Tác giả: Hạ Long.
Chương 11
Diệp Lan ngồi ngây ra chưa trả lời thì Phong hắng giọng nói tiếp:
– Giường rộng đủ cho hai người nằm, với tôi đang buồn ngủ không ngồi canh cho em cả đêm được!
– Thì… Thì anh cứ ngủ đi, em ngồi đây được rồi!
– Rốt cuộc là em muốn ngồi đây đúng không?
– Em ngồi ở đây ạ!
– Được! Vậy lát có chuột thì đừng gọi tôi đấy!
Câu này đúng là khiến cho Diệp Lan hết suy nghĩ mông lung mà vội đưa ra quyết định:
– Khoan đã! Em đi!
– …
Phong mặc kệ Diệp Lan khoan đã, khoan hò mà lần về giường nằm thì cô cũng nhanh chân chạy lên theo, cô ôm chiếc gối còn lại tгêภ giường rồi nhỏ giọng bảo:
– Cho em mượn nửa giường bên này!
– Ừ.
Ừ vậy thôi chứ thực ra nào có ngủ được, từ lúc Diệp Lan nằm xuống bên cạnh, dù không sát người anh nhưng Phong vẫn cảm nhận mùi hương hoa Nhài thơm dịu khiến lòng anh có chút bồi hồi và không được ʇ⚡︎ự nhiên…
Bên này Diệp Lan cũng không quen nhưng ngồi kia một mình thì sợ lắm nên thôi, gạt bỏ xấu hổ mà nằm tгêภ này cho an toàn, với cơ bản là Phong không có nhìn thấy nên lúc sau cô cũng không còn nghĩ nhiều nữa mà chìm dần vào giấc ngủ…
Sáng hôm sau:
Chiếc đồng hồ báo thức ở bên kia bắt đầu kêu tít tít nhưng hình như bên này không ai nghe thấy thì phải. Do cả hai nằm trằn trọc nên mãi gần sáng mới ngủ nên giờ này chắc có ᵭάпҺ trống khua chiêng thì cũng phải mấy lần mới dậy được.
Bên dưới dì Na đã nấu xong bữa sáng từ lâu mà vẫn chưa thấy Phong và Lan xuống thì bà lật đật đi lên gõ cửa.
Diệp Lan vẫn ôm gối ngủ ngon lành còn Phong thì cũng chưa nhớ ra sự có mặt của người bên cạnh mà khi nghe tiếng quen thuộc của dì Na kêu thì nói vọng ra:
– Con dậy rồi ạ!
– Thế Lan dậy chưa, hôm nay con bé nghỉ học hả con?
– …
Nghe dì Na hỏi câu này anh mới sực nhớ ra thì vội trả lời:
– Dạ, chúng con xuống ngay ạ!
– Ừ, nhanh lên không lại muộn đấy!
– Vâng.
Tuấn Phong vội vàng vươn tay sờ sang bên cạnh, vỗ vỗ vào vai Diệp Lan gọi to:
– Diệp Lan! Dậy, dậy…
– Em buồn ngủ!
– Dạo này có kiểu lười biếng ở đâu thế? Dậy đi không lại muộn học kìa!
– Đồng hồ báo thức đã kêu đâu ạ! Để em ngủ chút nữa!
– Đồng hồ bên phòng em, còn đây là ở phòng tôi đấy! Giờ này còn kêu gì nữa!
Diệp Lan vội bừng tỉnh, mắt dáo dác nhìn quanh rồi phi như bay xuống giường nhưng đến cửa phòng mình cô xững lại nhìn quanh một lượt khi không thấy con chuột nào xuất hiện thì mới đi vào làm vệ sinh và thay đồ. Bên này Phong cũng nhanh chóng ʇ⚡︎ự mình làm vệ sinh để Lan đỡ mất công giúp anh nữa. Có điều khi cô sang phòng nhìn thấy anh râu mọc đã rậm lên thì áy náy nói:
– Tại em dậy muộn nên không giúp anh cạo râu được rồi, để tối về em giúp nhé!
– Mặt tôi vẫn chưa khỏi hẳn nên cũng không cần cạo đâu, tránh làm xây xát vết thương.
– Tối về em sẽ làm cần thận, giờ em đi học đã!
– Cứ xuống ăn sáng, lát đi cùng bố với Huy nên không cần vội đâu.
– Thôi, bất tiện lắm!
– Vậy để chú Thẩm chở đi!
– Em đi xe buýt giờ này vẫn kịp!
– Không cãi nữa!
Diệp Lan không thích các bạn nhìn mình bước từ xe sang xuống mà lại mỗi hôm một chiếc nên cô lại tìm lí do nói với Phong:
– Anh cho em tiền tiêu xài, vậy lát em đi taxi là được đúng không?
– Vẫn còn muốn tranh luận vấn đề này à?
– Đồng ý cho em đi taxi nha?
– Được rồi! Nói nhiều!
– Cảm ơn anh.
Hai người xuống tới phòng ăn thì cả nhà đã ăn xong, ông Nghiêm hỏi con dâu có đi cùng không để hai bố con đợi thì Phong lên tiếng trả lời thay:
– Bố với Huy cứ đi trước, lát con gọi xe cho Lan được rồi!
– Ờ… Vậy hai đứa cứ ăn thong thả, bố với em đi làm đây!
– Vâng ạ!
Bà Lệ thấy cảnh này cũng kéo dì Na đi ra ngoài phòng khách thủ thỉ to nhỏ…
Trong phòng ăn, Diệp Lan ăn vội bát phở rồi nhắc nhở Phong:
– Anh ăn từ từ, em đi trước nhé!
– Xe lát mới tới, em vội làm gì!
– Em ra ngoài chờ là vừa!
– Ăn uống vội vàng dễ đau dạ dày!
– Em hứa từ mai sẽ dậy sớm, nghiêm túc kiểm điểm bản thân!
– Nói thì giữ lời!
– Vâng. Em hứa! Lời hứa của sinh viên gương mẫu.
Tuấn Phong phì cười vì câu nói này nhưng nhanh sau đó anh lại tỏ vè bình thường, Diệp Lan cũng đi được mấy bước nhưng chợt nhớ ra gì đó thì quay lại nói với Phong:
– Chiều em về sớm sẽ trả công cho anh!
– Trả gì?
– Em sẽ nấu cơm theo yêu cầu của anh!
– Đó là nhiệm vụ rồi còn nói lý!
– Biết thế nhưng bữa tối nay là đặc biệt. Em có tiền rồi, chiều em rẽ qua siêu thị mua đồ nấu món mà anh thích.
– Đi đi không muộn, ở đó mà nói lắm!
– Vâng! Em đi đây!
Mặc dù không nhìn thấy nhưng Phong có cảm nhận trong giọng nói của Diệp Lan bảy phần vui vẻ và ba phần dễ chịu, ngay bản thân anh không hiểu sao cũng thư thái rất nhiều…Một cảm giác thật sự rất khác…
Như đã hứa, chiều tan học là Diệp Lan đi thẳng tới khu chợ chứ không phải là đi tới Siêu thị như đã tính lúc đầu. Vẫn là nên mua những thứ tươi sống nấu cho cả nhà là ngon nhất. Biết Phong còn chưa được ăn uống ʇ⚡︎ự do như trước kia nhưng Diệp Lan cũng lựa rất kĩ những thực phẩm hợp với sức khỏe của anh.
Về tới nhà là cô chỉ kịp thay bộ đồng phục ra là mặc bộ đồ nhà đi xuống phòng bếp liền, cô ʇ⚡︎ự mình làm tất cả và làm rất cẩn thận, tỉ mẩn món mà Phong rất thích. Tấm lòng này là cô muốn cảm ơn người khẩu xà tâm phật kia…
Bữa tối đã nấu xong, cả nhà đều tập trung đông đủ, ai cũng hết lời khen ngợi Diệp Lan nấu ăn ngon, món nào vào tay cô chế biến cũng rất Delicious. Phong tuy không khen nhưng lại ăn vượt mức chỉ tiêu của mọi ngày, bà Lệ thấy con trai ăn ngon miệng thì cười tươi nói:
– Phong nay ăn ngon miệng hơn mọi hôm nhỉ?
Phong chưa kịp trả lời mẹ thì Tuấn Huy đã nhanh miệng nói xen vào:
– Ngon thế này mà không ăn thì phí, anh ấy mà chê thì cứ để đó con ăn hết!
– Cha bố anh, tham lam vừa thôi!
– Con nói thật chứ có ai sướиɠ như anh con đâu, có vợ vừa xinh lại khéo mà mặt mày lúc nào cũng như đưa đám!
– Sao lại nói anh con thế! Đây! Khen ngon thì ăn hết chỗ này đi!
– Mẹ cứ để cho nó ăn đi! Thằng này ế nên nó ẩm ương vậy đó!
Tuấn Huy nghe anh trai nói mình ế thì bỏ dở miếng thức ăn xuống thanh minh ngay:
– Xin lỗi anh trai nhé! Em đã có bạn gáι xinh ngang ngửa chị dâu rồi!
– Ai mà dẫm phải em vậy?
Tuấn Huy lau lau tay vào khăn giấy rồi e hèm vài tiếng, mặt ra vẻ nghiêm túc thông báo:
– Con xin trịnh trọng tuyên bố với cả nhà là Tuấn Huy con chính thức có người yêu rồi ạ!
– Ai vậy con?
– Dạ là bạn thân của chị dâu, tên Trà My ạ!
– Ồ…
Bà Diễm Lệ ồ lên một tiếng rồi hồ hởi nói tiếp:
– Cô bé hôm mẹ gặp ở cổng đợi chị Lan đúng không?
– Đúng rồi mẹ! Tiểu thư nhà giàu đấy nhưng ngoan như chị dâu mẹ ạ!
– Tốt quá… Tốt quá! Hôm nào dẫn con bé về ra mắt gia đình nhé?
– Con sợ cô ấy ngại mẹ ạ! Con cũng rủ mấy lần rồi nhưng cô ấy chưa đồng ý!
– Ngốc thế, nhờ chị dâu đây này!
Tuấn Huy nghe mẹ nhắc thì nhìn sang Điệp Lan với ánh mắt cầu cứu…
– Chị dâu! Chị giúp em nhé!
– Gì mà hai người nhanh vậy ư?
– Tình yêu sét ᵭάпҺ mà! Chị giúp em để em giành vé chắc chắn vào chung kết luôn nhá!
– Vậy để cảm ơn hôm trước chú chở tôi đi học thì tôi sẽ giúp chú giành được vé Vip luôn.
– Em mà giành được vé Vip thì em nguyện làm xe buýt cho chị cả năm… Ha ha…
Tuấn Huy và Diệp Lan có vẻ nói chuyện hợp gu nên gần như không còn có khoảng cách chị dâu em chồng nữa. Ông Nghiêm bà Lệ cũng rất mừng vì tình cảm chị em của hai người nhưng Phong thì không khiến em trai làm xe buýt hay sao mà cả nhà đang vui vẻ thì phán một câu xanh rờn:
– Không khiến chú làm xe buýt cho vợ anh!
– Ơ… Anh hay nhỉ? Nhà có xe mà cứ để chị ấy đi xe buýt công cộng cho vất vả ra à?
– Để cô ấy rèn luyện cũng không sao, với như vậy mới đúng ý của cô ấy là không thích phô trương mình là dâu nhà giàu.
– Ô… Vậy cơ đấy… Thế mà em lại nghe ra anh có ý khác!
– Đừng có suy bụng ta ra bụng người!
– Vâng. Em suy bụng ta ra bụng người cũng còn hơn ai đó luôn làm trái ý của bản thân.
– Này! Dạo này ăn gan hùm hay gì mà trả treo vậy hả?
– Em đang ρhâп tích rất logic và đi đúng trọng tâm vấn đề nhưng anh thì một mình đi một hướng, kiểu người trưởng thành luôn có lối đi riêng ấy… Ha ha…
– Muốn ăn đòn đúng không?
– Em dại gì mà ăn đòn. Thôi em no rồi! Em đi chơi đây! Con xin phép bố mẹ con đi chơi với tình yêu của con đây!
Tuấn Huy cười ha hả rồi đứng dậy rời khỏi bàn ăn, hai ông bà già cũng nhường lại không gian cho đôi trẻ nên cũng buông đũa bát ngay sau đó, lúc này chỉ còn Phong và Diệp Lan thì Phong lên tiếng hỏi cô:
– Ăn no chưa?
– Em xong rồi! Anh muốn đi đâu à?
– Ra ngoài đi bộ không?
– Vâng. Để em đỡ anh!
Hai người cùng tản bộ xung quanh khuôn viên nhà, vừa đi Lan vừa gợi chuyện cho đỡ nhàm chán:
– Anh kể chuyện lúc đi học cho em nghe đi!
– Chả có gì vui!
– Em nghe chú Huy nói anh ngày đó hót lắm mà!
– Thằng đó nó nói linh ϮιпҺ đó!
– Cả mẹ và dì Na cũng nói linh ϮιпҺ à?
– Học cái kiểu nói chuyện ở đâu thế?
– Học người bên cạnh!
Nghe tiếng cười khúc khích của Diệp Lan thì Tuấn Phong vươn tay cốc nhẹ đầu cô một cái…
– Chỉ được cái nói linh ϮιпҺ là tài. Em với Huy giống nhau rồi đấy!
– Không phải giống nhau mà chúng em hợp gu.
– Miệng lưỡi hơn tuổi tác rồi đấy cô ạ!
– Hi hi…
Diệp Lan lại cười tươi rồi ʇ⚡︎ự nhiên cô trầm giọng xuống nói với Phong:
– Cảm ơn anh rất nhiều!
– Sao ʇ⚡︎ự nhiên lại cảm ơn?
– Cảm ơn đã cho em ở lại đây, cảm ơn đã coi em như một thành viên của gia đình.
– Vậy từ nay chăm sóc cho tôi tốt vào, đừng có chểnh mảng đấy!
– Anh yên tâm, em tuyệt đối không dám chểnh mảng… hi…hi…
Cả hai lại đi tiếp, không biết đã đi qua bao nhiêu ʋòпg nữa rồi nhưng mà hình như không ai kêu mỏi chân thì phải rồi ʇ⚡︎ự nhiên Phong lên tiếng hỏi Lan:
– Đi xe buýt chán chưa?
– Không chán mà còn rất nhàn nữa, chỉ là từ điểm xe buýt tới cổng trường cách một đoạn nên nhiều lúc cũng gặp ít trở ngại do nắng, mưa khi em quên mang ô.
– Vậy đi xe của nhà nhé?
– Không cần đâu ạ, có đoạn ngắn ấy mà!
– Để chú Thẩm chở đi cho đỡ vất vả.
– Không nên cho em nhiều ân huệ nếu không đến lúc em phải rời xa nơi đây em lại khó mà chịu khổ được!11
– Không muốn đi thì cứ ở lại đây!
– Thế em ăn vạ ở đây lâu dài nhá?
– Ở đến già cũng được!
– Anh nuôi em à?
– Cho đi học đại học mà bắt tôi nuôi gì chứ!
– Thì lỡ lúc em thất nghiệp thì sao?
– Tự kiếm việc mà làm!
– Thế lấy thân báo đáp có được không?
– Người như em mà đòi lấy thân báo đáp? Tôi không ham!
Diệp Lan lại bĩu môi trước câu chê bai của Phong:
– Không được thì thôi!
– Chịu khó học hành chăm chỉ đi, lấy được cái bằng loại giỏi về đây thì muốn làm gì cũng được!
– Phải sinh viên tốt nghiệp loại ưu mới được cậu chủ Phong để mắt à?
– Chả thế!
– Gớm… Vậy mà lúc nãy em hỏi thì nói mình không phải hót như ngôi sao thế mà giờ thì kiêu căng thế?
– Cũng nên kiêu căng một chút mới đủ tiêu chí với sinh viên ưu tú chứ nhỉ?
– Ơ… Anh cũng bắt đầu thấy dễ chịu rồi đấy!
Trước câu khen ngợi trêu đùa này của Diệp Lan đáng ra cả hai sẽ có một phen ᵭấu trí hài hước nữa nhưng đột nhiên Phong lại trầm giọng xuống:
– Có nhớ mình từng nói gì với tôi không?
– Nói gì ạ?
– Nếu quên thì thôi!
Ui… Giờ này cậu chủ Phong lại chơi trò đoán ý nữa à? Mà mình đã nói gì nhỉ… Nhớ mãi không ra nên Diệp Lan xin gợi ý…
– Em xin trợ giúp gợi ý!
– Đó là một lời quả quyết!
– Em quả quyết với anh?
– Ừ!
– Em đã nói gì nhỉ? Ui…za…Em пα̃σ cá vàng rồi…
Diệp Lan sau một hồi vắt óc suy nghĩ mà vẫn không nhớ ra thì cô xuống giọng năn nỉ anh:
– Em chịu rồi! Anh nói đáp án đi!
Tuấn Phong cười nhẹ rồi chậm dãi đọc lại câu nói mà thời điểm Diệp Lan bắt đầu chữa mặt cho anh đã từng nhắc tới:
– Đôi khi mất cảm giác thì sẽ cần một chất xúc tác để lấy lại cảm giác đó! Nếu anh không ghét bỏ tôi thì tôi sẽ giúp anh!
– A… Em nhớ rồi!
– Vậy giờ còn tính không?