Một đời giông bão 5

TG : Cao Nguyen
Phần năm.

Cuối cùng bộ bàn ghế đóng cho nhà Loan đã xong , Hùng và Hiếu rất tâm đắc . Nhưng lấy lý do gì để chuyển đến nhà biếu bố mẹ Loan đây . Bởi dù sao bộ bàn ghế này cũng là một món quà tương đối đắt tiền . Hai người vò đầu bứt tai . Bỗng Hiếu a lên một tiếng rồi ghé vào tai Hùng nói nhỏ . Nghe xong , Hùng vỗ đùi ᵭάпҺ đét :
-Diệu kế ! diệu kế ! Không hổ danh là một đại ca có tầm mưu lược . Chủ nhật này ta sẽ chuyển bộ bàn ghế gỗ gụ trạm trổ và khảm trai tuyệt đẹp này xuống nhà Loan .
Chủ nhật , Hiếu chở Hạ xuống nhà Loan trước . Chào bố mẹ Loan xong , để cho Hạ nói chuyện với cô chú , Hiếu kéo tay Loan ra góc sân:
-Tí nữa , anh có nói gì thì em phải đồng ý theo anh nhé . Cứ vâng dạ theo những lời anh và anh Hùng nói với bố mẹ em . Nghe không !
-Anh nói gì em không hiểu ?
-Tí nữa em sẽ hiểu . Nhớ lời anh dặn nhé . Nếu không anh giận không thèm nói chuyện với em đâu . Ngoắc tay nào .
-Ngoắc tay thì ngoắc tay . Người ta chẳng hiểu gì cả .
Một lát sau thì Hùng theo ô tô tải nhỏ chở bộ bàn ghế xuống . Khi xe vào trong sân , hạ bộ bàn ghế xuống thì bố mẹ Loan chạy ra , mắt chữ A , mồm chữ ô :
-Thế này là thế nào ?
Hùng xoa hai tay cười cười:
-Báo cáo cô chú , đây là bộ bàn ghế em Loan nhà ta đặt của xưởng cháu . Em Loan dặn bọn cháu phải bí mật cho cô chú bất ngờ .
Hiếu cười nói vui vẻ hùa theo:
-Em Loan nhà cô chú vừa giỏi vừa thương bố mẹ ghê .
Ông Trọng bố Loan nghiêm nét mặt :
-Ô! Cái con bé này . Muốn làm gì , mua bán gì phải nói với bố mẹ một câu chứ . Nhà mình đâu có ra nhà mà đặt mua bộ bàn ghế đắt tiền như thế này. Nó đâu có tương xứng với ngôi nhà .
Loan đỏ mặt , bối rối chưa biết trả lời ra sao thì Hùng đỡ lời :
-Chú đừng mắng mà Ϯộι nghiệp em . Lỗi một phần cũng do cháu . Cháu muốn mở đóng mặt hàng bàn ghế giả cổ theo xu hướng dân tình bây giờ đang chuộng . Cháu thấy nhà cô chú có nhiều khách khứa đến chơi nên cháu gợi ý Loan đặt hàng . Cũng là để giúp đỡ cháu quảng cáo sản phẩm .
Ông Trọng giãn dần nét mặt , mắng yêu con gáι :
-Cái con bé này , chỉ được cái ….
Trong lúc mọi người đang loay hoay chuyển bộ bàn ghế cũ ra ngoài sân , xếp bộ bàn ghế mới vào trong nhà , Loan kéo Hiếu ra góc sân :
-Anh nhé . Rồi sẽ biết tay em ! Đồ ăn gian !
Rồi nàng kiễng chân , nhéo tai Hiếu làm anh nhăn nhó :
-Ui đã ! Đau quá !
Hiếu kê bộ bàn ghế học tập mà anh đóng cho Quân cạnh cửa sổ , anh bảo Quân :
-Anh đóng cho em bộ bàn ghế này làm kỷ niệm , cố gắng học giỏi nghe nhóc .
-Anh phải dạy em học võ đấy nhé . Anh hứa rồi mà .
Quân nhõng nhẽo .
-Ừ . Chịu khó học giỏi anh sẽ dạy .
Bộ bàn ghế giả cổ được kê ngay ngắn chính nơi kê bàn ghế cũ , làm sáng cả gian nhà . Mọi người ngồi vào , ông Trọng ưu tư :
-Trước chỉ có ông lý ông xã , hay nhà địa chủ mới có bộ bàn ghế gụ này . Bây giờ thì những nhà giàu cũng đua nhau sắm sửa . Nhà mình nghèo có bộ bàn ghế này không biết người ta có dị nghị gì không ?
Hùng xoa xoa hai bàn tay vào nhau :
-Bây giờ kinh tế đang phát triển , rồi bộ bàn ghế này cũng là phổ thông thôi chú à . Nếu ai có nói gì chú cứ bảo là cháu gửi để giới thiệu sản phẩm .

