Người Đàn Bà Đi Trong Cơn Bão Chương 26

Sáng, Lan vừa đi chợ về thì đã thấy Vạn đứng ở cổng chờ cô rồi. Tay anh ҳάch một bịch ni lông to tướng.

“Ôi anh Vạn! Anh đến lâu chưa thế?”
Lan vừa trông thấy Vạn thì vui mừng hỏi.
“Tôi cũng vừa mới đến thôi.”
Vạn cười rồi dúi bịch túi ni lông vào tay Lan luôn:
“Sáng tôi ra vườn thấy ổi chín nhiều với mớ xoài đã già rồi. Thấy con bé Hoài An nói cô thích ăn xoài xanh chấm muối ớt nên tôi hái đem cho cô đây. Sợ để lâu nó chín mềm cô không thích ăn.”
“Ôi! Em lại làm phiền anh Vạn rồi!”
“Trời có gì mà phiền đâu cô. Thôi tôi đến xưởng đây. Anh em chắc cũng đến hết rồi.”
“Vâng! anh Vạn đi cẩn thận ạ.”

Lan cầm bịch trái cây mà trong lòng quyến luyến vô cùng. Một niềm vui nho nhỏ len lỏi trong trái tιм cô thật ấm áp. Cô đứng nhìn cho đến thì bóng Vạn khuất hẳn sau hàng da^ʍ bụt. Chả biết từ bao giờ cô lại có cái thói quen hay đứng tiễn Vạn rồi một mình đứng trông anh đi xa tận cuối con đường mới trở vào. Cô thích cái cảm giác này.
Lan không biết rằng nấp đằng sau cái ngõ hẻm nhỏ kia là Tiệp đang đứng rình mình. Hắn đến đây từ khi cô chưa về mà chỉ thấy Vạn đang đứng trước cổng nhà. Hắn tò mò lùi lại. Vô tình được chứng kiến cảnh tình cảm của hai người. Hắn tức tối vô cùng. Tất nhiên người ngoài cuộc như hắn nhìn thái độ và ánh mắt của Lan đối với Vạn hắn đã không khó nhận ra tình cảm của cô dành cho người đàn ông đó là như thế nào rồi. Cô ta từ chối mình là vì muốn đến với tên c, hết vợ này! Tiệp ức lắm! Hắn nghĩ mình có cái gì thua Vạn chứ? Nhưng trong cơn tức giận hắn chợt lóe lên một ý tưởng bất ngờ. Dù sao hắn cũng không có được Lan rồi. Vậy thì không được kẻ nào có được cô hết. Nghĩ đến tay bí thư đã ăn nằm với vợ mình từ trước tới giờ, hắn càng thêm ċăm hận. Chả phải hai kẻ này đang tranh giành Lan sao? Mà cả hai đều là kẻ thù của hắn! Vậy thì tại sao mình không để cho hai tên này ᵭấu đá nhau nhỉ? Trâu bò ᵭάпҺ nhau ruồi muỗi được nhờ. Biết đâu hắn ở giữa lại là người ngồi không mà hưởng lợi. Nghĩ vậy cơn tức bỗng qua đi nhanh chóng mà thay vào đó là sự hả hê khi nghĩ đến chiến tích xa xôi mà hắn vừa hi vọng.

Tiệp vội lấy điện thoại chụp lại mấy bức hình Lan đang nhận bịch trái cây từ tay Vạn. Có thể thấy nụ cười và ánh mắt của cô tình tứ vô cùng. Khác hẳn với Lan nghiêm nghị mỗi khi đối diện với hắn và sự chừng mực khi Lan đối diện với phiên. Hắn mà thấy cảnh này chắc là còn tức lộn ruột hơn mình ấy chứ! Tiệp thầm ʇ⚡︎ự đắc khi nghĩ đến cái bản mặt của Phiên lúc thấy những tấm hình này. Tao không cho phép kẻ nào được sung sướиɠ trong khi tao đang phải khổ sở như thế này! Nếu ông trời đã không công bằng thì chính tao sẽ lấy lại công bằng. Hắn ʇ⚡︎ự suy diễn mọi chuyện sẽ xảy ra theo đúng ý hắn dù nó ngược với ý trời.
Thấy Vạn quay xe ra về hắn vội vàng cũng quay đi luôn. Không ngờ đụng phải Huệ đang đi theo hướng ngược lại đến nhà Lan.
“Gớm! thầy Tiệp đi đâu mà đứng đây vậy?” Huệ thấy Tiệp đứng đây có vẻ như đang đi rình rập người khác thì cũng đã đoán ra được ý đồ xấu xa của hắn với Lan rồi.
“À! Tôi có việc đi qua đây. Cô Huệ đến là cô Lan chơi hả?”
“Vâng. Sao thầy biết? Thầy cũng đến nhà cô Lan chơi hả? Sao lại không vào mà đứng đây? Hay thầy có bí mật gì mà không dám cho người khác biết?” Huệ cố tình nói móc Tiệp.
Tiệp cũng biết thừa Huệ không ưa gì mình nên cau mặt:
“Cô đừng có mà ăn nói bố láo ở đây. Không phải việc của cô.”
Tiệp giở thói thô lỗ mắng Huệ xong thì quay xe đi luôn.
Huệ thấy hơi bất an khi tên Tiệp vẫn còn luẩn quẩn quanh nhà Lan.
“Chị Lan ơi?”
Lan vừa vào nhà thì Huệ gọi.
“Ôi Huệ à!”

Huệ từ ngoài cổng đi thẳng vào sân nhà Lan rồi đứng ngó ra ngó vào coi Tiệp đã đi hẳn chưa.
“Tay Tiệp mới đến đây phải không chị?”
“Không có.” Lan ngơ người.
“Cái thằng cha này vẫn không chừa cái tật. Em mới thấy hắn lởn vởn quanh nhà chị đấy. Coi chừng hắn lại giở trò với chị nữa.”
“Hả? hắn đến đây hả? Hắn đến đây để làm gì cơ chứ?”
“Thì vậy mới nói. Em vừa chạm mặt hắn ở gần ngõ nhà chị. Nói cho hắn mấy câu hắn chột dạ mắng em rồi đi luôn rồi.”
Lan nghề họ Huệ nói vậy thì có chút lo lắng.
“Sao anh ta lại cứ bám riết mấy chị thế không biết!”
“Chị cũng không cần lo lắng quá đâu. Em nói chị biết để mà đề phòng. Chị đừng mở cửa cho hắn vào nhất là khi có một mình chị. Đối với cái loại Chí Phèo như hắn thì không nên cho cơ hội để hắn lân la đến gần mình. Tốt nhất là cứ nói thẳng và tránh xa ra đỡ phiền.”
“Ừ. Chị nhớ rồi.” Lan thở dài ngán ngẩm.
“Thôi mà! không cần lo quá đâu. Tuy cái miệng hắn như vậy nhưng lại nhát gan. Để hôm nào em ᵭάпҺ tiếng cho cho hắn một bài học nữa cho tởn tới già.” Huệ tính là gọi cho Quân để đến dằn mặt Tiệp một trận nữa. Bởi vì cô được Quân kể cho nghe lần anh đến tận nhà Tiệp gặp vợ hắn để dằn mặt rồi. Quân nhận ra Tiệp rất sợ vợ. Hắn cũng nhát gan nữa. Chỉ to miệng và ɾượu chè là giỏi. Thế nên chỉ cần Quân ho he thêm một tiếng nữa là chắc chắn hắn sẽ co vòi. Nhưng chuyện này thì Lan lại không được biết.
“Hả? Em nói gì cơ?” Lan nghe Huệ nói mà không hiểu gì nên hỏi lại.
“À! Không có gì đâu chị. Nhưng chị yên tâm đi. Tên Tiệp này sẽ không dám làm gì chị lần nữa đâu. Em đảm bảo luôn.”

Nghe Huệ khẳng định chắc nịch như vậy Lan cũng yên tâm phần nào.
“À! đây có mấy bị trái cây phụ huynh học sinh cho chị. Em mang một ít về mà ăn. Nhiều quá chị ăn một mình đâu có hết.” Lan nhớ ra bịch trái cây Vạn vừa cho mình nên khoe với Huệ và chia cho cô một ít. Thỉnh thoảng có đồ ăn thức uống nào ngon ngon được người ta cho, Lan cũng đều chi cho Huệ một nửa.
“Chị Lan sướиɠ nhỉ! Cứ vài ngày lại có phụ huynh cho đồ ăn với trái cây. Em cũng muốn như chị lắm mà không được đây này. Vị phụ huynh này là ai vậy chị? Có thể cho em biết mặt được không để sang năm em xin làm chủ nhiệm lớp của em học sinh đó?”
Huệ lém lỉnh chọc Lan.
“Thôi đi cô nương!”
“Sao chị cứ muốn giữ khư khư cái vị phụ huynh đó nhỉ? Cho em hưởng lộc tí đi chị! Hay là vị phụ huynh đó có gì đặc biệt mà chị muốn giữ làm của riêng thôi?”
Lan cười có chút thẹn thùng. Ôi chao! ánh mắt nụ cười như cô thiếu nữ khi nhắc đến người mình thầm thương. Huệ ϮιпҺ ý đã nhận ra ngay. Cô ghé tai Lan nói thầm:
“Có phải vị phụ huynh đó không chị?”
“Vị phụ huynh nào cơ?”
“Thì cái anh chàng làm lính cứu hỏa gì đó.”
“Hả? Sao em biết?”
Nói đến đây Huệ mới biết mình đã lỡ lời khi tiết lộ bí mật mà Quân đã nói cho mình.
“À không. Không có gì. Con dao nhà chị đâu để em gọt mấy trái xoài này xem nào! Gớm trông mà đã chảy hết cả nước miếng rồi đây này!” Huệ giả vờ ᵭάпҺ trống lảng sang chuyện khác ngay.

***

Chiều hôm đó Tiệp mò đến nhà Phiên ngay. Vừa đến cổng nhà hắn đã gọi lớn:
“Anh phiên! Anh phiên ơi!”
Phiên nghe thấy tiếng Tiệp thì không sai con ra mở cửa nữa mà đích thân đi ra.
“Có chuyện muốn thông báo cho anh đây!” Tiệp ra vẻ sốt sắng. Từ ngày hai kẻ xấu xa này kết hợp với nhau thì Tiệp đã không gọi Phiên là bí thư nữa mà xưng tên cho nó thêm phần gắn kết.
“Có chuyện gì vậy chú Tiệp?”
“Đương nhiên là về chuyện của người đẹp rồi.”

Tiệp ra vẻ quan trọng rồi lấy điện thoại mở mấy tấm hình mà mình vừa chụp được từ sáng đưa ra trước mặt Phiên.
Phiên nhìn thấy bức hình tình tứ của Lan đối với Vạn thì ghen tuông hỏi:
“Tay này là tay nào? Nó có mối quαп Һệ là gì với cô Lan? Sao cô ấy lại có vẻ thân mật với nó như vậy?”
Tiệp đã đoán ra thái độ của Phiên khi nhìn thấy những bức ảnh này từ trước nên hắn rất bình tĩnh nói:
“Anh Phiên đừng có tức giận mà tổn hại sức khỏe! Tên này là một gã tầm thường không thể so sánh với một vị bí thư anh được. Hắn là phụ huynh của học sinh trường tôi. Vợ hắn bị liệt cả 10 năm mới c, hết đây thôi. Chắc là lợi dụng mới quαп Һệ giữa học sinh với giáo viên nên lân la đến đấy mà. Được cái con bé học sinh đó là học trò cưng của cô Lan. Thế nên anh Phiên cũng cứ phải tấп côпg mạnh vào mới được. Nhất cự ly nhì tốc độ. Cả hai thứ đó anh đều dư sức làm được. Anh hiểu ý tôi nói chứ?”
Phiên nghe Tiệp ρhâп tích như vậy thấy cũng có lý. Hắn cũng có nói chuyện với Lan mấy lần nhưng chưa bao giờ Lan tỏ ra thân mật với hắn như với gã kia. Đúng là không đẩy nhanh tốc độ lên thì có thể hắn sẽ bị thua thật.
“Được rồi! Cảm ơn chú Tiệp nhé! Vất vả cho chú rồi. Có chuyện gì cần tôi giúp thì cứ nói nhé.”
“Vâng! Em thì có chuyện gì chứ. Chỉ cần anh Phiên được việc là em mừng rồi.”
Phiên thừa hiểu cái mồm Tiệp là đang nịnh nọt mình. Nhưng hắn biết mình cũng nên trả ơn Tiệp cho phải nhẽ. Vì thế mà hắn đã quyết tâm cắt đứt mối quαп Һệ với vợ Tiệp trả cô ta về cho chồng mình.

Tiệp vừa về, Phiên đã gọi con trai:
“Thằng Thành đâu, chuẩn bị đến nhà cô Lan đi học!”
Thằng bé đang chơi game dưới phòng của mình nghe bố nhắc đi học liền nói vọng ra:
“Còn sớm mà bố.”
“Sớm gì! Đi mau!”
“Bố, bố xem lại đồng hồ đi. Còn hơn một tiếng nữa mới đến ca con học mà.”
“Không nói nhiều! có đi không thì bảo!”
Phiên vừa mặc quần áo chải chuốt cho gọn gàng vừa quát con.
Thằng bé thấy bố nổi giận thì không dám cãi nữa dù nó đang mê trận game dở.
Nó miễn cưỡng đứng dậy dọn dẹp rồi đeo cặp sẵn sàng đứng ngoài sân chờ bố.
“Đến nhà bây giờ cô ấy cũng đang dạy ca chiều. Lại phải ngồi chờ. Nhà cô ấy thì chả có gì chơi chán c, hết đi được.”
Phiên nghe con trai làu bàu thì chỉnh ngay:
“Cô Lan sẽ là mẹ kế của mày tương lai. Mày mà không nghe lời cô ấy là c, hết với tao nghe chưa?”
Thằng bé nghe bố nó tuyên bố như vậy thì ngạc nhiên:
“Sao cơ? Bố định cưới cô Lan hả?”
“Gì mà ngạc nhiên vậy? Bộ mày không thích cô ấy hả?”
“Thì cũng thích. Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì cả. Mặc bộ quần áo khác cho đẹp đẹp một tí rồi đi nhanh lên. Liệu mà chăm chỉ học vào. Đừng để tao mất mặt với cô ấy vì mày. Tao mà nghe ai ca thán về mày là sưng mông với tao nghe chưa!”
Phiên vừa dặn dò vừa đe dọa con trai rồi hối đi thằng bé thay bộ quần áo mới cho đẹp leo lên xe chở thẳng đến nhà Lan luôn.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *