Người trong bóng tối 12
12.
Ông Chánh cảm thấy bàng hoàng trước sự thay đổi đột ngột của bà vợ. Rõ ràng bà không muốn nhìn mặt cu Thuận, muốn phủ nhận nó hay sao? Mới vừa rồi còn nói biết bao lời giống như thổ lộ tâm can mà chẳng lẽ đó chỉ là những câu cửa miệng lừa dối ông mà thôi? Nhưng nếu sự thật là vây, là bà sẽ bạc đãi mẹ con của Ly thì liệu ông có để yên không? Một người đã có suy nghĩ thấu tình đạt lý như bà lẽ nào lại nông cạn như vậy chứ? Đã lỡ đóng kịch rồi thì phải đóng cho tròn vai, có đâu lại giữa chừng trở mặt bỏ sân khấu như vậy? không đâu. Bà nhất định không phải là hạng người này. Chẳng qua là bà còn quá đau lòng khi nhìn người ta lưu con mình đi đến một nơi nào đó mà mình hoàn toàn không biết đến nó sẽ sống với ai, sống ra sao mà thôi. Làm chồng, ông phải thông cảm cho vợ mình chứ?
Nghĩ vậy, nên ông nhẹ nhàng chạm vào lưng bà:
– Mình buồn lắm phải không? Tui biết chứ. Tui đâu phải là gỗ đá mà không hiểu được nỗi đau của cốt ทɦụ☪ ρhâп ly. Nhưng mình đã quyết định vậy rồi, chúng ta cũng sẽ không để con nó thiệt thòi. Mình yên tâm nha mình.
Bà vẫn không quay lại, chỉ nói khẽ:
– Tui mệt lắm. Mình để tui nghỉ ngơi một chút.
– Được. Mình nghỉ ngơi, ngủ một giấc đi. Tui trông chừng cu Thuận cho.
– Mình coi kêu con Ly dìa đây đi, để nó cho bú móm đồ. Chứ chắc là tui mần không được.
– Trời ơi, sao mình nói vậy chớ?
– Thì con nó cứ để cho nó chăm nó mới yên lòng.
– Tui đã nói là giao nó cho mình rồi. Ly có dìa thì cũng phụ lo cho mình thôi. Nó đâu còn là mẹ ruột của thằng nhỏ nữa. Mình cho nó bú, nó lớn lên bằng sữa của mình thì mẹ con mới có sự quyến luyến chớ.
– Hiện tại tui làm không được.
– Tú Mỹ à. Sao mình khác lúc nãy quá vậy? Chẳng lẽ mình hối hận rồi sao?
– Tui không hối hận, nhưng tui buồn quá mình à. Không muốn nhúc nhích luôn.
– Tui hiểu chứ. Nhưng mình có mất con đâu? Chỉ là nó sống với người khác. Ở nơi đó, nó sẽ đủ đầy hạnh phúc hơn nơi đây. Nó sẽ không có mặc cảm về bất cứ điều gì. Hồi nãy nghe mình trình bày, tui cũng rất bất ngờ nhưng tui phục mình sáng suốt, suy nghĩ thấu đáo, quyết đoán. Bây giờ, thái độ mình làm tui thất vọng lắm Tú Mỹ à. Tui không muốn làm mình tổn thương đâu. Cũng không muốn lợi dụng mình để nuôi con của Ly. Nếu mình cảm thấy không thương nổi thằng nhỏ này, vậy thì sau khi tui giải quyết xong thằng Nhơn, mình hãy trả nó lại cho Ly. Tui công khai đem mẹ con cổ về là được. Khỏi làm phiền mình. Nhưng nếu như vậy thì mình sẽ không có con trai thừa kế, mất luôn quyền chính thê.
