Mối hận мάu chương 10

Từ lúc Cang xuất hiện và ra mặt giải quyết vụ cất nhà, Thăng đã cảm thấy bất ổn. Ông ta làm rất nhanh bài toán trong đầu là chắc chắn phải dọn ra khỏi mảnh đất nầy rồi. Hay là nên bỏ mặc Giềng để trở về sống với các con, chẳng lo cái ăn cái ở nữa? Nhưng như vậy thì không có nghĩa khí với người đàn bà mà Thăng nghĩ là mình đã yêu. Phải, lúc cưới vợ, trong lòng ông ta chỉ muốn đổi đời chứ không hề có cảm tình với người khi về với ông đang mang thai. Còn Giềng? Giềng đã dám vì ông mà từ bỏ Cang, từ bỏ thế lực khả dĩ có thể bao biến cho bà ta trong cuộc tranh chấp với Thơ. Như vậy, ông đành lòng bỏ bà trong cơn khốn khó nầy sao? Ông có tiền, có rất nhiều tiền nhưng ông cũng thừa biết là khó có thể mua được ở đây một miếng đất chó ỉa. Còn về ở chung với con là trăm ngàn lần không được. Hay là…hay là dẫn bà Giềng đến nơi khác sinh sống tới khi các con nghĩ lại và rước hai người về?

Nghĩ tới đó, Thăng cảm thấy yên tâm nên khi nghe Giềng hỏi, ông tỏ ra bình thản :

— Cứ để Qua lo mà.

Rồi ông nhìn Cang, thể hiện khí phách một tên đàn ông:

— Tui tin xã trưởng làm việc công minh không trả thù riêng. Đâu xã trưởng hỏi con Thơ xem nó có bán miếng vườn nầy không? Tui mua.

Thơ đốp chát:

— Ông đừng hy vọng hão huyền.

Cang khoát tay, cười lớn:
— Ông mua à? Mua nổi không? Đâu, ông thử trả giá xem ông định mua miếng đất nầy bao nhiêu?
Thăng mím môi, tính toán:
— Thị trường một công đất vườn giá một lượng vàng, hai công hai lượng. Tui trả nó 5 lượng là hậu hĩ lắm phải không?
Thơ lại chen vô:
— Nằm mơ đi.
Cang vẫn cười:
— Năm lượng à? Năm lượng để dành ông nuôi con đĩ già của ông đi. Ở đây tui bảo đảm ông cầm 50 lượng không mua được cái nền nhà.
— Vậy ông ra giá bao nhiêu?
— 100 lượng.
Giềng gào lên như ai đang cắt cổ lột da mụ ta:
— Ăn cướp người ta à?
Cang quát:
— Bán, bán chứ không phải ăn cướp. Ăn cướp là bà. Bà cướp không đất của con Thơ còn đuổi nó ra khỏi nhà, tui chưa trừng trị bà còn la ó gì nữa?

Quay sang Thơ, Cang nói:
— 100 lượng thì bán nghe không? Bán xong kiếm chỗ khác mua mà sinh sống chứ chỗ nầy nhơ uế lắm rồi. Cha má cô biết cũng sẽ thông hiểu cho cô. Còn ông bà, nội nhật ngày mai nếu không có 100 lượng chồng ra thì khăn gói cút xéo. Hết việc.
Nói xong Cang đứng dậy hùng hổ ra về. Thơ vẫn đứng yên suy nghĩ những lời Cang nói. Đúng, mảnh đất nầy đã ô uế vì con mẹ Giềng rồi. Nhưng nói sao thì nói chứ phải bán cho mụ ta dù giá cao ngất ngưỡng Thơ vẫn cảm thấy mủi lòng.
Thăng đứng cҺết trân nhìn Giềng. Lúc nầy khuôn mặt Giềng trông thật đáng tҺươпg. 100 lượng ông ta dư sức mua nhưng rõ ràng là bị chơi khăm, 100 lượng mua hơn 10 mẫu đất ruộng, 100 lượng ông và Giềng có thể ung dung hưởng thụ không cần phải làm gì. Ông ta có thể cùng bà đến một nơi khác, nhưng mà, các con ông còn ở đây, nếu ông bỏ đi chúng sẽ quay về đầu phục Thạch là điều mà ông tối kỵ.
Thăng nghĩ đến các con. Phải xuống nước với chúng sau đó dùng quyền làm cha mà ép chúng cho ông miếng đất cất nhà để ông chính thức cưới Giềng làm vợ hợp pháp. Ông cũng thừa biết chúng nó không bao giờ chấp nhận Giềng về ở chung nhà nên buộc phải chia đất cho ông thôi.

Nghĩ vậy, ông yên tâm nói với Giềng:
— Em cứ để Qua lo, nửa đời sau của em hãy dựa vào Qua.
Giềng chúm chím cười ” Em tin anh” và ả dựa người vào Thăng thiệt. Thơ nhìn thấy mà muốn nhồi мάu cơ tιм.
Mọi người cũng tản hàng ra về sau khi để lại cho Thăng và Giềng tia nhìn khinh bĩ. Thơ cũng lững thững trở về căn chòi của mình. Vừa quay lưng cô gặp Nhị, nãy giờ vẫn đứng theo dõi toàn bộ câu chuyện. Nhị và Thơ quen biết và chơi chung bấy lâu nay, cũng nhờ có Nhị mà cô bớt đi nỗi tủi hổ của đứa con gáι bị ruồng bỏ.
Thấy Thơ, Nhị không nói gì chỉ lẳng lặng theo sau cô. Thơ nhìn Nhị, cười chua chát:
— Ông biết hết rồi phải không?

Nhị gật. Rồi nói:
— Cái mửng nầy dám ổng mua thiệt chứ chẳng chơi. Sức mấy mà ổng dám dẫn con mẻ về ở chung với con trai. Ai mà chứa mẻ. Mà tui hỏi thiệt bà, ổng mua 100 lượng bà bán hôn?
Thơ dứt khoát:
— Bán.
Nhị vỗ tay vô bụng cái bốp:
— Đúng! 50 lượng cũng bán. Bán đi chỗ khác mua nhiều hơn mà còn có vốn để trồng trọt nữa.

Thơ lắc đầu:
— Tui không trồng trọt nữa đâu. Bán xong mua một số đất khác cho người ta thuê rồi đi ở đợ sống qua ngày.
Đang đi sánh vai nhau, Nhị khựng lại quay người nhìn thẳng vào Thơ:
— Có thiệt là bà muốn đi ở cho người ta không?
Thơ gật. Nhị lại vỗ tay cái đét:
— Vậy tui giới thiệu cho bà vô làm cho anh Ba Thạch của tui. Mấy người con của ông Thăng sắp dọn ra rồi mà chị Ba đang có bầu cũng cần người phụ chuyện nhà. Bà lanh tay lẹ chân và hiền lành chất phát chắc anh chị tҺươпg, mà hả anh chị tҺươпg thì bà sẽ có một gia đình đàng hoàng chứ không phải người ăn kẻ ở đâu.
Mắt Thơ sáng lên. Cô mừng vì Nhị nói đúng ý định của mình. Càng mừng hơn nếu như cô được vào làm công cho nhà Thạch mà không dính líu ơn nghĩa gì với Hà. Thơ cũng đứng lại, nhìn vào mắt Nhị:
— Ông nói thiệt hôn? Ông giới thiệu tui hả? Mà cậu mợ Ba có cần người giúp việc không chứ?
— Xời. Tui có đẩy cây bà bao giờ chưa? Chuyện đó để tui lo. Ngày mốt họ dọn đi rồi, tui sẽ nói với anh chị Ba. Bà lo giải quyết cho xong vụ của bà đi nghe.
Hôm đó trong bữa cơm chiều, ông Thăng vác mặt về nhà.
Từ lúc xẩy ra vụ Cang làm пҺục và Thăng ᵭάпҺ Phú bạt tay đến nay ông ta mới trở về. Lấy chén cho cha cùng dùng cơm, ba anh em họ Phan không nói tiếng nào nhưng vợ Phú thì nhấm nhẳn:

— Dữ ác hôn? Tụi con cất nhà xong hết rồi chớ thấy cha tới hỏi thăm một tiếng nhen.
Thăng, đã cố dặn lòng phải nhẫn nhịn nên dù tức cành hong cũng nén cái nhìn tóe lửa xuống:
— Thì hôm nay tao về tiễn tụi bây còn muốn gì nữa?
Hà cũng không vừa:
— Tiễn sao? Chứ không phải cha đang gặp khó khăn về chỗ ở à? Mà con nói cho cha biết, chị Tư, chị Năm tính sao thì tính chứ con là không chấp nhận con mẹ Giềng ở chung đâu, đừng nói con út phải nuôi cha mẹ nhen.
Không chịu nổi, Thăng dằn chén xuống bàn:
— Bây có quyền lên tiếng sao?
Hà trả lời ngay:
— Con là dâu có cưới hỏi đàng hoàng mà không có quyền vậy cái thứ núp lén mới có quyền hả cha?

Thăng cầm chén lên, định ném vào mặt Hà thì Phú ngăn lại, anh nạt vợ:
— Ai cho cô nói chuyện với cha cái giọng đó?
Hà tái mặt vì giận, vợ Giàu và vợ Sang cũng đồng thanh:
— Cha ở với tụi con thì được nhưng bà Giềng một bước cũng không cho vô nhà.
Ông Thăng giận run, đưa mắt nhìn mấy đứa con trai. Vợ chồng Thạch ngồi im lặng, bình thường ăn cơm xem như chẳng có chuyện gì xẩy ra. Giàu từ tốn nói:
— Cha à, như con đã nói với cha rồi, cha cưới ai tụi con cũng sẵn sàng đón nhận nhưng bà Giềng thì không được. Bây giờ cha có nói gì tụi con cũng thà mang Ϯộι bất hiếu chứ không thể để bả bước vô nhà.

Sang cũng lên tiếng:
— Mà tại sao cha lại vướng vào con mẹ đó trong khi mẻ có gì tốt đâu? Cha nhận hết cái пҺục nầy đến cái пҺục khác chưa đủ sao cha?
Thăng hất văng bàn cơm xuống đất:
— Đời thuở nào mà cho phép con dám lên mặt dạy đời cha mình như vậy? Coi như tao bất hạnh, đẻ ra cái thứ con coi trọng vợ hơn cha mình. Bây giờ không nói nhiều, ba đứa bây phải chiết ra cho tao một công đất (ông hạ giọng xuống), một công thôi có nhiều nhỏi gì đâu để tao hưởng tuổi già. Tao cực khổ cả đời nuôi dưỡng tụi bây mà giờ nỡ để tao vất vưởng ngoài đường sao?
Giàu hai mắt đỏ hoe:
— Sao tụi con để cha vất vưởng chứ? Đứa nào cất nhà cũng dành cho cha một phòng để cha muốn ở với ai thì ở. Cha đã phụ lòng tụi con để đi dan díu với người chẳng ra gì làm ҳúc ρhα̣m vong linh của má con. Tụi con đã thề, một bước cũng không cho bà ta tới nhà. Bây giờ bả cùng đường, cái loại trai trên gáι dưới đó mà cha cũng đùm bọc sao làm gương cho con cháu được?
Biết không lay chuyển được ba đứa con ruột ϮhịϮ của mình, Thăng quay sang Thạch:
— Dượng biết có lỗi với con nên từ lâu mắc cỡ không dám về nhà, nếu con nghĩ tình dượng đã làm lá chắn cho bào thai con ra đời có thể nào cho dượng xin miếng đất không?

HẾT PHẦN X

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *