Người trong bóng tối 1

Những địa danh trong câu chuyện đều là hư cấu.
1.
CHUYỆN XẢY RA Ở XÃ AN BÌNH, QUẬN BÌNH ĐIỀN, TỈNH BÌNH HẠC.

– Chà chà, cái lẫm lúa của thằng Năm Cà Thụt coi bộ tốt dữ đa. Năm nay bội thu hả mậy?

Năm Chà, anh bị tật chân trái nên đi cà thụt, mọi người quen biết anh đều gọi là Năm cà Thụt riết rồi quên luôn tên cúng cơm của anh. Nghe tiếng địa chủ Chánh ngoài sân, anh bươn bả đi ra:
– Chào ông Hai. Hôm nay ông Hai đi khám điền thổ hả?
– Mèn ơi mầy nói vậy bả nghe cái ૮.ɦ.ế.ƭ ngắt tao còn gì? Ở nhà hoài buồn ૮.ɦ.ế.ƭ mẹ, rề rề ra ruộng coi có độ nào làm bậy xị vậy mà.
– Vô con nè ông Hai. Con mới tát mương được mấy con cá lóc bự chảng cha, nướng trui kẹp mắm tép nhậu hết xẩy luôn ông.
– Nghe mầy nói tao chảy nước dãi luôn. Mẹ bà, ở nhà bả cứ cho ăn ϮhịϮ hoài dòm thấy là ngán tới cổ họng.

Năm Cà Thọt quay vô nhà hú vợ:
– Má thằng Đông đâu rồi. Nướng hết mấy con cá lóc bắt mâm lên, tui ví ông Hai địa chủ sương sương ba hột coi.

Có tiếng dạ rân dưới bếp, Ông Chánh la nhoi:
– Mầy bỏ cái thói kêu tao bằng địa chủ đi à nhen. Tao có đất nhiều mần không hết nên cho mọi người mướn mần phụ chứ địa chủ địa chó gì. Ai kêu tao địa chủ tao ghét thúi con mắt không muốn dòm mặt luôn hà. Kêu địa chủ chi bằng kêu ông chủ điền nghe coi được hơn.
– Vậy từ rày sắp tới kêu ông bằng ông chủ điền hén?
– Ủa? Bộ kêu tao bằng ông Hai rồi mầy săn ᴅịcҺ hay sao vậy?

Năm Chà cười hề hề:
– Con biết rồi ông Hai. Nguyên cả cái Quận này chỉ có mình ông Hai là không cho tá điền kêu bằng địa chủ chứ mấy ông địa chủ khác mà kêu như con vầy là mệt mình với họ à.

Ông Hai Chánh vô nhà Năm Chà, ngồi tгêภ chiếc ghế đẩu đặt ngay bàn tròn giữa nhà, cười hà hà:
– Vậy chứ bà nhà tao chảnh lắm nhen mậy. Lại khoái người ta kêu bả bằng bà cả địa chủ. Hoặc chủ điền. Thây kệ bả đi. Bả là con nhà tá điền, một bước lên mây cho nên bả muốn chảnh bao nhiêu cứ việc chảnh.

Năm Chà châm bình trà quạu rót ra mời ông Chánh, trân trọng:
– Có ông Hai ở đây bà con mần ăn yên tâm lắm. Thú thiệt, mỗi lần bà cả ra ruộng tụi con đái ỉa không ra luôn vậy đó.
– Bả mần gì tụi bây ha?
– Thôi con không nói đâu. Mà sao cũng được ông Hai ơi, miễn ông thương bà con là được hà. Đâu có ai qua quyền của ông nổi phải không ông Hai?
– Ừa. Có chuyện gì uất ức thì méc với tao, tao tính cho. Mà bây giờ mầy qua hú anh Tư Thới, thằng Vạn, thằng Bắp Nù, thằng Lọ Nồi qua nhậu chung cho vui mậy.
– Dạ. Ông ngồi đây chờ vợ con làm mồi, con vù qua réo họ một cái nhen ông.
– Ừa, đi đi, tao thả bộ ra ngó một chút.
– Uống chun trà rồi hễ đi nghen ông.
– Ừa.

Nói cả Quận thì hơi quá nhưng nói xã An Bình này nhắc tên ông là ai cũng biết. Địa chủ Chánh năm nay đâu khoảng năm mươi tuổi, chiều cao khiêm tốn cỡ khoảng một thước tư nên bộ hình lùn tịt, “đầu đuôi có một tấc”. Các cô chú của ông hay chê bai ông như vậy.
Nhưng ông cũng không hề buồn phiền. Lớn lên, ông chậm có vợ thì cô của họ lại nói có ma mới chịu ưng ông rồi hát ghẹo:
Ai ơi đừng lấy vợ cao
Bóp Ꮙ-ú không tới lấy sào mà quơ.

Thân mẫu ông buồn lắm nhưng biết sao giờ. Mà nghĩ cũng ngộ, cha má ông đều là người bình thường sao lại sinh ra chỉ một mình ông mà ông lại ngắn cũn cỡn không giống người ta. Bởi vậy ông không được bên nội coi trọng, ông nội ông là Hội đồng chứ bộ thường ha, sau đó cái chức hội đồng cha truyền con nối ông nội giao cho chú Ba Hậu chứ không cho cha ông là trưởng nam. Nội nói cha sinh ra thằng con quái thai nên sau này sẽ không có người kế thừa. Họ phán đoán ông sau này chẳng ra trò trống gì, tâm địa nhỏ nhen ích kỷ bởi có câu “Nhất lé nhì lùn tam hô tứ sún” mà ông nằm ở dạng thứ hai.

Biết thân biết phận, ông đách thèm tranh giành với họ. Chỉ chú tâm vào việc học tập và trao giồi tâm tính của mình. Ông nhất định lớn lên sẽ là một người hữu dụng, ra ngoài được người đời kính trọng do nhân cách chứ không phải ngoại hình. Cha ông buồn phiền mang tâm Ьệпh rồi mất sớm, ông biết nguyên nhân là do bên nội kỳ thị nhưng lẽ ra là thù oán với họ lắm, ông lại dửng dưng. Lê Hữu Chánh có học thức nên ông giúp mẹ làm ruộng, ông không dùng sức mà dùng người. Để rồi chỉ với tài sản ít ỏi ông đã mua được hơn ngàn mẫu đất ruộng và cho dân tứ xứ được ông rủ rê về Trấn thuê. Ông giao hẳn họ mỗi hộ tùy theo số nhân khẩu bao nhiêu mà qui ra đất để họ có nơi ăn nghỉ và làm ruộng. Họ gọi ông là địa chủ, ông lại rất ghét hai tiếng địa chủ, nghe giống bóc lột sức lao động của người khác. Ông muốn tá điền bỏ công ra làm và nhận được kết quả như mong đợi. Ông đã giàu lắm rồi, cần chi phải bóc lột người lao động chứ?

Ông Chánh luôn thân ái với xóm làng, tư cách của ông vậy mà lúc nào nếu có dịp là đều chà lếch quết xảm với bọn họ để nhậu nhẹt tưng bừng. Hứng lên ông cũng ca vọng cổ rùm trời. Thường khi chủ ruộng tới nhà tá điền, người ta sợ đái tг๏ภﻮ q.ยầภ chỉ riêng địa chủ Chánh là khi nông nhàn ai cũng mong đợi ông tới chơi rồi giàn trận hú hí những nhừng chung quanh tới nhậu. Ai có mồi gì thì đem lại, còn ông Chánh thì chịu toàn bộ chi phí mua ɾượu, tiền dư cho lại thằng nhỏ nhà nào ҳάch bồn đi mua..

Điều mà ông Chánh phiền пα̃σ nhất là vợ ông chỉ sinh được ba cô con gáι thôi. Ba cô có vóc dáng bình thường nếu không nói là xinh đẹp. Vợ ông, bà cả có tên tục là Tú Mỹ, bà vốn dĩ là con của tá điền. Lúc ông Chánh không chịu cưới vợ và các gia đình trâm anh phế triệt cũng không ai thèm dòm ngó ông thì má ông buộc ông đi cưới cô Tư Tú Mỹ con của tá điền Lục bởi vì bà thấy cô này lớn tướng hơn con gáι bình thường, phối hợp với Chánh sẽ sinh con chiều cao không giống cha.

Sống nghèo khổ bao năm nay được địa chủ dòm ngó nói sao Tú Mỹ không chịu? Nhưng cô ta vốn tham lam, sính lễ phải là năm mẫu đất để gia đình cô không phải làm tá điền nữa. Má của ông Chánh nghĩ cũng phải, dẫu sao cô ta cũng có hiếu, muốn đền đáp công ơn dưỡng dục của song thân và gia đình bà cũng cần môn đăng hộ đối nên đồng ý liền.

Ông Chánh và bà Mỹ không có tình yêu, sống với nhau vì bổn phận mà cũng sòn sòn ba đứa con rồi. Khi má ông trăm tuổi thì bà cả lên ngôi không khác gì những bà địa chủ nanh nọc truyền miệng của người đời.

Biết tính vợ nham hiểm nhỏ mọn, ông Chánh cấm không cho bà ra ruộng, cấm không được thị uy với tá điền. Bà Tú Mỹ có biết sợ ông là gì đâu nhưng lại sợ không sanh được quý ʇ⚡︎ử thì ông sẽ thê thϊếp đầy nhà nên ra sức chìu chuộng nịnh nọt. Bà thường cằn nhằn ông không biết ρhâп biệt chủ tớ, suốt ngày cà kê dê ngỗng với đám ranh ngoài ruộng, cứ tới mùa mà ông đích thân đi thâu lúa ruộng thì chắc chắn là sẽ thất thoát bởi ông thấy hộ nghèo là chừa bớt lại cho họ nên bà luôn giành đi. Cực chẳng đã nếu như ông bận gì đó mới để bà đi, thôi thì hôm sau ra ruộng, ông nghe tiếng kêu trời và nước mắt vắn dài của nông dân. Bà Cả cũng đâu biết được ông đã bù sớt cho họ thế nào.

Ba đứa con gáι lớn xộn rồi mà bà Cả không có dấu hiệu gì để sinh nữa. Ông chánh thật sự rất buồn. Ông nói con gáι rồi sẽ gả đi, ông chỉ muốn mình có thằng cọn trai nối dõi. Thứ nhất, ông nghĩ mình ăn ở cũng đâu đến nỗi nào sao lại tuyệt giống như vậy, thứ hai, ông cũng muốn coi thằng con trai mình có khác mình chỗ hình thức bên ngoài không. Nếu giống, ông sẽ dạy cho nó không ʇ⚡︎ự ti mặc cảm mà hãy xem như hình hài này là do cha mẹ cho, phải biết quý trọng, phải sống tốt. Ông Trời lấy đi của ai cái gì ắt sẽ trả lại cái khác cho họ. Đời công bằng lắm.

Mỗi khi nghĩ tới điều này, ông xót lòng lắm. Cảm thấy lương tâm có chút gì đó cắn rứt. Đây là điểm yếu duy nhất của ông. Nếu không lâm vào tình cảnh chẳng đặng đừng, ông sẽ sống để bụng, ૮.ɦ.ế.ƭ mang theo chứ không dám hó hé với ai nửa lời.

Trở lại chuyện hôm nay. Trong khi Năm Chà đi rủ rê hàng xóm thì ông tà tà ra trước sân. Chả là ông ngại ở nhà một mình với vợ tá điền. Thấy một đứa con trai đâu tầm sáu, bảy tuổi chạy vù ngang, thấy ông nó đứng lại cười tủm tỉm. Coi cái miệng của nó cười có duyên hết biết, ông ngoắc ngoắc:

– Ê cháu trai, con là con nhà ai đó? Ba con tên gì?
Thằng nhỏ dừng lại, gãi gãi đầu:
– Cha con là ông Bắp nù đó.
– Úy, vậy sa? Cha con có nhà hôn?
– Dạ có.
– Dìa nói với cha con là lợi nhà chú Năm Cà Thụt nhậu chơi, có ông Hai Chánh nữa nhen.
– Dạ. Con dìa nói liền.

Thằng nhỏ a thần phù chạy đi. Ông Chánh nhìn theo thèm thằng con trai nhễu nước miếng.

Một lát sau gom tụ đủ nhà Năm Chà. Có chú Tư Thời, anh Ba Vạn, anh Năm Chà, anh Bắp Nù, anh Lọ Nồi, người ҳάch ɾượu, người ҳάch khô bổ sung thêm. Vợ Năm Chà trải chiếc đệm ngay gốc cây trứng cá mát rượi cho mấy ông bắt mâm. Năm Chà có hai thằng con trai, thằng lớn mười tuổi đi học còn thằng nhỏ ba tuổi vẫn còn được ẵm. Coi bộ ai cũng thông cảm cho ông Chánh về cái đường con cái hết.

Rượu vào lời ra. Khi ngà ngà say, chú Tư Thời gạ ông Chánh:
– Anh Hai à, chị Hai không sanh được quí nam vậy anh có ý định nạp thϊếp hôn?

Ông Chánh cười ha hả:
– Úy trời. Chú giỡn mặt hả chú Tư? Rước thϊếp về cho bả nhai đầu người ta à?
– Tui nói anh nạp thϊếp chứ có kêu anh rước dìa nhà ở chung với bà cả đâu?
– Anh kêu tui núp lén bên ngoài ha gì? Bả mà hay là đốt nhà con người ta.
– Chứ anh không có con trai sau này ai bưng lư hương cho anh? Ai thờ cúng anh chứ? Có câu: “Nhứt nam viết hữu, thập nữ viết vô” anh quên rồi sao?

Chị Năm Chà nghe chú Tư nói thì đàng sau nhà ong óng lên:
– Con nào hổng con, viết hữu viết vô gì chứ? Mấy ông trọng nam khinh nữ mà hỏi không có phụ nữ mấy ông sống ra sao cho biết.

Trong mâm nhậu, vang lên trận cười ha hả sảng khoái.

Bắp Nù chuyển đề tài:
– Ông Hai, ông giàu thấy mồ tổ sao không sắm chiếc xe huê kỳ đi cho oách vậy ông Hai?
– Tao có đi đâu xa mà sắm huê kỳ đặng mắc công mướn người chạy mậy. Có lên Tổng thì thắng chiếc xe ngựa chạy cho nhanh. Mơi mốt tao chế ra chiếc xe song mã hai con ngựa kéo luôn nà. Con Thần Sầu của tao đủ oách rồi nhưng tao đương nuôi thêm một con nữa đó.

Anh Lọ Nồi cười rần rần:
– Con này ông định đặt tên gì? Hổng lẽ ông đặt con Bạch Xác? Thần sầu bạch ҳάc ha?
– Tầm bậy. Không biết thì dựa cột mà nghe. Tam sầu mới bạch ҳάc ông con. Tao đặt là Quỷ Khốc. Thần sầu quỷ khốc nhen mậy.
– Trèn đét ơi, nghe cái tên muốn nổi da gà vậy ông Hai?

Ông Chánh cười khoái trá, hớp ngụm ɾượu rồi hào sảng nói:
– Sống tгêภ đời chủ yếu là vui vẻ qua ngày. Ham chi ba cái sa hoa vật chất. Chiếc mô bê lếch rẻ rề tao mua cả ngàn chiếc cũng nổi nhưng làm vậy chi? Sắm chiếc xe đạp cho ngon vô ruộng coi như tập thể dục, tới đầu ruộng quăng đó cho cá coi chừng rồi đi ngao du tùm lum cũng yên tâm.
– Thiệt tình, tụi con ngưỡng mộ ông hết biết luôn. Hiếm có địa chủ nào như ông đó nhen.
– Nịnh nịnh tao dếnh vô mỏ mầy bây giờ.

Không khí buổi nhậu bao giờ cũng thân ái và vui nhộn.

Giải tán ra về, chú Tư Thời và ông Chánh đi cùng đường. Chiếc xe đạp ông bỏ đầu ruộng nhưng lúc nào cũng có người dắt vào nhà giữ giùm, canh ông ra rồi dắt trả cho ông về. Tгêภ đường đi, chú Tư Thời nói với ông:
– Chuyện này tui nghiêm túc nhen anh Hai. Mà cũng chỉ có hai đứa mình biết thôi. Chú biết vợ thằng Nhung con ông Ba Hồng hôn?
– Biết chứ sao không? Ông ba Hồng đặt tên con trai giống y con gáι đó mà. Ổng cũng vậy chứ đâu. Nhưng thằng Nhung ૮.ɦ.ế.ƭ mấy năm nay rồi.
– Phải đó. Thằng Nhung cưới con Ly bốn năm chưa có con, sau đó nó ૮.ɦ.ế.ƭ, con Ly vẫn ở lại làm dâu thủ tiết thờ chồng cả chục năm nay. Hết mẹ tuổi xuân của con nhỏ rồi. Mà bà Ba Hồng ăn trúng giống gì sinh tật, làm khó con nhỏ đủ thứ. Bị nó mồ côi nên đâu có chỗ đi. Mà bả cũng dại gì cho nó đi, để nó ở lại làm mọi không công cho bả hổng sướиɠ ha? Ta nói tui ở gần ngó xốn con mắt hết biết nhưng chuyện nhà người ta giờ sao dám thọt mỏ vô ý kiến, chúng cҺửι nát cha à. Tối ngày nghe bả kiếm chuyện cҺửι con nhỏ mà hễ cha nội Ba Hồng thò miệng vô binh cái bả nói xàm liền. Nào là bộ ổng lấy con dâu rồi sao mà hở ra là binh. Rồi người ta tên Ly mà họ Hồ, Hồ Thị Ly cái bả kêu con nhỏ tàn là Hồ Ly không. Ba Hồng chứ gặp tui là tui dộng vô mặt bả sưng chùm bụp rồi. Thứ đàn bà gì cái miệng quá trời quá đất ai mà chịu nổi. Ở sát bên mà cứ nghe bả cҺửι dâu hoài muốn lên tăng xông.

Ông Chánh ha hả cười:
– Vậy rồi sao nữa? Chú kể tui nghe với dụng ý gì đây?
– Anh giải phóng cho nó đi. Coi như cứu vớt một ๓.ạ.ภ .ﻮ người. Cứ cái đà này trước sau con nhỏ cũng uống tђยốς chuột chứ chịu sao thấu?
– Cứu vớt bằng cách nào cha nội?
– Bả không sợ trời không sợ đất nhưng tui biết bả sợ anh. Anh mà lên tiếng nói gì bả cũng nghe. Tui cá với anh luôn.
– Nhưng mà lên tiếng làm sao? Chuyện nhà của người ta mừ?

Chú Tư Thời khều khều ông Chánh:
– Anh cất cái chòi, hốt vài trăm vịt rồi tới nhà kêu họ cho con Ly chăn bầy vịt cho ông, ông trả tiền chuộc ๓.ạ.ภ .ﻮ nó luôn. Bà nội đó tham tiền ừa cái rột chứ gì. Bả ừa nhưng bả cũng không dám nói um ra ngoài đâu. Dù sao bả cũng sợ miệng đời đồn bả bán dâu chứ. Cho nên ông đừng lo chuyện này tới tai bà cả.

Ông Chánh gật gù:
– Vụ này tui giúp được.

Chú Tư nghiêng đầu dòm dòm ông Chánh:
– Mà con Ly coi cũng được đến anh à. Hay là anh gửi cho nó thằng con trai đi.

Ông Chánh xoay người lại ᵭάпҺ cái bốp vô lưng chú Tư:
– Cha nội xúi bậy. Con vợ tui mà hay là nó thành Hồ Ly thiệt luôn chứ không phải như chị Ba Hồng đâu nhen. Chưa có mà bả còn ghen bóng ghen gió, nói hành nói tỏi và hăm mẻ răng ai léng phéng với tui, hễ mà có thiệt là mập mình với bả à.
– Vậy thân nam nhi chi chí của anh thì sao? Anh không thấy ông hội đồng Hậu là chú bác với anh sao? Năm thê bảy thϊếp ở chung một nhà, bà nào lớ quớ ổng vặn cổ đuổi đi chứ ở đó mà làm tàng. Tui nói anh giá nào cũng phải kiếm thằng con trai mới được. Con Ly nọ sàn sàn mướt cuộn, nó mà không lo không nghĩ gì thì phực lên đẹp cho mà coi. Anh cứu vớt cuộc đời tối tăm của nó, nó trọng ơn anh rồi cũng cam tâm tình nguyện làm gì đó trả ơn, anh khỏi cần ve vãn gì ráo.
– Thôi, chuện đó cứ để hạ hối ρhâп giải chú ơi. Cứu thì tui sẽ cứu liền. Tui không thể để trong đám người làm của tui có kẻ bị ức hϊếp oan uổng đâu. Người ta thờ chồng nhiều năm như vậy cũng trọn đạo rồi, nếu như bả biết điều thì cắt đất cho cổ ʇ⚡︎ự làm riêng chứ có đâu mà bắt con người ta mần mọi cho bả hoài, tới ૮.ɦ.ế.ƭ cũng không có một xu dính túi. Luật lệ gì mà ác nhơn vậy chứ?
– Anh cũng thấy bà Ba Hồng quá đáng phải không? Quá đáng thì đừng chậm trễ, cứu nó liền đi.
– Để tui tính. Mà cái vụ này phải ém con mụ vợ của tui mới được. Bả biết thì tưng bừng nữa.
– Anh yên tâm. Anh có lòng thì tui có sức. Anh là người tốt lần đầu tiên tui gặp nên lúc nào tui cũng muốn anh toại ý.

Chia tay về, ông Chánh vừa đạp xe chầm chậm vừa suy nghĩ. Tư Thời gãi đúng chỗ ngứa của ông. Thật ra ông không thích cái cảnh vợ con đùm đùm đề đề sống chung một nhà, nội chiến của mấy bả ai mà chịu cho thấu. Nhưng mong ước có thằng con trai luôn là nỗi khát khao cháy bỏng trong lòng ông. Mình vô đức vô năng gì đến đổi tuyệt giống như vậy chứ? Ông không trách bà, bà chắc còn lo hơn ông nữa. Chính vì vậy mà bà sợ ông có vợ bé rước về nhà nên nói hành nói tỏi hăm he. Ông có sợ bà đâu chỉ tại ông muốn nhà cửa êm thắm chứ ông mà thích thì mười bà cản cũng không nổi.

Ba đứa con gáι của ông, con Hai Tú Dung, con Ba Tú Hạnh và con Tư Tú Lệ. Hai con Tú chị thì ngoan ngoãn, chúng thân với ông nên giống tính ông, ham học hỏi và biết đối nhân xử thế. Còn con đỉ lủng Tú Lệ y chang con gáι mẹ, tính tình nhỏ nhặt dòm ngó đủ thứ, cái tật hay chỉ trích chê bai người hầu. Nó mà được như hai chị nó thì ông nhẹ thở biết mấy.

Tú Dung đã mười sáu tuổi, da trắng tóc dài, dáng người thướt tha, tướng đi uyển chuyển, ăn nói ngọt ngào. Nhiều nơi giàu có xăm xoi dạm hỏi nhưng ông chưa đồng ý. Ông nói với bà:
– Con nít đẻn mà chồng con cái gì. Đợi trộng trộng chút nết ăn nết ở cho đàng hoàng rồi gả. Chứ còn non kém quá về nhà người ta ba trật ba vuột chúng cҺửι cha mắng mẹ xấu hổ tông môn.

Tư Thời đề nghị ông gửi cho Ly đứa con trai. Chèn ơi, biết phải con trai hôn hay ra một con nha đầu đái ngồi là ૮.ɦ.ế.ƭ nữa. Nhưng ông là người lớn lại có địa vị, đâu thể lấy cớ giúp đỡ người ta rồi làm chuyện bậy bạ được chứ. Miệng đời không dám phỉ báng ông trước mặt nhưng sau lưng còn coi ông ra gì? Nhất là con mụ vợ mà biết chuyện, bả nổi tam bành lên thì coi như đối phương bị xé ҳάc như người ta xé con gà luộc chín múp.

Thôi. Chuyện có con trai hay không trong lòng ông đã có tính toán. Bây giờ chuyện trước mắt là phải nghĩ cách cứu con Ly vợ thằng Nhung cái đã.

Hết 1.
Lê Nguyệt.

Bài viết khác

Cậu bé đã đánh thức lòng tốt trong trái tim băng giá của người đàn ông

Vào một đêm khuγa ở Brazil, một người ρhụ nữ chuγển dạ sinh đứa con thứ hai. Chị sống ở một ngôi làng xa xôi mà người chồng thì đi vắng; chỉ có cậu con trai bé nhỏ bên cạnh. Chị đã điện thoại đội cứu hộ gần nhất để nhờ sự giúρ đỡ. Thiện […]

Bán chồng cho bạn ! – Câu chuyện xúc động đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc

Nàng không ngủ được, câu chuyện nàng nghe hồi sáng cứ vαng vọng mãi trong đầu, hành hạ nàng. Quαy sαng thấy αnh vẫn thở đều, giấc ngủ ngon với gương mặt đầy toại nguyện. Nàng cố dằn để không ᵭάпҺ thức αnh dậy nửα đêm hỏi cho rα lẽ.     Kinh nghiệm củα […]

Tc 1 1
Trên đời nàγ có một tình cảm đẹρ nhất vượt lên trên tình cảm nam nữ không chỉ đơn thuần là tình γêu…

Trên đời nàγ, có một tình cảm đẹρ nhất, vượt lên trên tình cảm nam nữ, không chỉ đơn thuần là tình γêu, mà trong đó còn có ân, có tình, có nghĩa! Nàng không γêu chàng. Nhưng bởi vì xuất thân bần hàn, cần trả nợ, nên nàng lấγ chàng. Ảnh minh hoạ Khi […]