Bà lớn vụt xoay người lại, trừng mắt nhìn ông, hai hàm răng nghiến chặt, rít lên giận dữ mà nước mắt lại trào ra:
– Mình nói vậy là ép tui phải không? Tui có nói tui không chấp nhận đứa nhỏ sao? Nhưng vừa mới giao con cho người ta lại tức khắc bồng đứa bé khác tưng tiu nựng nịu gọi con, sao mình không đặt mình vào vị trí của tui mà nghĩ vậy? Tui đâu phải là đào hát cải lương hồ quảng gì đâu mà khóc cười tùy ý. Mình phải cho tui có thời gian đã chứ. Không tin, tui cho phép mình vô gặp con Ly ngay bây giờ, có phải nó đang ngồi khóc trong đó không? Mà hoàn cảnh của nó khác tui, nó giao con cho cha con nó trùng phùng, rồi sẽ có ngày cả nhà đoàn tụ. Còn tui? Còn tui thì sao hả ông Chánh? Đành rằng tui làm bậy thì phải nhận hậu quả, nhưng tui cũng là người trần mắt ϮhịϮ, cũng có trái tιм, cũng biết yêu thương núm ruột của mình chớ?
Ông Chánh chạnh lòng, đang lựa lời để an ủi bà vài câu thì cu Thuận nghe động giật mình mở mắt ra khóc ré lên. Bản năng của một sản phụ, bà cả ngồi bật dậy, bế nó lên tay, ấp vào ռ.ɠ-ự.ɕ mình. Hơi ấm của bà làm cu Thuận nín khóc, nó há miệng táp lia lịa tìm Ꮙ-ú. Bà cả đặt núm Ꮙ-ú mình vào miệng nó. Thằng nhỏ đói bụng, không ρhâп biệt lạ quen, nút chùn chụt say sưa.
Ông Chánh quan sát sắc mặt bà cả. Ông nhận ra ánh mắt bà dịu lại, nhìn thằng bé trìu mến hơn. Trong lòng cực kỳ cảm động và hàm ơn. Bỗng nhiên ông phực ra một ý tưởng khá ᵭộc đáo, ông khều khều bà:
– Tú Mỹ à. Tui có ý này mình nghe thử coi được hôn nhen?
Bà cả vừa co cu Thuận bú vừa ngước lên nhìn ông như muốn hỏi chuyện gì? Ông nghiêm túc nói:
– Nhìn thấy mình cho cu Thuận bú trong lòng tui ấm áp kỳ cục luôn vậy đó. Mới nãy mình nói con Ly chắc đang ngồi khóc cho nên tui sực nhớ ra. Trong khi tui chưa vạch mặt thằng Nhơn, con Ly ở lại đó không được mà tới đây cũng không xong vì ai cũng biết nó vừa mới sinh. Hai bà mẹ mà chỉ có một đứa con sao được? Cho nên, để tui nói với Tư Thời, trước mắt đưa Ly lên ở cùng với Út Anh. Vì Út Anh hư thai chứ có sanh đẻ gì đâu mà có sữa cho thằng nhỏ bú? Con Ly lên cho bú thời gian đầu, tập nó bú dặm cho cứng cáp rồi dìa. Trong thời gian đó tui cũng xử xong tay Nhơn rồi. Mình thấy tui tính vậy được hôn?
Ánh mắt bà cả sáng lên:
– Mà con Ly nó chịu đi hôn?
– Tui nghĩ là chịu. Bây giờ, mình cho tui đi gặp nó hôn? Tui sẽ nói với nó.
– Ờ. Mình đi đi. Đừng lo gì thằng cu Thuận. Để tui coi nó cho. Nếu mình thương tui thì đặt giùm cho thằng nhỏ cái tên để sau này nhớ nó tui cũng biết nó tên gì.
– Được rồi. Tui không thương mình thì thương ai. Tư Thời ẵm thằng bé đi rồi, không biết mơi dìa chưa. Lại làm phiền chú đi lần nữa rồi.
– Để lâu quá nó khát sữa Ϯộι nghiệp.
– Hay là bàn với con Ly xong tui nhờ thím Tư dắt con Ly đi giùm cũng được hén mình?
– Mình tính giùm tui đi.
Ông Chánh nhìn bà lần nữa rồi đứng dậy. Ông nghĩ mà mắc cười. Trải qua lần này ʇ⚡︎ự nhiên vợ chồng ông lại mình mình tui tui như hồi mới cưới. Trước giờ hễ mỗi lần gặp mặt là bà cả hứ háy vênh váo với ông chứ làm gì có ngọt ngào như bây giờ đâu. Mà điều, vênh váo hứ háy vậy chứ ông nói vài câu cái bà cười rồi im ru chứ chưa làm dữ với ông trước mặt người ăn kẻ ở bao giờ.
Ông Chánh đi ra cửa, ngoái cổ nhìn xuống chuồng ngựa. Tự nhiên bước chân ông lại quay về đó. Ông hốt nắm cỏ gia nhân cắt đầy ụ hôm qua thảy vô cho hai con Thần Sầu Quỷ Khốc của ông ăn. Ông cười cười xoa xoa đầu nó:
– Sắp có chuyện nhờ hai thằng bây rồi. Để tao đóng cho xong chiếc xe song mã rồi nhờ hai thằng bây kéo cả nhà tao đi du hí một chuyến nhen. Hơi xa nhưng hễ mệt thì tao cho nghỉ lấy sức, đừng có lo.
Hai con ngựa như hiểu lời ông nói, ngửa cổ hí vang trời.
Xong rồi, ông ҳάch xe đạp đi một mạch tới nhà Tư Thời. Thím Tư đang ngồi trộn bèo cám với tấm cho heo ăn, thấy ông thì ngưng tay lại. Ông Chánh hỏi :
– Chú Tư đi Hóa An rồi hả thím?
– Ảnh đi lên cha má tui đó anh Hai à. Đi hồi hừng sớm theo lời anh. Cha má tui ở Quận Hóa Định, Hóa An là bên chồng của Út Anh cũng cùng chung tỉnh Biền Hóa. Ảnh lên gặp Út Anh vì chuyện đó. Út Anh vẫn còn đang ở nhà cha má tui.
– Vậy thím biết nhà bai bác chứ hả?
Thím Tư Thời cười ngất:
– Trời đất. Anh Hai hỏi sao mà ngộ. Con đâu hổng biết nhà cha mẹ chồng coi sao đặng?
Ông Chánh cười hề hề:
– Thiệt tình. Chuyện nhà lu bu riết rồi tui rối nùi. Chắc tui phải nhờ thím đi giùm một chuyến lên Hóa Định.
Thím Tư giật mình:
– Sao vậy anh Hai? Chị lớn đổi ý rồi à?
Ông Chánh lắc đầu. Vẫn đứng, tay xoa xoa cằm và nói hết ý của mình về việc định nhờ Ly đi theo thằng bé thời gian. Thím Tư nghe xong, gật gù:
– Anh tính vậy tui thấy cũng phải. Chứ ʇ⚡︎ự nhiên người ta nhìn thấy nó một mình không có thằng nhỏ bên cạnh sẽ đồn thổi đủ thứ. Còn nếu anh đem nó dìa đẳng tới tai cha nội Nhơn cũng không được. Thôi, anh vô thuyết phục nó đi. Nếu nó chịu, tui dặn dò hàng xóm gửi nhà với hai đứa nhỏ nói là dìa thăm cha má ruột tui cũng được.
Nói chuyện một hồi, thỏa thuận với vợ Tư Thời xong, ông Chánh gửi xe lại đó rồi thả bộ vô chòi vịt.
Đúng như bà cả nói. Ly đang ngồi bó gối tгêภ bộ vạt. Cặp mắt sưng đỏ. Chị Năm Chà ngồi cạnh vỗ về. Khi thấy ông bước vào, Ly bỗng bật khóc. Chị Năm đứng dậy cho ông ngồi xuống bên cạnh, ông ôm cô vào lòng:
– Qua biết em buồn lắm. Nhưng hãy tin Qua, đây chỉ là kế hoạch tạm thời thôi. Chờ Qua xử lý thằng Nhơn xong thì mẹ con đoàn tụ.
Ly gục đầu vào vai ông, nước mắt không ngừng rơi. Ông nhìn chị Năm Chà:
– Cám ơn thím Năm thời gian này vẫn ở cạnh Ly. Đúng là tui chọn bạn không lầm. Nhưng thê thảm nhất là tui đã nhìn lầm էհằղ.ℊ ҟհố.ղ пα̣п đó.
– Có gì đâu mà cám ơn chú Hai. Chị em không mà. Tui mừng cho Ly mà cũng mừng cho chú, tui lại càng ċăm hận thằng cha Nhơn. Giờ tui chỉ mong nó bị trừng trị thích đáng. Không thôi thì mấy ông ở đây cũng kiếm chuyện ᵭ.ậ..℘ cho nó một trận thành phế nhơn liền. Nhưng trong cái rủi cũng có cái may. Nhờ vậy mà con của Ly được công khai nhận tổ qui tông, Ly cũng về sống với chú là người cổ thương thì tụi tui mừng rồi. Chỉ mong chú đừng để cổ bị thiệt thòi.
Ông Chánh gật đầu:
– Tui không hứa hẹn gì nhiều. Nhưng tui làm được gì cho mẹ con Ly tui sẽ làm. Hôm nay, vô gặp Ly để nói một chuyện, thím Năm hãy cùng lắng nghe rồi góp ý coi tui tính vậy có gì quá đáng không nhen?
Chị Năm lật đật ngồi xuống mép vạt:
– Dạ. Chuyện gì chú Hai nói đi, con đang lắng nghe.
Ông Chánh ôm Ly trong tay, cúi xuống hôn lên mái tóc của cô rồi dịu dàng nói:
– Qua biết em buồn chớ. Nhìn em mà Qua đau thắt ruột gan. Nhưng em phải mạnh mẻ lên để giúp Qua vượt khỏi cái ải này. Trừng trị xong thằng Nhơn thì châu về hợp phố, mẫu ʇ⚡︎ử trùng phùng. Em nghĩ giùm Qua, em đau một còn Tú Mỹ đau mười. Bà ấy vĩnh viễn mất con chứ không phải tạm thời như em. Cu Thuận nay được hai mươi lăm ngày nhưng thằng bé kia chỉ mới có mười ngày thôi. Mười ngày mà chú Tư ẵm nó đi cả ngày đường, về tгêภ đó chưa biết Út Anh nuôi được hay không vì sữa mẹ đâu mà bú? Lỡ như giữa đường giữa sá mà nó mất đi thì Ϯộι lỗi này làm sao Qua nhìn mặt Tú Mỹ cho được. Rồi thì cu Thuận của mình sẽ bị bà ấy ghét bỏ ċăm hận. Cho nên, Qua năn nỉ em, nếu thương Qua thì hy sinh cho Qua lần nữa, Tú Mỹ sẽ mang ơn em. Em thu xếp đi liền cùng thím Tư Thời lên Quận Hóa Định một chuyến. Thím Tư dìa còn em ở lại chăm sóc thằng nhỏ giùm Qua, chờ Qua xử xong tay Nhơn rồi, tập cho thằng nhỏ uống sữa bò cứng cáp thì em dìa. Như vậy, Tú Mỹ cũng yên tâm cảm kích em. Sau này em dìa đó chị em sẽ thông cảm nhau. Em đừng lo sợ Tú Mỹ bạc đãi cu Thuận, chính mắt Qua thấy Tú Mỹ cho nó bú, ánh mắt nhìn nó ngập tràn thương yêu. Sau này cu Thuận sẽ có hai người mẹ cùng chăm sóc nó. Con của mình có phước lắm em à.
Ly ngước mặt nhìn ông, mắt rươm rướm nước:
– Cu Thuận năm bữa nữa đầy tháng rồi. Đầy tháng mà không có mẹ ruột bên cạnh.
– Có cha nó đây chi em? Qua sẽ lo đủ đầy em đừng sợ. Nhưng phải đầy tháng trễ nửa tháng cho khớp với ngày sinh của bà cả. Chịu thiệt thòi giùm qua chút nhen em. Sỡ dĩ Qua tính vậy không chỉ là nhờ em nuôi giúp thằng bé không thôi, mà là vì em vẫn ở đây nếu không có con sẽ bị người ta soi mói tọc mạch, rồi khi thằng Nhơn phát hiện ra đứa nhỏ con bà cả không phải là con nó mà em thì mất con, nó sẽ lôi ra đủ thứ chuyện mất mặt. Chi bằng em quấn khăn lại như bên trong là đứa bé, em bồng nó cùng thím Năm ra lộ gặp thím Tư Thời. Qua sẽ đưa tiền cho hai người thuê xe huê kỳ đi Hóa Định. Nhớ đổi xe liên tục đừng để tài xế chỗ này biết nơi hai người đến là được. Thím Tư sẽ nói với mọi người là về thăm cha má ruột. Thím Năm dìa đây nói em muốn đi xa thời gian để tránh miệng đời.
Ông Chánh vui mừng khi thấy khuôn mặt đang sầu пα̃σ của Ly giãn ra, cô gật đầu không đắn đo suy nghĩ:
– Vì ông, chuyện gì con cũng làm. Bà lớn nuôi con của con thì con sẽ trả ơn bằng cách nuôi con của bà cho nó cứng cáp. Miễn rằng ông nhớ lời hứa với con là cho mẹ con con trùng phùng. Con có thể xa ông cả đời để giữ gìn tai tiếng cho ông nhưng xa con thì con không làm được. Mong ông hiểu cho con.
– Hiểu. Qua hiểu chứ sao không. Chuyện vợ chồng con cái không có bên trọng bên khinh., không ρhâп cao thấp. Thiếu một cũng không được mà phải luôn tồn tại song song mới chính là cuộc sống viên mãn. Hai đứa mình bây giờ cũng coi như là vợ chồng rồi, đứa nhường nhau một chút, đầu tiên phải nghĩ cho đại cuộc. Qua thanh trừng thằng Nhơn là xử lý mối đe dọa về sau cho gia đình và con của mình. Chỉ mong em phối hợp với Qua bằng cách làm cho bà Tú Mỹ yên tâm không dao động. Chứ lỡ như có khi bà ân hận vì bỏ con rồi mặc cho mọi việc tới đâu thì tới, cứ cố chấp đưa nó về nuôi thì chúng ta phải làm sao để bảo vệ tài sản cho hậu nhân sau này?
Rồi ông âu yếm vuốt tóc cô, âm thanh lời nói nhẹ như tiếng tâm tình:
– Dù Qua biết rằng thế giới người giàu, người có quyền lực rất phức tạp nên lúc nào Qua cũng chủ trương sống đơn giản cho nhẹ bớt gánh đa đoan. Nhưng em coi, ʇ⚡︎ự nó bò tới nhà để gây chuyện. Qua có thể để yên sao? Còn một chuyện ân oán nặng nề của Qua với tay Nhơn mà chắc chú Tư Thời chưa nói cho em biết đâu. Để sau khi đuổi tay đó ra khỏi Tỉnh này Qua sẽ kể em nghe. Bẫy nó giăng ra khắp nơi để buộc Qua sa vào. Nếu không cẩn thận thì cuộc đời Qua và gia đình Qua bao gồm hai người vợ và bốn đứa con sẽ vạn kiếp bất phục. Qua thì không sao. Hết đời Qua thì cũng hết đời nó. Nhưng còn hậu nhân của Qua thì sao? Cả đời Qua cực khổ gầy dựng cơ ngơi lại để cho một kẻ hèn kém như nó chiếm đoạt để lại cho con nó hay sao? Qua không cam tâm được đâu Ly à. Tú Mỹ dám bỏ con là đã chấp nhận hy sinh quá lớn. Em vì Qua mà đồng ý chăm sóc con Tú Mỹ thời gian. Hai người phụ nữ này là sinh mệnh của Qua, Qua không phụ bạc ai cả. Đời này kiếp này Lê Hữu Chánh chỉ có hai người phụ nữ là vợ mà thôi. Đây là những lời tâm can của Qua. Em cũng biết, Qua không phải là loại người mồm mép, càng không vì quyền lợi của mình mà ép uổng người khác. Chúng ta là một gia đình. Người trong gia đình thì phải có bổn phận bảo vệ lấy nhau. Vậy thôi.
Rồi ông dùng hai tay bưng mặt Ly lên cho nhìn thẳng vào mắt mình, ông nói chậm từng tiếng một:
– Qua chỉ cho em để nhìn nhận một con người. Đó là Bích Loan, vợ của Nhơn. Một phụ nữ bề ngoài có khuôn mặt đẹp và lời ăn tiếng nói dịu dàng khiến người ta gặp lần đầu đều có ấn tượng tốt, nể trọng. Nhưng thực chất thì sao? Cô ta phối hợp với chồng, làm ra vẻ Ϯộι nghiệp để lừa đảo khắp nơi. Cụ thể là Qua, người bạn đã bỏ bao tâm huyết để giúp đỡ hắn. Chưa đủ, để nắm chắc hơn, hắn bò tới em và Tú Mỹ. Gieo mầm con của hắn vào người vợ của Qua hòng muốn con hắn thừa kế gia sản nhà Qua. Hắn có cái nhìn xa như vậy chẳng lẽ Qua không nhận ra sao? Và con vợ đồng lõa với hắn gây ra chuyện tồi tệ đó, em biết không? Mụ ta đã đến thăm Tú Mỹ để ҳάc định xem đứa bé đó là con ai. Vợ chồng hắn đã nắm thóp Tú Mỹ rồi. Chúng hoàn toàn không thể ngờ được chúng ta đã nhìn thấu và ᵭάпҺ nước cờ này, chúng không cách nào trở tay kịp. Cho nên, thương con, thương Qua, vì đại cuộc, vì cả nhà chúng ta, em hãy ráng hy sinh cho Qua lần nữa nghe Ly?
Ly gật đầu một cách quả quyết:
– Những điều ông nói con hoàn toàn hiểu. Con sẽ làm theo sự sắp xếp của ông. Ông hãy nói với bà lớn, cứ yên tâm, giao thằng nhỏ cho con. Con sẽ giúp cô Út Anh nuôi nó đến khi được ông kêu dìa.
– À. Em nhớ nói với Út Anh đặt tên cho nó là Thảo nghe. Thím Tư nói chồng của Út Anh tên Hiếu. Hiếu Thảo là được rồi.
– Con nhớ rồi. Vậy chừng nào con đi được?
– Hay là ngay bây giờ?
– Ông ʇ⚡︎ự tính đi.
– Vậy nhờ thím Năm giúp giùm. Gói cái khăn lại như có đứa bé bên trong, rồi xuống bến lấy ghe đưa Ly ra đầu cầu, tránh đi đường bộ. Tui sẽ nói thím Tư đón hai người ở đó. Xong thím chạy đi kiếm chiếc xe ngựa đưa hai người họ lên Quận. Nơi đó, thím Tư sẽ thuê chiếc Huê kỳ đi Bình Điền. Rồi từ Bình Điền thuê xe khác đi Hóa Định. Nghe thím năm?
– Được rồi. Con làm liền đây chú Hai.
Ly đứng dậy:
– Giờ ông dìa nói với Thím Tư đi, tụi con làm liền.
Ông Chánh móc túi ra đưa Ly cục bạc:
– Em giữ tiền này để phòng thân. Đừng khách sáo với Qua. Tiền xe cộ Qua sẽ đưa riêng cho thím Tư Thời.
Vậy là coi như xong chuyện của Ly, ông Chánh cũng có câu trả lời với bà vợ lớn. Vấn đề bây giờ là phải vạch mặt tay Nhơn. Phải dùng cách nào cho hắn á khẩu, tâm phục khẩu phục mới hả dạ ông.
Để hắn không có cơ hội nói ngang nói ngược thì ông cần phải có người làm chứng. Ông Chánh dặn dò thím Tư, lên đó nếu thím có ở lại vài ngày thì nhất định phải kêu Tư Thời thuê xe lập tức về ngay. Bây giờ, ông chỉ tin tưởng duy nhất một mình Tư Thời mà thôi.
Về đến nhà, ông nói tất cả những lời mình đã nói với Ly cho bà nghe. Xong ông khẳng định:
– Mình hãy tin tui. Con Ly sẽ chu toàn trách nhiệm. Bây giờ là chuẩn bị cho cuộc chiến với thằng lừa thấy phản bạn đó đây.
– Có kế hoạch gì chưa mình?
– Tui vừa phực lên một suy nghĩ. Ngày mai, trong khi chờ đợi Tư Thời dìa, tui sẽ đi gặp một người. Người này sẽ cùng tui ᵭάпҺ sụm thằng Nhơn cho mình vừa lòng hả dạ.
Hết 12.
Lê Nguyệt