Mẹ kế không dễ làm – Chương 29

Chương cuối

“Min có thích em bé trong bụng mẹ Hạ không?”

“Có ạ, em bé còn giỡn với con. Hôm qua con thấy em đạp bụng mẹ, bàn chân nhỏ xíu.”

“Bố và mẹ Hạ rất yêu thương con nhỉ?”

“Dạ.”

Thiên Trang ngồi xổm xuống vuốt tóc con bé.

“Mẹ phải đi xa một thời gian, có thể rất lâu, rất lâu mới gặp lại con. Mẹ Hạ là người tốt, cô ấy còn tốt hơn cả mẹ. Con hãy xem cô ấy là mẹ ruột mà nghe lời và hiếu thảo.”

Bé Min mở to đôi mắt to tròn, ánh mắt hồn nhiên như cứa vào tιм Thiên Trang.

“Mẹ đi đâu thế ạ?”

“Mẹ vừa nhận công việc mới, phải đi một nơi rất xa trong tuần này.”

“Thế con nhớ mẹ thì gọi điện thoại được không?”

“Được chứ, mẹ luôn mở máy chờ Min mà.”

Ngày Thiên Trang ra nước ngoài, cô ta không báo với một ai, lặng lẽ rời xa quê hương để bắt đầu cuộc sống mới. Điều Thiên Trang tâm đắc nhất khi rời khỏi đây chính là đưa được Minh vào tù. Cô ta hận những gã vũ phu, chỉ biết ᵭάпҺ phụ nữ. Loại đàn ông đó nên sớm nhận lấy hậu quả. Nhật Hạ đến ngày sinh, hai bên gia đình đều đến Ьệпh viện chăm nom chờ đợi. Việt Hoàng càng sốt ruột hơn cả vợ, anh vào phòng sinh cùng cô. Nhật Hạ chọn sinh thường, cô bắt đầu cảm giác đau đến buốt người, mồ hôi chảy ròng ròng. Việt Hoàng đứng bên cạnh lau mồ hôi cho vợ, càng lau càng cuống.

“Cố lên vợ, con sắp ra rồi!”

Nhật Hạ không còn biết xung quanh là gì, cô chỉ nghe văng vẳng tiếng của Việt Hoàng. Cô chưa từng trải qua cơn đau nào quặn thắt từng cơn như vậy. Nước mắt cứ thế chực trào, Nhật Hạ nắm tay chồng la lớn. Việt Hoàng sốt sắng, nếu biết cô đau thế này thì anh đã khuyên cô sinh mổ. Nhật Hạ sắp kiệt sức ngất lịm, bác sĩ động viên cô.

“Ráng lên, thêm chút nữa thôi.”

Nhật Hạ rướn người, cô dùng hết sức rặn lần nữa, khi tiếng khóc xé trời vang lên, khuôn mặt ai cũng thở phào hạnh phúc. Nhật Hạ khóc như đứa trẻ, Việt Hoàng đôi mắt đỏ hoe lau nước mắt cho cô. Còn khóc là tốt rồi, ít ra cô cũng còn sức. Anh hôn lên trán cô, miệng không ngừng nói.

“Cảm ơn em!”

Những người bên ngoài lo lắng không yên, mẹ Nhật Hạ đi qua đi lại trước hành lang. Đôi mắt không bỏ qua một giây nào trước cửa phòng sinh.

“Ra rồi, cháu chúng ta ra rồi.”

Đứa bé được bế ra, bốn người xúm suýt vây quanh đứa bé đỏ hỏn vừa cất tiếng khóc chào đời. Bà Nguyệt mừng đến phát khóc nhìn chồng.

“Cháu trai đấy, cuối cùng cũng được toại nguyện rồi.”

“Thằng bé giống bố nó thật.”

“Tôi thấy giống con dâu hơn.”

Việt Hoàng cười khổ, đứa bé chỉ mới ra khỏi bụng mẹ, chưa nhìn rõ giống ai. Xem ra các vị phụ huynh vui mừng quá rồi. Nhật Hạ qua cơn đau tột cùng, cô dần tỉnh táo.

“Con đâu rồi?”

“Con đang ngủ.”

Việt Hoàng chỉ tay về chiếc nôi xinh xắn đặt cạnh giường vợ, nơi đó có một thiên thần đang ngon giấc.

“Giác quan thứ sáu của em có vẻ không nhạy lắm nhỉ?”

“Xem ra phải tốn tiền mua đồ cho con rồi.”

Việt Hoàng véo mũi cô.

“Anh đã bảo con trai mà không tin, bác sĩ nói thì đừng có cãi.”

Bé Min rón rén mở cửa, lúc nãy con bé chưa kịp nhìn em, ông bà đều tranh nhau ngắm cháu. Nhật Hạ vẫy tay con bé lại chỗ mình, cô ôm bé Min một cái như lấy thêm năng lượng. Con bé nhìn mẹ sắc mặt mệt mỏi thì quan tâm hỏi.

“Mẹ vẫn còn đau ạ?”

“Ôm con là mẹ hết đau rồi, Min đã thấy em chưa?”

“Con chưa nhìn kĩ mặt em ạ, ông bà cứ giành nhau.”

Việt Hoàng phì cười vì bộ dạng ủ rũ của con, Nhật Hạ vỗ tay chồng, anh hiểu ý đẩy chiếc nôi về phía cô. Bé Min lúc này mới nhìn rõ mặt em trai, con bé ngắm nghía mãi, sau một hồi lại đưa ra kết luận khác với các vị phụ huynh vừa rồi.

“Em trai rất giống con.”

“Ừ, giống Min mới đáng yêu chứ.”

Nhật Hạ nằm viện năm ngày rồi được về, lúc đầu cô không dám bế con, hai tay luống cuống cả lên. Bà ngoại và bà nội đều thương cháu hết mực, bày cô cách cho con bú, ru ngủ. Việt Hoàng thì rất thành thục, đi làm về là giành luôn nhiệm vụ. Thằng bé nằm tгêภ tay anh ngủ say sưa. Nhật Hạ sau sinh vóc dáng vẫn còn hơi phì, trở thành bà mẹ bỉm sữa đích thực. Cô đã đặt ra mục tiêu, sau khi hết ở cữ sẽ chăm luyện tập lấy lại vóc dáng. Thiên Trang gần ngày sinh thường xuyên gọi điện hỏi thăm tình hình.

Bệnh của cô ta đã dần khả quan hơn, tuy nhiên phải theo dõi dưới sự giám sát của bác sĩ. Nghe Nhật Hạ sinh được đứa con trai cho Việt Hoàng, cô ta vui vẻ chúc mừng. Thiên Trang hỏi đến bé Min, cô ta tin tưởng Nhật Hạ sẽ đối xử công bằng giữa các con.
Sau khi sinh đứa con đầu lòng, Việt Hoàng quyết định không để vợ sinh thêm. Một nếp một tẻ đã quá đủ rồi. Mỗi lần nhớ tới cảnh cô đau đớn trong phòng sinh, anh cảm giác mình đang ᵭάпҺ cược cả cuộc đời. Vì lúc đầu theo ý Nhật Hạ, tin vào giác quan thứ sáu của cô, mẹ chồng chọn được một cái tên rất hay. Bây giờ là cháu trai, tên này không còn dùng được nữa, thậm chí quần áo, đồ chơi chất đầy cất vào tủ. Nhật Hạ ở cữ nhà chồng, bố mẹ cô sang đây đóng quân, hễ nghe tiếng cháu khóc là ông bà lại bồng bế dỗ dành. Hôn nhân không phải nấm mồ nếu hai vợ chồng biết yêu thương, san sẻ với nhau. Nhật Hạ đã từng thấy có lúc gia đình nhỏ của mình bị xáo trộn, nhưng khi tất cả qua đi, điều cô nhận được chính là hạnh phúc ở hiện tại. Bé Min đi học về, cầm bức tranh chạy vào phòng khoe với mẹ.

“Mẹ ơi tranh của con được cô giáo khen rất đẹp.”

“Đâu đưa mẹ xem nào.”

Dưới nét vẽ nguệch ngoạc là hình ảnh gia đình bốn người nắm tay nhau. Con bé bò ℓêп gιườпg ngồi dựa sát vào mẹ, ánh mắt thích thú chờ được khen. Nhật Hạ từng nghĩ mẹ kế không dễ làm nhưng xem ra chỉ cần đối xử hết lòng, sẵn sàng cho đi thì cô sẽ nhận được quả ngọt. Minh chứng rõ ràng nhất là đứa con gáι đáng yêu này.

“Mẹ sẽ kêu bố đóng khung rồi đặt ở đây nhé. Con gáι mẹ giỏi lắm, vẽ đẹp như vậy.”

Việt Hoàng vừa về đã vào phòng, ba mẹ con đều ở chung một chỗ, Nhật Hạ chọc ghẹo làm thằng bé cười khúc khích, bé Min thì hí hửng cười theo, với anh như vậy là quá đủ. Hạnh phúc không đâu xa vời, chỉ cần thế giới nhỏ bé này của anh mỗi ngày đều vui vẻ thì khó khăn mấy cũng không ngại.

Kết thúc

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *