Một đời giông bão 7
TG : Cao Nguyen
Phần bảy .
Mọi thứ suôn sẻ Hiếu nhận chợ hai ngày sau, chợ mới đã đi vào hoạt động khá nhiều khu vực rồi, giờ chỉ còn xây dở dang tгêภ cổng và lợp mái nhà xe nữa là mọi việc hoàn thành. Khi Hiếu tới thì anh đã hiểu cái khó mà Quang nói. Một số người thì chấp hành mua sạp ngồi trong chợ, nhưng một số thì không, họ tụ tập ở cổng bán cho người vừa tới khiến bên ngoài hỗn loạn ầm ầm. Khi có người nhắc nhở hay đuổi thì họ cãi họ chống đối đủ thứ không ai làm gì được.
Khi anh đến anh lặng lẽ quan sát và biết được những kẻ khó ưa nhất, chuyện đơn giản là khi anh đến nói chuyện với những kẻ này biết anh là ai chúng ngoan ngoãn đến lạ. Ngày hôm sau anh để cho Kiên, Minh đi nhắc nhở không khó khăn như vậy nữa. Đến ngày thứ ba anh cho kẻ vạch hết khu vực cổng và thông báo cấm họp trong khu vực đó. Ai cố tình vi phạm sẽ bị thu hàng và không ưu tiên thuê sạp trong chợ sau này. Niêm yết giá sạp quầy trong chợ đang có giá thuê ban đầu cực thấp.
Ngày thứ tư mọi việc cơ bản ổn định chỉ chờ xây xong hết là đi vào việc chính thôi.Trong khi đợi chờ công việc ngày ngày là trông công trình dở dang. Khi nói chuyện, quan sát những người thợ anh thấy một người đàn ông tầm hơn bốn mươi tuổi khá thật thà tốt tính nên để ý. Vì dù sao sau này anh cũng cần thêm người đáng tin ở đây. Các em anh mới chỉ có ba cả anh nữa là bốn thì còn thiếu quá nhiều, vì thế anh đã nói chuyện nhiều hơn càng tiếp xúc anh càng yên tâm và chắc chắn. Anh biết được ông ta tên Chính , hơn anh chục tuổi có vợ và hai con một gáι một trai, ông cho anh địa chỉ vào hẹn mời anh đến chơi vì nhà khá gần.
Mấy ngày sau Hiếu quyết định đến nhà ông thợ mà anh để ý, lúc đó khoảng hơn bảy giờ tối anh đến trước cổng nhà ông Chính vì đã hỏi kỹ nên anh khá chắc chắn là mình đúng. Anh gọi cửa vài tiếng nhưng không có ai ra. Anh đoán mọi người đang ăn cơm không để ý vì cổng khá xa. Anh lay cάпh cổng thấy không khóa anh đẩy ra rồi dắt xe vào.
Một căn nhà ba gian cũ lợp ngói tây , được cơi nới hai bên,nằm lọt thỏm trong khu vườn rộng um tùm cây cối . Anh thấy ánh sáng gian giữa thì bước lại, cửa không đóng anh nhìn vào thì không có ai vừa định gọi thì…
“Cạch…”
Cánh cửa thông phòng của gian trái mở ra anh thấy hơi nước và một thân hình bước ra trùm khăn lớn tгêภ đầu lau tóc, chiếc khăn che hết mặt cô . Hiếu ϮιпҺ ý anh nhìn quanh nhà cho cô bớt ngại, thấy anh nhìn chỗ khác , cô nhanh chân bước về phòng chỉnh trang lại quần áo. Khoảng chưa tới năm phút sau cô bước ra với ca nước vối tгêภ tay để mời anh. Đúng thật người đẹp lại với chiều cao hơn một mét sáu dáng người dong dỏng , lúc này cô gáι đã búi tạm mái tóc vẫn hơi ướt lên, cô mặc quần lửng và áo thun ngắn tay khiến cho người khác thấy gần gũi thân thiện . Để bớt bối rối Hiếu mở lời trước :
– Nhà có mỗi mình cháu ở nhà à . Tôi là Hiếu làm ở bên chợ mới , chú Chính mời tôi đến chơi cho biết nhà biết cửa.
Cô gáι giờ mới biết anh ta là Hiếu người mà bố cô đã nhắc tới . Nhưng bố nói anh ta mới gần ba mươi và phong độ lắm kia mà sao cô thấy anh ta lúc này còn già hơn cả cha mình nữa vậy. Bố cô nói anh ấy là quản lý cái chợ bố đang xây cổng, anh cũng có ý hỏi mời bố về làm trong chợ và hôm nay anh ta đến tận đây vậy là anh ta nghiêm túc, tốt quá rồi. Cô chợt thấy có thiện cảm hơn với anh cô cười…
– Chú uống nước đi ạ, bố cháu nhắc đến chú trước cả nhà mấy lần rồi ạ. Chú chờ chút giờ này bố mẹ chắc đang về rồi anh ạ.
Nụ cười thân thiện của cô gáι ấy suýt chút khiến anh thất thố mà ᵭάпҺ rơi ly nước, anh cố trấn tĩnh và cười lại với cô…
-Vậy tốt quá, tôi cũng muốn nói thêm với chú về việc làm ở chợ để chú hiểu thêm mà dễ quyết định.
Nghe anh nói ,cô gáι mừng khấp khởi vậy là anh ấy thực sự muốn tạo điều kiện cho cha cô vào ban quản lý chợ rồi. Cô nhất định sẽ khuyên cha mình bắt lấy cơ hội này vì việc làm đấy đồng nghĩa với bố cô sẽ đỡ vất vả hơn, sạch sẽ hơn thu nhập cao hơn nữa. Nếu có tiền em trai cô sẽ không đòi nghỉ học đi làm như bây giờ nữa, đấy là điều khiến cô vui nhất em trai cô năm nay mới lớp tám mà lúc nào cũng lo kiếm thêm tiền và còn dự định chỉ học hết lớp chín cho bố mẹ đỡ vất vả. Cô thấy thương mà không biết phải làm sao vì nhà cô nghèo quá, đến cô cũng phải xé đi tờ giấy báo trúng tuyển đại học vì không muốn bố mẹ vất vả thêm nữa. Bây giờ có hy vọng cho em cô cho gia đình cô thật mừng hết sức, cô lại cười và rót thêm nước cho anh. Đến lúc này bố mẹ cô cũng về tới.
Vừa về tới ông Chính nhận ra Hiếu đến thì mừng ra mặt vì ông rất trông mong vào cơ hội tốt đẹp anh mang tới cho gia đình ông. Ông hồ hởi giới thiệu về gia đình cho anh biết. Vợ ông bà Nhu còn khá trẻ , tuy gia đình nghèo khó nhưng bà lại có một thân hình mảnh dẻ cùng nước da trắng trẻo đủ khiến bao cô gáι trẻ ganh tỵ. Gương mặt bà khá giống con gáι lớn nhưng ít đi sự thanh xuân ϮιпҺ nghịch lại nhiều hơn sự trưởng thành sắc sảo. Mặc dù phải vất vả mưu sinh đủ nghề nhưng còn giữ được sắc vóc như của bà chắc là trường hợp hi hữu.
Con gáι lớn tên Yến năm nay mới mười chín tuổi , thi tốt nghiệp phổ thông thì ở nhà phụ việc bán hàng nước giải khát cho mẹ ngoài cổng chợ . Cậu út học lớp tám sắp tên là Hải, cậu chàng khá sáng sủa giống bố, cậu khá nhanh nhẹn và bắt chuyện với Hiếu rất nhanh.
Ngồi thêm tầm nửa tiếng Hiếu ra về anh thấy rất vui vẻ hài lòng với cuộc gặp mặt hôm này, gia đình này khiến anh thấy ấm cúng và tin tưởng được. Anh sẽ làm hết sức để giúp họ nhiều nhất có thể.
Thời gian trôi qua , đã gần một năm Hiếu làm việc ở cái chợ này . Thu nhập tạm ổn so với thời thế hiện nay . Anh vẫn qua lại với gia đình ông Chính và coi như gia đình người thân của mình . Anh gối đầu lên tay rồi nhìn trần nhà, đây là văn phòng, phòng bảo vệ cho khu chợ, miên man suy nghĩ . Bỗng có tiếng oang oang của Quang hà mã:
-Đại ca ơi, em mang xe đến cho đại ca đây .
Hiếu nhỏm dậy đi ra ngoài .
Một chiếc SH 150i làm anh nhíu chặt lông mày. Anh chỉ đưa cho hắn 30 triệu nhờ kiếm chiếc xe cũ khác to hơn chiếc wave . Thế mà nó lại mang con SH đến . Giờ nếu nhận chiếc này khác nào mắc nợ nên anh không thích. Biết anh đang đắn đo Quang cười nhe hàm răng lởm chởm:
-Anh nghĩ nó đắt lắm à, vừa hết mùa bóng hàng này ở quán em có gần chục cái, con nào cao nhất em cho 30 triệu bình thường 15, 20 quay đầu anh ạ. Anh cứ lấy mà đi . Anh đừng câu nệ ạ.
Quả thật chiếc SH này chạy rất tốt, đầm chắc và rất hợp dáng với anh .
Là một người thích đọc sách, đọc truyện Yến luôn mơ ước được trở thành nhà văn và tâm hồn luôn mơ mộng . Ngay đến hình tượng người trong lòng cô luôn mơ ước cũng sẽ là người yêu sách giống cô vậy . Cô tưởng tượng anh dong dỏng cao da trắng tóc gọn gàng anh sẽ đeo kính cận, và đặc biệt là am hiểu sách để nói chuyện với cô mỗi ngày. Hiện tại cô đang cố níu kéo lại ước mơ của mình bằng những công việc bán hàng thường ngày . Ước mơ của cô không còn nhưng ước mơ của em trai cô thì vừa thắp lên, bởi sự giúp đỡ của người đàn ông này với gia đình cô. Với cô giống như một ân huệ vậy. Nghĩ tới cô thấy người đàn ông đấy thật dễ mến, mặc dù lúc đầu nhìn anh ta khá dữ dằn vì bộ râu rậm nhưng bù lại ánh mắt anh nhìn cô rất trìu mến và thiện cảm khác xa với ánh mắt của những đứa con trai học cùng lớp hay những người đàn ông cô tiếp xúc qua. Vừa rồi “chú” Hiếu lại giúp đỡ mẹ cô thuê một sạp hàng bán vải trong chợ , sang nhượng quán giải khát cho người khác . Hơn cô có chục tuổi đầu mà lúc nào cũng xưng chú , gọi cháu ngọt xớt . Rõ ghét .
Khi cạo sạch râu đi gương mặt “chú” trông trẻ ra đến mấy chục tuổi, điển trai hút hồn . Nghĩ đến đây cô lại nhéo mình một cái :”đúng là con dở hơi nghĩ vớ vẩn” .
Một bến đỗ bình yên . Liệu hạnh phúc có mỉm cười với Hiếu . Mời các bạn đón đọc phần tiếp theo nhé .