưa ánh mắt căm phẩn nhìn tất cả rồi khó khăn lắm mới thốt lên:
– Quân tàn áċ, quân ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người. Vợ tao mà có mệnh hệ nào thì bọn bây không yên với tao đâu. Tao thưa tụi bây cậy quyền thế mà lạm dụng tư hình.

Bấy giờ ông Chánh mới bước ra, dõng dạc tuyên bố:
– Cứ đi thưa, tao sẽ theo hầu. Thưa để quan tгêภ phán xét coi cái Ϯộι này mầy phải ăn bao nhiêu hèo và vào tù bao lâu. Lo lắng cho con vợ à? Không còn vợ mầy không có cái cuốc để đào mỏ tiền từ chỗ bạn bè phải không? Thứ đàn ông mà lại luôn ta thán kể khổ rằng mình bất lực để gài bẫy bạn bè hòng moi tiền. Nhục cho tao, cho anh Đức đã lầm tin mầy là bạn. Kết thúc hết rồi Nhơn. Sau trận đòn này, mầy lập tức từ đây mà đi luôn, đi sum họp với hai đứa con mà mầy đã gạt tao mười mấy năm, dứt khoát không cho mầy ở lại giây phút nào. Đồ đạc trong nhà không cho đem theo một món. Chìa khóa tao đã giữ đây rồi. Mầy đến thế nào thì đi thế nấy. Cốt khỉ sẽ hoàn cốt khỉ, không thể thành người. Bây đâu đem chiếc xe bò ra, kéo hai vợ chồng nó bỏ ngoài đầu cầu qua khỏi xã để chúng ʇ⚡︎ự sinh ʇ⚡︎ự diệt. Không cho biện bạch một câu nào. Chuyện này đích thân tao sẽ trình báo với chính quyền. Hậu quả tao nhận.

Ông Đức nói thêm:
– Hậu quả tui cũng sẽ nhận. Nè Nhơn, tao cấm mầy léo hánh tới địa bàn của tao. Gặp đâu tao sẽ sai gia nhân trừng trị đó. Tao mà trừng trị là bỏ ๓.ạ.ภ .ﻮ chứ không phải ᵭάпҺ như chị Tú Mỹ đâu nhen mậy.

Ông Trí từ đầu tới cuối không nới câu gì, chỉ chuyên tâm theo dõi diễn biến xảy ra. Bấy giờ mới cất giọng cười hào sảng vang rền:
– Thôi. Mọi chuyện đã được phanh phui. Kẻ trong bóng tối đã bị lôi ra ánh sáng và nhận cái kết cuộc thích đáng. Nào, chị Tú Mỹ sai gia nhân mần một bữa thịnh soạn cho anh em tui tui quất luôn mấy chai ɾượu tây coi nà.

Bà lớn như vừa thoát qua một cơn đại пα̣п, vui mừng hớn hở cười toe toét đáp lời:
– Nhất định phải chiêu đãi mấy anh một trận ra trò mới được chứ.

Vừa nói, bà vừa đón cu Thuận từ tay Tú Dung, âu yếm hôn lên mặt nó, trong lòng thầm nghĩ:
– Má cám ơn con đã ra đời ngay thời điểm này. Con đã cứu má một bàn thua. Má hứa với con từ nay sẽ thương yêu con như con ruột. Những gì thuộc về con má sẽ trả lại cho con. Trả lại gấp mười lần.

Ông Chánh nhìn vợ, ông hiểu tâm tư bà qua ánh mắt tràn ngập thương yêu với thằng con trai của ông và trong lòng ông như đang nở một rừng hoa bát ngát hương thơm.

Vợ chồng Nhơn bị những gia nhân của ông Chánh lôi vứt lên chiếc xe bò, hai người đi theo đưa họ đi phòng bắt trắc nếu như Nhơn giở trò. Nhơn lo lắng nhìn vợ mà vẫn hướng cặp mắt căm hờn về phía ba người bạn, trong đó chỉ có mình ông Trí chưa bị hắn dòm ngó mà thôi.

Triệt được tay Nhơn rồi, lúc chờ đợi bà điền chủ làm bữa ăn thì ông Trí lái xe đưa ông Chánh, ông Đức, chú Tư Thời đến nhà xã trưởng Lâm để ʇ⚡︎ự thú. Lâm nghe chuyện Nhơn ʇ⚡︎ự nhận con của ông Chánh là con mình mà ôm bụng cười. Chuyện phi lý như vậy mà hắn ta cũng nghĩ ra được.

Sau đầy tháng cu Thuận thì ông Chánh cũng đóng xong chiếc xe song mã. Ông dắt hai con ngựa Thần Sầu và Quỷ Khốc ra đóng vào xe, âu yếm vuốt đầu chúng:
– Đi chơi xa một chuyến nhen hai cục cưng. Thuận bườm xuôi gió không có trở ngại gì hết nhé?

Hai con ngựa cũng ђ.ư.ภ.ﻮ ק.ђ.ấ.-ภ, chia sẻ niềm hân hoan với chủ nên cất giọng hí vang. Và đích thân ông Chánh cầm cương đưa cả nhà sáu người cùng với Tư Thời dẫn đường, đến xã Hóa An Quận Biền Hóa để thăm thằng cu Thảo, đứa con rứt ruột của bà cả Tú Mỹ..Đi được một đỗi, Tư Thời thích thú giành cầm cương cho xe chạy. Chú nói:
– Cho tui thử coi anh Hai. Với lại, tá điền nào mà lại ngồi không cho ông địa chủ ᵭάпҺ xe vậy chớ?
– Xời! Muốn thử thì tui đưa cho thử. Phân biệt tá điền và địa chủ gì cha nội?

Hai ông cười xòa, đổi chỗ cho nhau.

Tгêภ đường đi, Tú Dung, Tú Hạnh và Tú Lệ chuyền tay nhau bồng thằng em có khuôn mặt y hệt mình, chỉ khi nó khát sữa mới đưa mẹ cho bú. Ông Chánh cảm thông tâm tình của bà vợ sau thời gian xa cách đứa con ruột ϮhịϮ, chắc là bà cũng đang hồi hộp và ҳúc ᵭộпg, không biết nó phát triển ra sao.

Bà lớn đăm chiêu một hồi rồi ló đầu chồm ra ngoài nhìn ông đang ngồi cạnh Tư Thời ᵭάпҺ xe, nhỏ nhẹ nói với chồng:
– Tui tính vầy mình à. Lần này rước Ly dìa, mình đừng đem cổ dìa sống chung với tui.

Thấy ông Chánh trố mắt muốn nói, bà khoát tay:
– Ậy, mình để tui nói hết cái đã. Không phải tui ganh tị gì đâu. Chỉ là tui không muốn mình có hai, ba vợ ở chung nhà. Nói chứ lâu ngày dài tháng, chén trong xống còn khua huống chi là người. Chung đụng nhau lâu dài không chuyện này cũng chuyện kia xảy ra sẽ làm mất hòa khí và mình lại khó xử. Chi bằng, tách riêng nhau ra. Tui hứa với mình sẽ không gây khó khăn gì cho Ly hết. nước sông không phạm nước giếng. Sở dĩ tui có yêu cầu này là vì tui sực nhớ đến cái nhà của thằng Nhơn. Nhà của nó vẫn còn đẹp, mình ᵭ.ậ..℘ phá làm gì cho uổng. Mình cứ cấp cho Ly. Cho hẳn luôn vì dù sao bây giờ mặc nhiên nó cũng đã là vợ của mình rồi. Tui hứa sẽ không ghen tuông gì đâu. Mình tới lui với nó cũng như tới lui với tui vậy là được. Rồi chia nhau mà cai quản chuyện nhà giúp mình. Miễn mình đừng quên tui mới là người vợ hôn phối do Tía Má cầm trầu cau cưới hỏi đàng hoàng. Tui mới là chính thê, còn Ly là thϊếp thất. Nhưng tui cũng sẽ ρhâп công rạch ròi với nó. Tui ở nhà lớn, nắm hết quyền hạn và tài sản của gia đình. Nó ở nhà nhỏ, cai quản tá điền, thâu lúa ruộng đem về đây nộp lại. Tất nhiên tui sẽ không để nó thiệt thòi, phần nào ra phần nấy. Thằng cu Thuận có hai người mẹ rõ ràng nhưng tui là má lớn, nó là má Hai. Nó muốn tới đây lúc nào thì tới, xưng má gọi con với cu Thuận ʇ⚡︎ự nhiên, tui không hề chia cắt tình mẫu ʇ⚡︎ử của mẹ con nó. Nhưng nó là đứa con thừa ʇ⚡︎ự nên nó phải ở với tui trong cái nhà lớn này. Tui tính vậy mình nghĩ sao?

Ông Chánh một tay xoa xoa cằm, một tay nắm lấy tay bà, gật gật đầu:
– Mình không tính toán với tui vụ cu Thuận thì sao tui lại tính toán với mình chứ? Mình nói sao thì cứ y vậy đi. Ngẫm ra, mình tính thật trọn tình trọn nghĩa. Con Ly sẽ mang ơn mình. Tui độ chắc nó cũng không muốn về nhà lớn tranh giành với mình đâu. Tui thương mình, không ai qua được mình hết nên mình cũng đừng lo lắng gì hết nhen mình?

Bà nắm tay ông, miệng mỉm cười méo xệch và hai hàng nước mắt chảy dài vì cảm động.

Tư Thời nghe bà nói mà trong lòng thầm nể trọng. Trước nay, trong con mắt của các tá điền thì bà Tú Mỹ là người mồm năm miệng mười, nói chuyện không kiêng nể người đối diện và hà khắc với người ăn kẻ ở. Nhưng qua lần này chú lại có cái nhìn khác về bà. Đó là một phụ nữ thấu tình đạt lý, chưa từng lớn tiếng với đám gia nhân trong nhà, làm sai biết nhận sai và sửa đổi. Với những sai phạm của chồng cũng sẵn sàng vị tha mà cho qua. Sống trong cảnh như vậy hèn chi ông Chánh lúc bào cũng thấy thoải mái yêu đời, không dám có lỗi với bà.

Tới xế chiều thì đoàn người đã đến nhà Út Kim Anh. Ly là người ra đón trước nhất. Cô reo lên:
– Ông bà Hai tới rồi nè chị Út ơi.

Vợ chồng Út Anh bồng cu Thảo ra sân đón. Chú Tư Thời và ba chị em Tú Dung khệ nệ mang quà cáp vào nhà. Hiếu chồng Anh cũng phụ hợ. Đoàn người được mời vào phòng khách. Bà lớn đưa mắt quan sát, nơi đây cũng được coi là tổ ấm cho con trai của mình. Cái nhà không lớn không nhỏ, đơn sơ nhưng ngăn nắp sạch sẽ chứng tỏ chủ nhân là người vén khéo mực thước.

Bà giao cu Thuận cho Ly rồi đón cu Thảo từ tay Út Anh. Hai bà mẹ nhìn hai đứa con mà chảy nước mắt. Là mẹ mà, nhìn núm ruột của mình đã từng mang nặng đẻ đau sau thời gian xa cách ai lại chẳng chạnh lòng? Nhưng ở Ly dâng tràn một niềm vui tái ngộ thì bà địa lại đau lòng khôn ҳιếϮ vì mãi mãi phải cách xa con. Sai lầm bà gây ra nên phải đành gánh chịu hậu quả. Nếu là trước đây, bà sẽ căm ghét Ly thì bây giờ bà lại mang ơn cô, chính vì thằng bé cô sinh ra nên gia đình bà không lâm vào cảnh tệ hại bởi kế hoạch của tay Nhơn hiểm ᵭộc. Dù muốn dù không, thì mẹ con Ly cũng là ân nhân của bà rồi. Con người của bà, có ơn thì trả, có oán tất báo. Vậy thôi.

Bà cả cho cu Thảo bú. Bà muốn dùng dòng sữa của mình cho nó bú lần cuối, biết đâu sau này gặp lại nó sẽ không còn nhận ra bà là ai nhưng ít nhất bà đã làm được chút gì cho nó thời thơ ấu rồi. Nhưng trớ trêu thay, đứa nhỏ không chịu bú bà. Bởi vì Ly và Anh đang dần cai sữa mẹ cho nó, chỉ cho nó uống sữa bò và nước cháo loãng pha đường mà thôi.

Bà cả chạnh lòng. Thôi thì âu cũng là duyên số. Hoàn cảnh oái oăm này do người mẹ Ϯộι lỗi như bà đã gây ra. Nhìn thằng bé vẫn mụ mẫm khỏe mạnh bà rất ấm lòng. Ánh mắt của nó sao bà không nhìn thấy nét gì của tay Nhơn cả vậy? Và nhất là khuôn mặt, khuôn mặt nó lại giống y chang Hiếu, người cha của nó hiện giờ là sao? Có phải ông Trời đã sắp đặt sẵn hết rồi không?

Út Anh dịu dàng nói với bà:
– Chị cứ an tâm giao con cho em. Em hứa với chị sẽ cho con tình thương mà chị đang ấp ủ. Vợ chồng em rất biết ơn chị đã tin tưởng giao bé cho chúng em. Chị cứ yên tâm, em hứa với chị sẽ cho con học hành tới nơi tới chốn, dạy nó sống làm người có ích cho xã hội, dạy nó sống đạo đức để được lòng mọi người. Nhất định không phụ lại tấm lòng của chị đối với chúng em đâu.

Bà rưng rưng nước mắt:
– Nghe những lời này của cô, chị thấy ấm lòng lắm. Chị ký thác cu Thảo cho cô là chị đã hoàn toàn tin tưởng cô rồi.

Gia đình họ ở lại nhà Hiếu, Anh chơi hai ngày. Hai ngày đó mẹ nào con nấy rồi cũng phải trở về Bình Điền vì sắp đến ngày thu hoạch lúa.
Chia tay biết bao là bịn rịn. Bà Tú Mỹ đã dặn lòng dừng khóc nên vội vã ra xe. Bà là người rời khỏi nhà trước nhất.

Tгêภ xe, bà bàn với Ly về nơi ăn chốn ở. Ly chỉ cúi đầu nghe theo sự sắp đặt của bà.

Xe đưa Ly về nhà Nhơn trước sau đó là chú Tư Thời rồi mới trở về nhà. Hôm nay, Ly đã thành công trong việc chinh phục cảm tình của ba đứa con gáι đã cô kêu là má Hai.

Chuyện trả thù tay Nhơn, chuyện thu xếp cho mẹ con của bà cả, mẹ con của Ly đã đâu vào đó rồi. Ông Chánh thấy lòng mình như trút được gánh nặng. Từ nay, việc của ông là phải sống sao cho trọn tình trọn nghĩa với hai người vợ đã vì ông mà không ngại hy sinh. Người thì chấp nhận bỏ con do lầm lỗi của mình. Người không màng tai tiếng thị phi mà dũng cảm sanh cho ông một đứa con trai. Nhưng tгêภ hết là hai người đàn bà đó đã không ganh ghét nhau mà luôn thấu hiểu nhau, thấu hiểu cho một tên đàn ông lùn mã ʇ⚡︎ử nhưng nhân cách lại không lùn là ông đây.

Sự trở lại của Ly được cả xóm vui mừng chào đón. Dù không ai nói ra nhưng mọi việc họ đều rõ như lòng bàn tay. Nhất là khi nghe từ nay Ly sẽ trực tiếp thâu lúa ruộng thì tất cả đều hoan hô. Chỉ có một người duy nhất ở cái xã Bình Điền này bất mãn và căm ghét: Đó là bà Ba Hồng, má của Nhung, người chồng đã mất từ lâu của Ly mà thôi.

Cu Thuận trong ʋòпg tay thương yêu của má cả lớn lên ngoan ngoãn dễ thương kỳ cục. Khi nó được ba tuổi thì đi đâu ông Chánh cũng chở theo, nhất là vô ruộng để gặp má Hai. Thằng bé hạnh phúc được sống trong tình thương của hai người mẹ và ba cô chị cùng cha với mình.

Đúng như lời hứa của bà cả Tú Mỹ: Nước sông không phạm nước giếng. Hiếm có gia đình nào mà hai bà vợ thuận thảo như gia đình ông Chánh. Điền chủ Lê Hữu Chánh hạnh phúc đến cuối đời, luôn mở lòng ra với các tá điền của mình. Dân chúng sống trong địa phận đất đai của ông bình yên, an tâm đến đến đời con cháu cho đến khi chính sách NGƯỜI CÀY CÓ RUỘNG thì ông Chánh là địa chủ đầu tiêu đứng ra đồng ý để tá điền của ông từ hôm đó hoàn toàn sở hữu mảnh đất đã từ lâu gắn bó với mồ hôi nước mắt của mình.

Con người ta sống ở đời, lòng tốt bao giờ cũng được đáp trả. Cho đi một sẽ nhận lại gấp mười. Đó là ông Điền chủ Chánh, Lê Hữu Chánh ở xã An Bình Quận Bình Điền Tỉnh Bình Hạc.

Hết.
(16.10.2022)
Lê Nguyệt.

Bài viết khác

Tình thông gia – Câu chuyện về người mẹ chồng nhân hậu, là tấm gương sáng cho đời

Tác giả : Bích Thuỷ Con dâu tôi là con một, gia đình thông gia hoàn cảnh nên tôi thương con bé như con đẻ của mình. Bà thông gia nhà tôi số vất vả lắm, chồng mất sớm, một mình ở vậy nuôi con gάι ăn học. Con dâu tôi được mẹ dạy dỗ […]

Tiếng bà – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc

Trước kia, lúc thằng út lấy vợ sinh con, chúng toàn gọi Mẹ bằng Bà. Lúc ấy Mẹ không phiền lòng, vì chúng gọi như thế là thay cho con, là cháu của Mẹ. Mẹ nhủ thầm trong bụng, chúng gọi thế cũng được, miễn sao chúng hòa thuận, ăn ở đừng thất đức, coi […]

Chuyện người cha phát hiện con gái ngủ với bạn trai ở phòng khách – Câu chuyện nhân văn

Chuyện người cha phát hiện con gái ngủ với bạn trai ở phòng khách… Câu chuyện được cho là của một ông bố người Nga chia sẻ trên mạng xã hội Reddit hiện đã nhận được hàng trăm nghìn lượt đọc. Một độc giả nhận xét: “Đây là câu chuyện tuyệt vời nhất về tình […]