Nghe được câu trả lời này thì vẻ mặt của Phong ánh lên toàn là vui mừng, hạnh phúc, cái ôm đối với cô gáι của mình càng lúc càng siết chặt hơn và rồi anh không ngần ngại mà nói niềm mong muốn bấy lâu nay với cô:
– Sáng mai mình đi đăng ký kết hôn nha em!
Một lời ҳάc nhận yêu thương đã đủ đối với Diệp Lan nhưng thêm ý nguyện này của Phong thì khiến cô hoàn toàn ngập tràn trong niềm hạnh phúc tuyệt đối. Cứ nghĩ cuộc hôn nhân lừa bán này chẳng đi tới đâu nhưng đến giờ phút này cô có thể yên tâm rồi…
– Anh tính sao cũng được ạ!
– Vợ của anh ngoan thế!
– Đã đóng dấu đâu mà kêu vợ ngọt vậy nhỉ?
– Ơ… Thế vừa nãy không phải là mình đã kí tên đóng dấu rồi hả em?
– Hóa ra em vừa bị cho vào tròng à?
– Ha ha…
Cả hai sau câu nói đó thì cười vui vẻ nằm ôm nhau, sau những đắn đo, băn khoăn thì qua thời khắc vừa rồi dường như không còn một rào cản nào nữa. Diệp Lan rúc cái đầu nhỏ vào ռ.ɠ-ự.ɕ chồng, còn Phong thì ôm chặt người vợ hiền của mình mà chìm vào giấc ngủ ngon…
Buổi sáng hôm sau tỉnh dậy với một ϮιпҺ thần hết sức sảng khoái, Phong không còn phải kìm nén ðụ☪ ϑọทջ của mình như lúc trước ở bên cạnh Diệp Lan nữa mà giờ này anh muốn yêu là phải tới ngay…
Trong lúc Diệp Lan vẫn còn ham ngủ thì bàn tay ђ-ư ђ-ỏ.ภ.ﻮ của Phong đã mon men vào sâu trong áo cô khiến cô bị ᵭάпҺ thức. Còn chưa tỉnh ngủ hẳn thì Phong đã thì thầm vào tai cô rồi…
– Dậy tập thể dục đi em!
– Thôi mà… Em buồn ngủ!
– Nhưng mà anh muốn tập bây giờ!
Nói là Phong làm tới liền, anh hôn liên tục lên mặt cô khiến cô không thể ngủ nổi nữa, nhìn vẻ mặt ham muốn của anh thì cô chỉ có thể chiều theo và thế là môn thể dục phối hợp vào sáng sớm bắt đầu…
Cái tên chồng thối tha này, vừa mới sáng ra đã bắt cô lao lực, chưa cho ăn gì đã bắt tập tành rõ lâu, mệt phờ ra nên cô lười biếng không muốn xuống giường thì Phong lại ghé tai nói nhỏ:
– Dậy ăn sáng đi em!
– Giờ em chỉ thèm ngủ thôi!
– Thế em không định đi đóng dấu quyền sở hữu à?
– Ai còn dám bén mảng đến đây chứ!
– Tự tin vậy ư?
– Sao lại không? Con giáp thì cũng chỉ là một loại động vật, trà xanh thì cũng chỉ là một loại đồ uống… Không có gì đáng sợ cả!
– Nghe em ví von hay đấy!
– Đáng sợ như Tuấn Phong em còn xử lý được huống chi mấy thành phần râu ria ấy!
– …
Chưa từng thấy cô gáι nào miệng lưỡi như cô vợ nhỏ của mình, sau mấy năm bên anh thì giờ đanh đá ra phết rồi đấy chứ không vừa đâu. Tuấn Phòng phì cười, anh xoa đầu cô nói lời trêu đùa…
– Công nhận! Vợ mình bây giờ giỏi lắm rồi!
– Còn phải nói!
– Thế vẫn là em không muốn đi làm việc đại sự đúng không?
– Cũng định để sau nhưng thôi danh chính ngôn thuận để có cớ diệt trà xanh cho dễ!
– Miệng lưỡi thế này là hết buồn ngủ rồi đúng không?
– Anh làm em hết buồn ngủ rồi! Đợi em đi tắm rồi mình cùng xuống!
– Ừ..
Khi cả hai đã làm thủ tục đăng ký kết hôn rồi thì ông bà Nghiêm Lệ muốn hai con làm lễ cưới luôn nhưng Diệp Lan lại bảo để sau khi cô hoàn thành lễ tốt nghiệp thì làm cũng được, lúc đó ngày rộng tháng dài cưới xin thoải mái. Tuấn Phong thực lòng cũng muốn chờ đợi người hiến giác mạc thích hợp để anh có thể nhìn thấy cô vợ đáng yêu của mình nên cũng đồng tình với ý kiến của Diệp Lan. Có được như vậy thì ngày cưới mới càng thêm ý nghĩa…
Từ hôm chính thức là vợ chồng của nhau thì Tuấn Phong càng chiều chuộng Diệp Lan, đi đâu anh cũng dính như sam, hôm nay anh ra ngoài có chút việc mà cũng kéo theo vợ như hình với bóng thì Tuấn Huy bĩu mỗi trêu chọc anh trai:
– Gớm! Anh cứ như kiểu sợ chị Lan đi mất ấy nhở?
– Việc của em à?
– Tại em thấy dạo này anh chăm chỉ bắt chị dâu đi theo anh quá nên em mới có ý kiến đấy!
– Rảnh quá thì lên phòng chăm con đỡ cho vợ đi! Làm bố trẻ con rồi mà lười như hủi ấy!
– Em lười hồi nào? Anh cứ làm bố đi rồi khắc biết!
– Lắm mồm! Lên phòng thay bỉm cho con đi!
– Ha ha…
Diệp Lan thấy hai anh em lại trêu chọc nhau thì cười cười, cô nhìn đồng hồ rồi kéo nhẹ tay chồng nhắc nhở:
– Mình mau đi thôi không trễ giờ!
– Cái thằng ૮.ɦ.ế.ƭ dẫm kia! Lát về anh cho nó một trận!
– Được rồi! Đi mau thôi!
Lên xe rồi mà Phong vẫn lẩm bẩm mắng em trai thì Diệp Lan phải chuyển chủ đề qua công việc:
– Anh này! Chỗ anh sang tuần biểu diễn họ mời em làm MC luôn ạ, anh thấy em nhận có được không?
– Họ gọi cho em rồi à?
– Dạ! Vừa lúc ăn sáng xong, khi đấy anh lên phòng thay đồ nên em chưa kịp nói! Vì là hôm đó có rất nhiều quan khách nước ngoài đến dự nên họ đã nhờ em và hình như thành phần tham gia biểu diễn cùng anh có cả mấy nghệ sĩ người nước ngoài nữa đấy!
– Ừ! Khách mời tham gia cùng nhóm với bọn anh có ba người, trong đó có hai Việt Kiều Mỹ và một người Canada. Em nhận show anh không có ý kiến, chỉ là anh thấy có chút lo lắng cho em vì chương trình khá lớn, quan chức nước ngoài rất nhiều, danh sách có thể lên tới mấy chục người, đọc tên thôi cũng đủ hoa mắt rồi.
– Anh yên tâm! Em sẽ có cách học thuộc tên từng người!
– Anh biết em thông thạo 5 ngoại ngữ nhưng anh vẫn lo cho em.
– Chồng phải tin em chứ!
– Có phải vì anh tham gia chương trình lần này em mới nhận lời họ không?
– Ờ… Thì phần lớn là vì anh nhưng phần còn lại cũng là vì em muốn thử sức mình thêm chút! Lâu nay ở nhà cũng buồn chân tay!
– Còn 5 hôm nữa có đủ thời gian chuẩn bị không em?
– Chồng cứ tin ở em!
– …
Cái cô vợ nhỏ của anh lúc nào cũng vậy, năng nổ, hoạt bát đầy ʇ⚡︎ự tin thì anh biết rồi nhưng lần này anh cứ có chút lo lắng. Hay là anh suy nghĩ quá nhiều nhỉ?
Sau khi hai người đến bàn công việc xong xuôi, thấy vẫn còn sớm thì Phong rủ vợ đi mua sắm. Mặc dù Phong hơi bất tiện về việc đi lại nhưng muốn vợ nhỏ vui nên anh rất hào hứng để cô yên tâm.
Hai vợ chồng rẽ vào trung tâm thương mại thì bất ngờ gặp Thu Nguyệt cùng với mẹ mình cũng đang rảo bước cùng với túi ҳάch lớn nhỏ tгêภ tay. Mới hôm trước còn gọi cho cô kêu than nghèo khổ mà hôm nay gặp đã tay ҳάch nách mang đủ thứ thế kia thì đúng là lừa đảo, bọn họ vẫn cứ coi cô là công cụ kiếm tiền của mình thế này thì phải cho họ trắng mắt ra mới được.
Cô cười khẩy, cố tình nắm chặt tay Phong đi lên phía trước để họ nhìn thấy thì đúng lúc bà Thu Liễu phát hiện ra. Nhìn thấy hai vợ chồng cô tình cảm đi với nhau thì mẹ con bà ta chột dạ nhưng ngay sau đó bà ta miệng cười giả lả lên tiếng trước:
– Ôi… Con gáι và con rể đấy à! Hai vợ chồng đi mua sắm sao?
– A… Hai người đi mua sắm nhiều thế? Hình như tôi nhớ không nhầm thì hôm trước bà mới nói là kinh tế khó khăn lắm cơ mà? Nhưng sao hôm nay lại hoành tráng thế này?
Tuấn Phong cũng ghét mấy người này nên để mặc cho Diệp Lan tùy ý nói chuyện với họ, lũ người đáng ghét, đến con cái của mình mà đối xử tệ bạc thì không đáng để anh phải tôn trọng.
Mặc dù bị Diệp Lan phanh phui ra nhưng mẹ con bà ta đúng là loại mặt dày trơ trẽn vẫn tìm lí do để nói tiếp:
– Chuyện kinh tế khó khăn là thật con ạ! Nay mẹ dẫn em con đi chọn đồ cũng là để mang biếu xén người ta đấy! Mình làm ăn nên phải cầu cạnh, xin xỏ con ạ!
– Ồ… vậy à? Quan chức nào mà cũng dùng mấy thứ hàng kia nhỉ? Tôi là thấy nó hợp với con gáι của bà nhiều đấy!
– Không phải đâu con!
– Nhưng tôi thì thấy rất phải nha!
Thu Nguyệt đứng từ nãy giờ có vẻ nóng mắt với kiểu nói của Diệp Lan lắm nhưng vì có Phong ở đây nên cô ta nhịn xuống mà nói với vẻ ủy khuất:
– Chị đừng nói mẹ vậy có được không? Nhà mình thực sự rất khó khăn chị ạ! Mấy nay bố mẹ chạy đôn chạy đáo lo lót công việc tới bạc đầu rồi đó chị!
– Chúng ta đã quá hiểu nhau rồi nên không cần diễn cho tôi xem đâu và với chồng tôi lại càng không cần. Tôi nói cho các người nhớ lại những gì mình đã làm mà suy nghĩ thêm, ngày ấy lừa bán tôi cho nhà người ta thì giữa chúng ta đã không còn ɱ.á.-ύ mủ quαп Һệ thân tình nữa rồi nên hãy chấm dứt tất cả từ đây đi! Việc sống ૮.ɦ.ế.ƭ của mấy người không còn liên quan tới tôi nữa.
– Chị…
– Chưa bao giờ mày coi tao là chị nên đừng dối lòng nghe giả tạo lắm! Trước đó, bây giờ hay sau này càng không!
– Chị thật quá đáng! Những lời như thế mà chị cũng nói ra được hay sao?
– Đúng! Tao còn muốn quá đáng hơn nữa nhưng so với mẹ con mày thì còn thua xa nhiều lắm!
– Chị…
Diệp Lan không thèm nói nữa mà quay người dẫn Phong đi hướng khác nhưng bà Thu Liễu đâu dễ gì để cho Diệp Lan được an nhàn đâu. Bà ta soạn một tin nhắn gửi đi rất nhanh:
– Con gáι! Con không ʇ⚡︎ự nguyện giúp bố mẹ thì con liệu đấy, mộ phần của mẹ con sẽ không được yên đâu.
Bà ta đúng là không phải là người mà, biết cô không thể ʇ⚡︎ự ý di dời phần mộ của mẹ mình đi nơi khác vì mẹ cô dẫu sao cũng là dâu cả của dòng họ Đặng nên bà ta đã ra tay với cô từ việc này. Mụ già ᵭộc ác, đến người đã khuất bà ta cũng không để được yên… Mà người bố của cô kia thì giờ này cũng chỉ cần tiền chứ làm gì thương xót cho mẹ cô mà bênh vực… Không muốn bà ta động chạm đến chỗ nghỉ ngơi của mẹ nên Diệp Lan phải miễn cưỡng trả lời:
– Bà dám động vào phần mộ mẹ tôi thì bà sẽ không nhận được bất cứ thứ gì đâu.
– Con cứ ngoan ngoãn thì mẹ sẽ còn hương khói rất cẩn thận.
– Tôi không khiến bà bén mảng tới chỗ mẹ tôi, việc đó tôi ʇ⚡︎ự làm được.
– Vậy con hãy nhanh chóng thu xếp 20 tỷ đi!
Diệp Lan chỉ tưởng một, hai tỷ thôi chứ ai ngờ con số lên tới 20 tỷ thế này, cô trợn tròn mắt nhìn dòng tin nhắn không có sai số thì vội nhắn hỏi lại:
– Bà nhắn dư một số không à?
– Không sai đâu con gáι!
– Tôi chưa ςư-ớ.ק ngân hàng được bà hiểu không?
– Con nói thế nào chứ! Nhà chồng con có cái công ty trang sức to nhất thành phố này, còn chưa kể chi nhánh ở các thành phố khác nữa. Trị giá lên tới hàng chục ngàn tỷ ấy chứ có 20 tỷ thì nhằm nhò gì.
– Nhà người ta có nhiều tiền thế nào cũng không phải là của tôi. Bà bớt ảo giác đi! Tôi chỉ có 500 triệu, bà có lấy thì lấy!
Sau tin nhắn đó thì bà ta trở mặt luôn:
– Mày muốn trêu tao đấy à? Mấy cái đồng bạc này không đủ nhét kẽ răng tao nhé! Tao không cần biết mày làm cách nào, chỉ cần biết hạn trong ʋòпg một tuần nữa thì gửi tiền cho tao không thì cứ mỗi ngày tao sẽ cho người dày xéo mộ mẹ mày!
– …
Tuấn Phong đứng bên cạnh không biết tình hình ra sao nhưng thấy tiếng tin nhắn liên tục gửi tới thì hỏi cô:
– Là công việc hay bà ta nhắn tin cho em?
Nếu chỉ là số tiền nhỏ thì cô sẽ tùy cơ xử lý nhưng đây là một số tiền rất lớn nên cô không thể một mình xoay sở được nếu không nhờ vào Phong… Nhưng bảo cô mở miệng nói thì cô không biết phải nói sao đây…
– Là bà ta ạ!
– Nói cho anh nghe xem có chuyện gì?
– Bà ta nhắn tin kêu than khổ thôi ạ!
– Nếu họ cần ít tiền thì em cứ cho họ đi!
– Cho một lần sẽ quen thói, tính cách mấy người đó em hiểu mà!
– Được rồi! Để anh giải quyết cho, đừng nghĩ ngợi nữa!
– Anh giải quyết gì chứ, họ không chỉ là muốn một lần đâu, nếu mình cứ thỏa hiệp thì sẽ có lần sau đấy!
– Anh chỉ cần em vui thôi, còn tiền đừng có lo!
– Phong…
– Đi thôi! Anh không nhìn thấy đường mà em cứ đứng đây thế này thì làm sao mà mua được đồ!
– …
Diệp Lan không muốn Phong mất hứng nên cô tạm gác chuyện kia qua một bên rồi cùng anh đi mua sắm. Bên kia hai mẹ con nhìn theo bóng dáng hai người đầy ghen tị, Thu Nguyệt nổi ɱ.á.-ύ nhỏ nhen lên nói với mẹ mình:
– Mẹ! Ngày bán con ranh đó mẹ có giấy tờ gì không?
– Giấy tờ mua bán bà Diễm Lệ lấy lại hết rồi! Không biết sao bà ta lại yêu cầu mẹ đưa hết và không được giữ bất cứ giấy tờ nào khi nhận đủ tiền! Nhưng mẹ cũng đề phòng nên có chụp lại được.
Thu Nguyệt nhìn mẹ mình cười nham hiểm nói tiếp:
– Chỉ cần thế là đủ, con sẽ có cách khiến chúng nó nôn ra rất nhiều tiền cho mình!
– Là sao?
– Nhà nó cần sĩ diện thế mà mình tung hê cho thiên hạ biết cô dâu mua về thì như thế nào nhỉ?
– Ờ… Thế mà mẹ không nghĩ ra!