Từ sau bữa đó , chủ nhật nào Hiếu cũng xuống chơi nhà Loan . Hôm thì anh chở ít khúc gỗ , sửa chữa lại cái chuồng gà , hôm thì anh cầm ít dây thép buộc lại hàng rào cho chắc chắn . Đến nhà Loan , trong không khí vui vẻ , đầm ấm của gia đình cô chú Trọng , anh thấy thật ấm lòng . Cũng có khi anh mua bó nứa , về cắm giàn cho đỗ leo . Rồi anh lại cùng cô Hà mẹ Loan và Loan cuốc cuốc, xới xới trồng rau . Cô Hà , mẹ Loan tấm tắc :
-Thanh niên như anh Hiếu việc gì cũng biết làm , giỏi thật . Chẳng bù cho ông nhà tôi hết công việc của cơ quan là về đọc báo , xem ti vi , uống nước tán chuyện với mấy ông hàng xóm , chưa bao giờ mó tay vào giúp tôi việc gì .
Hiếu gãi đầu gãi tai :
-Cháu sinh sống ở nông thôn , nhà chỉ có hai bà cháu , nên những việc này đối với cháu quen rồi ạ .
Thỉnh thoảng Hiếu xin phép bố mẹ Loan đi chơi với anh vào những buổi tối đẹp trời , và bao giờ anh cũng đưa Loan về nhà trước chín giờ rưỡi tối .
Phố huyện chỉ có công viên nhỏ cạnh bờ hồ , hai người thường ngồi cùng nhau bên chiếc ghế đá , trò chuyện vu vơ . Trái tιм Loan khao khát được yêu , cô thèm được trong ʋòпg tay ôm ấp của Hiếu , được nhận những nụ hôn ngọt ngào của người mình yêu , được nghe những lời tỏ tình của anh . Nhưng cô hụt hẫng bởi tuy đi chơi cùng nhau , ngồi bên nhau , nhưng anh vẫn luôn giữ một khoảng cách với cô . Cùng lắm chỉ là nắm tay nhau . Nhiều lúc cô hướng anh đến chuyện tình cảm nam nữ nhưng anh lại lảng tránh sang những chuyện khác . Và cô chú ý một điều khi anh nói :
-Anh chỉ sợ một ngày nào đó , em hiểu rõ về con người anh , em lại khinh ghét anh .
Loan giục Hạ hỏi anh Hùng về Hiếu thì Hạ bảo :
-Tao mấy lần đã định hỏi anh Hùng rồi . Nhưng đang định hỏi thì lúc anh Hùng bị vợ sai đi có việc , lúc thì có khách . Được rồi , tao sẽ khẩn trương hỏi giúp cho mày . Tao thấy anh Hiếu cũng yêu mày lắm nhưng chắc chắn là có trở ngại gì đó .

Đi du học về , đang chờ công việc bố thu xếp cho , buồn buồn , Sơn đi dạo quanh phố huyện . Dựng con SH trước siêu thị , Sơn bước vào xem có thứ gì mua được . Đang ngắm nghía thì một giọng nói ngọt ngào vang lên :
-Dạ . Anh mua gì ạ ?
Sơn ngây người khi cô gáι trước mặt anh có gương mặt thánh thiện đôi mắt to và sáng lấp lánh, lông mi cong dài cộng với đôi lông mày lá liễu mảnh mai cân xứng. Mũi nhỏ cao thẳng nhìn kiêu sa nhưng đầy vẻ ϮιпҺ nghịch, cái miệng có nét cười ʇ⚡︎ự nhiên với đôi môi mọng đỏ . Sơn lúng túng :
– Anh cũng chưa biết mua gì . Lâu ngày mới về quê mà phố huyện ta thay đổi quá . Trước đây làm gì có siêu thị em nhỉ .
-Dạ . Đúng vậy . Siêu thị của bọn em mới được mở hơn năm nay ạ . Anh đi làm ăn xa ạ.
-Ừ . Anh mới đi du học về . Đang chờ xin việc em à .
-Dạ . Giỏi như anh sao không làm ở bên đấy , về Việt Nam làm gì cho vất vả .
-Hì hì hì . Anh cũng định làm việc ở bển nhưng bố mẹ anh không đồng ý . Bố mẹ bảo nhà có mỗi mình anh là con trai , chị gáι , em gáι lấy chồng hết rồi , giờ ở nhà còn có hai cụ thôi .
-Dạ . Các bác nghĩ thế cũng phải . Anh ngắm hàng đi ạ . Xin phép anh .
Sơn lưu luyến :
– Xin lỗi em . Anh muốn làm quen với em có được không ?
Anh tên Sơn , nhà ở phố … Số nhà … . Đây là danh thϊếp của anh . Còn em tên gì ?
-Dạ . Em tên Loan ạ .
Đến bây giờ Loan mới nhìn kỹ người thanh niên trước mặt . Anh ta mặc bộ vest đen , cao chừng một mét bảy năm , khuôn mặt khá điển trai . Loan nghĩ thầm :” Đi tây có khác , ăn nói dễ nghe và lịch sự .”

Lại một chàng trai mới xuất hiện . Có điều gì biến đổi trong lòng Loan không ? Mời mọi người đón đọc phần tiếp theo nhé .

Bài viết khác

Hãy yêu thương chα mẹ khi còn có thể – Câu chuyện ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Có một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ rất giản dị, đi vào một nhà hàng rất sαng trọng thuộc bật nhất củα thành ρhố, vừα bước vào cổng, αnh bảo vệ chặn lại, nhìn từ trên xuống dưới thấy vị khách mặc bộ đồ củ kỷ liền nói. -Thức ăn và thức […]

Em Gái, em vất vả rồi! – Câu chuyện ngắn xúc động về tình cảm giα đình

Hòα có một người em gáι nhỏ hơn 3 tuổi, từ nhỏ hαi αnh em đều học rất giỏi, thầy cô trong trường đều rất quý mến. Cả làng đều khen ngợi hαi αnh em là những đứα trẻ ngoαn, là con cái hiếu thảo, sαu này lớn nhất định sẽ có tương lαi…   […]

Có voi đòi quản tượng – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc

Anh nghĩ: Mình tìm được đúng người phụ nữ của đời mình rồi. Cô ấy phóng khoáng, vui vẻ, dễ thương và mọi thứ đều đặc biệt! Anh tâm sự với cô bạn thân thì bị nó mắng té tát: – Thôi thôi! Ông im mẹ cái mồm ông đi, đàn ông các ông có […]