Ma khùng chơi tết 7
7..
Già được mẹ cho biết ngày mùng sáu mọi người sẽ về. Nó trông đợi mỏi mòn. Giận mẹ giấu mình chuyện này nên không thèm ở nhà.
Nó ʋòпg ra sau ruộng hái một mớ trái mắt mèo bỏ trong bọc rồi vô phòng của Hên. Già ᵭ.ậ..℘ mắt mèo ra cho rời hết vỏ nhám. Xong nó trét vô ghế, vô bàn, vô giường ngủ của Hên. Còn dư, Già trét lên tay áo sư mi Hên treo tгêภ móc. Nói thầm:
– Cho mầy gãi ૮.ɦ.ế.ƭ cha mầy luôn. Gãy rách hết ϮhịϮ mới vừa cái bụng tao.
Xong rồi, Già tò mò quan sát căn phòng. Tгêภ bàn học của Hên có tập, sách. Già vô thức lật lật ra coi. Sách viết gì nó đọc được chữ nào ૮.ɦ.ế.ƭ liền. Nhưng khi giở quyển sách ra thì bên trong rớt ra tời giấy gì mà mỏng lét màu hồng hồng. Ý có chữ cà. Chữ này thì Già đọc được nghen. Viết vầy nè:
“Chuyện mình yêu nhau là hiện tại, thành vợ chồng với nhau là tương lai. Sao mình không dùng tương lai nuôi nấng cái hiện tại để tương lại của mình lớn lên bằng sự bồi đắp của hai chúng ta, hả em?”.
Già rùng mình. Xời, hoa hòe dữ. Viết cái gì đọc hiểu ૮.ɦ.ế.ƭ liền. Gì mà tương lai, gì mà hiện tại. Mắc mệt. Nhưng hình như thằng này nó có bồ ha gì á. Chắc mẽm rồi. Nó đang viết thư cho con bồ của nó đây. Vậy là nó đâu có khoái em Ly của Già? Nhưng sao nó dòm Ly bằng con mắt ướt nhẹp vậy chứ? Không được. Mình phải chôm lá thư này đưa cho Ly coi để Ly biết mà đừng có bị nó dụ.
Già lấy tờ giấý màu hồng mỏng lét xếp làm bốn bỏ vô túi áo rồi đi ra ngoài. Miệng cười chúm chím, bận này cho mấy gãi thành ghẻ luôn nè con.
Nay mới mùng năm, chờ tới mai lâu quá trời. Già nghi mẹ mình biết chuyện nhưng cố tình giấu nên nó giận lây thím Năm, không thèm về nhà. Thím Năm vừa đi kiếm nó vừa khóc, vái lầm thầm trong bụng nó đứng làm gì bậy bạ. Nghe chú Năm kể lại chuyện Thầy Ba hứa khiến thím yên tâm phần nào. Chú nói:
– Đừng có lo. Nó lớn ҳάc chứ tính tình còn con nít lắm. Giận hờn vậy thôi không có hãm hại ai đâu. Rồi thì Thầy Ba sẽ giúp nó đi đầu thai nên bà cũng đừng có buồn nhiều. Đứa con này mình đã chôn nó trong tιм rồi, nếu bà muốn thì để tui kiếm chùa nào nuôi con nít bị ba mẹ bỏ rơi đem về một đứa thay thế cho nó. Chứ vợ chồng mình cũng đơn chiếc quá. Con Hai lấy chồng còn gia đình bên chồng và gia đình riêng của nó, Út Lùn sau này cũng đâu thể ở với mình được. Kiếm đứa nào chừng ba, bốn tuổi về. Mình Bảy mươi thì nó cũng hai mươi rồi. Làm phước được phước. Thằng Già biết chuyện cũng không trách mình đâu.
Thím Năm thiểu пα̃σ:
– Ông tính sao tui nghe vậy. Thiệt tình, thương con thì thương nhưng cứ như vầy hoài có ngày tui cũng bể tιм mà ૮.ɦ.ế.ƭ. Sao vợ chồng mình xui rủi cả đời vậy không biết. Có thằng con cưng rồi nó bị bịnh gì kỳ. Sống mười mấy năm khờ khạo. Chết cũng không siêu thoát lại trở về nhát hàng xóm. Người ta quở quang sao chịu nổi đây ông?
– Người ta không có quở quang đâu, còn thương mình hơn. Nhưng mình cũng không thể để chuyện này kéo dài được. Thầy Ba nói qua mùng Mười thầy sẽ dắt nó đi. Cho nên, bây giờ có bao nhiêu thương bà hãy thương nó hết đi rồi đừng vướng bận nữa. Bà vướng bận nó thì nó vướng bận bà, lẩn quẩn hoài cũng không nên.
– Nó không có vướng bận tui đâu. Nó vướng con Ly thôi. Hay là mình nói với Ly từ chối thẳng thừng với nó cho nó thất vọng được hôn ông?
– Bậy nà. Con Ly mà phủ phàng với nó, nó nổi ҟҺùпg thiệt thì khổ nữa. Thôi kệ đi. Ngày mai tụi nó về, hôm sau là đi rồi.
– Ông không nghe nó nói sẽ theo con Ly luôn sao?
– Thì mình canh đừng cho nó đi theo. Nó có biết đường biết sá gì đâu mà. Ly leo lên xe rồi là kể như xong.
– Tui nghe kỳ này thằng Hên chở nó đi đó ông. Thằng Già biết được l*иg lộn nữa.
Chú Năm thở ra cái khì:
– Mệt hết sức mệt cái thằng này. Mà bà coi nó có đâu đó hôn, chứ nói mà nó nghe cái rối nữa…
Hôm sau, đoàn người đi Đà Lạt lũ lượt kéo nhau về. Thằng Già đi theo nhưng không hiện ra. Nó nghe đám con nít kháo nhau:
– Đà Lạt lạnh thấy ghê lạnh luôn ta ơi. Mẹ tao mới mua cho cái áo lạnh, chứ không thôi thấy bà cố tổ rồi. Ngộ thiệt hén tụi bây, mình thở xì khói luôn. Đường gì mà dốc thấy ghê dốc, đi bộ muốn diêu cái đít như chị Tám Diêu luôn quá. Đường đó mà đạp xe lên nổi chắc thở hộc xì dầu. Có điều, lạnh vậy nên trùm mền ngủ ngon bà cố luôn, sáng mẹ tao kêu hoài không dậy nổi. Mấy đứa con gáι nữa kiếm thằng nào quê Đà Lạt ưng đi bây. Khí hậu đó đẻ con ra trắng bóc, mặt xấu da đẹp coi cũng được.
Đưa một câu, khen Đà Lạt vầy, Đà Lạt kia. Thằng Già trước nay hiếm khi nào mà nó ghen tức mấy vụ này, giờ dòm thấy bản mặt tí tởn của Hên cộng với cái nhìn của nó về phía Ly ʇ⚡︎ự nhiên sôi ɱ.á.-ύ. Nhưng mà tao sẽ không làm gì mầy đâu. Tao đưa lá thư mầy viết cho con nào để Ly coi. Ly biết mầy có bồ rồi thì ʇ⚡︎ự khắc nó sẽ cho mầy ra rìa. Chứ tao đâu có ngu mà kiếm chuyện với mầy làm chi?
Nhưng bọn họ đã quá coi thường Già này, lén lút dắt nhau đi chơi không cho Già theo. Ủa? Đâu có dễ như vậy chứ? Già này mà không dạy dỗ họ thì làm ma khỉ khô gì cho nó mang tiếng?
Nghĩ vậy, khi đoàn người chưa ai tới chỗ chia tay thì Già sừng sững hiện ra chặn đường họ lại. Hai tay chống пα̣пh, mắt nhướng hết cỡ, cái miệng rộng ngoạc nhăn nhó gầm gừ:
– Lén đi chơi không cho tui theo hén? Hén?
Mọi người giật mình. Không ai sợ nó nhưng ai cũng cảm thấy ngại ngùng. Ly đang đi cạnh Hên, hốt hoảng nép sau lưng anh. Hên tiến về phía trước như muốn che chắn bảo vệ cô gáι nhỏ. Hành động đó lại khiến Già tức no. Nó nổi nóng khui huỵch tẹt bí mật của Hên:
– Ly đừng có bị nó dụ nghen Ly. Nó có bồ rồi. Hẹn gì mà tương lai hiện tại với con bồ um sùm. Nó giỡn mặt với anh Già của em mà. Nè thằng kia, mầy mà ve vãn em Ly của tao là coi chừng tao bẻ gãy cẳng gãy tay mầy đó. Đừng khi dễ binh chủng nghen. Thơ mầy viết cho con nào tao cất đây nà. Ly đọc đi Ly, đọc đặng biết thằng này xạo ke.
Già nắm tay Ly giúi lá thư của Hên vào tay Ly. Bàn tay Già lạnh ngắt khiến Ly run như thằn lằn đứt đuôi. Hên cười khoái trá:
– Thư tui viết cho Ly đó cha nội. Tui với Ly cặp bồ hai năm rồi. Khi Ly đậu Đại học là tụi tui đã hứa hẹn với nhau hai gia đình đều biết. Cha nội thành ma mà bày đặt giành với tui. Không có cửa đâu nghen. Vị tình cha ૮.ɦ.ế.ƭ oan không siêu thoát nên tui bỏ qua. Cha mà lạng quạng theo ám con bồ tui là săn ᴅịcҺ với tui đó, không có nói giỡn với cha đâu.
Già giận run từng thớ ϮhịϮ tгêภ mặt. Cặp mắt đỏ ngầu, hai tay quơ quơ trong không khí, tức mà không có lời lẽ đáp lại nên cứng họng. Già hy vọng Ly nghĩ tình mình nên xuống nước với con nhỏ:
– Ly nói đi Ly. Nói nó ba xạo đi. Em chỉ lấy anh thôi phải hôn?
Thím Chín nhìn Ly, nghiêm giọng:
– Thì con cứ thú thật với nó cho nó tắt hy vọng. Mà sao con kỳ vậy Già? Con đã ૮.ɦ.ế.ƭ còn Ly là người sống. Người sống và người ૮.ɦ.ế.ƭ là hai thế giới khác nhau, dẫu có từng yêu thương thì cũng phải chấm dứt. Huống chi, khi con ૮.ɦ.ế.ƭ Ly còn nhỏ xíu, biết gì mà yêu đương?
Già mắc nổi ҟҺùпg, nó gầm lên:
– Bà thì biết gì? Ly nói nếu tui bỏ tiếng mơi thì sẽ lấy tui. Tui bỏ rồi đó.
– Là lúc con còn sống kìa. Giờ thì âm dương cách trở, lấy gì nữa mà lấy? Vợ chồng người ta thương nhau hèn gì, ૮.ɦ.ế.ƭ rồi thì cũng phải quên. Cô Diêu chồng ૮.ɦ.ế.ƭ sau có chồng khác đó con hổng thấy ha?
Cô Sáu can thiệp:
– Thôi, nói gì mà nói. Mai tụi nó đi học hết rồi thì thằng Già sẽ hiểu thôi.
Già kêu lên:
– Mơi con đi theo Ly luôn.
Cô Tư gắt:
– Theo gì mà theo. Mầy lì lợm tao kêu thầy nhốt mầy vô hủ bây giờ. Con gáι tao tương lai tràn trề, bị thứ ma ҟҺùпg như mầy đeo theo sao được? Mầy cứ quấn lấy con tao, tao đốt nhà ba mẹ mầy coi chỗ đâu thờ cúng mầy nghen. Thằng gì kỳ cục. Thôi mình về đi mọi người. Mầy cứ vậy hoài tao gả con Ly cho thằng Hên liền đó nghen mậy.
Già nhảy dựng dựng té ngồi xuống đất, khóc la um sùm:
– Cô Tư nói con ҟҺùпg cà. Khùng đâu mà ҟҺùпg? Cô nói vậy con ghét cô luôn. Năm tới cô làm mứt con không phụ bưng vô mà còn hốt cát rải lên cho cô khỏi bán luôn.
Cô Tư thấy mình lỡ lời cũng ngại nên dỗ dành nó một hồi nó mới chịu ngưng khóc.
Mọi người giải tán ai về nhà nấy. Già tức quá trời tức, tức muốn bể bụng mà không biết phải làm gì.
•
Chiều tối, Ly ngồi ở thềm ba trước cửa nhà, một mình với chén muối tiêu đường trộn trái sơri, vừa bốc ăn vừa nghêu ngao ca hát. Già mừng quá sề lại ngồi cạnh, thủ thỉ:
– Em Ly đi Đà Lạt mà không cho anh Già theo. Anh Già buồn Ly lắm đó.
Ly hồn vía lên mây, xém chút làm rớt chén sơri, vừa nhỏm đít đứng dậy thì bị Già kéo tay lôi xuống:
– Gì vậy Ly? Sợ anh hả? Anh có hại ai cũng không hại em đâu. Anh phải lấy em mà.
Ly đặt chén muối xuống, mếu máo:
– Anh Già ơi, anh tha cho em đi. Em có hứa lấy anh hồi nào đâu?
– Có.
– Là hồi đó em nói vui với anh bị vì anh cứ mơi mơi hoài. Còn bây giờ anh đã mất, em đâu thể làm vợ ma được anh Già. Tha cho em đi.
– Em thương thằng Hên hả?
Ly ngần ngại một chút rồi gật đầu. Già muốn khóc:
– Nó có gì mà em thương?
– Ảnh là người sống. Ảnh chìu chuộng em. Anh nhớ nhà cô Sáu có cây ổi sẻ hôn? Ảnh leo lên hái, hái nhiều lắm cho cả đám ăn chung. Rồi ảnh giấu mấy trái thiệt ngon dành riêng cho em. Em thích ảnh từ hồi học cấp 3 lận.
– Trời đất cơi. Anh làm tới giống gì luôn. Tại anh hay giựt kinh phong nên hổng ai cho anh leo trèo thôi. Tưởng em thương nó cái gì, chứ cái đó bây giờ anh làm dễ ụi. Em muốn ăn gì anh đều lấy được cho em ăn.
Ly nghẹn ngào:
– Em biết anh thương em từ nhiều năm trước. Nhưng chuyện tình cảm khó nói lắm. Lại nữa, ba mẹ của em với ba mẹ anh hên đã hứa với nhau rồi. Anh thương em thì thương như em gáι đi, đừng theo ám em. Anh cứ vầy hoài em ghét anh cho coi.
Già hσảпg hốϮ:
– Đừng có ghét anh. Em ghét anh, anh buồn lắm. Nhưng em không thương anh thì anh ở lại đây làm gì?
– Vậy thì anh đi đầu thai đi. Em sẽ thương anh như anh ruột. Mỗi năm ngày giỗ anh em sẽ về đốt nhang cho anh, mua bông với trái cây cúng anh, sẽ ra mộ thăm anh, anh chịu hôn?
Già buồn. Nước mắt chạy quanh, miệng méo xệch:
– Mà anh đâu có biết làm sao đặng đi đầu thai?
Ly vội vàng nói:
– Bà cụ Thẩm biết đó. Em vừa nghe ba em nói, mùng mười sẽ có người đến đưa anh đi. Anh đi đi, em sẽ không quên anh đâu. Anh đi thì em sẽ nhớ anh hoài, còn bây giờ anh cứ vầy em sợ. Anh muốn em nhớ thương anh hay em sợ anh?
Già làm thinh buồn. Ly thấy Ϯộι nghiệp nên an ủi:
– Đời người giới hạn bao nhiêu năm thôi anh. Tùy theo số mệnh mà mình sống lâu hay mau. Anh mang thân Ьệпh hoạn cũng là không may mắn. Cho nên, khi đã giải thoát rồi thì nên tìm cho mình nơi đến khác mà làm lại đời người, bù đắp bất hạnh kiếp này. Em tin, rồi anh sẽ quên hết, không nhớ gì về xóm này, về ba mẹ mình và cả em luôn. Làm người mới có cuộc sống mới hén anh?
– Mùng mười sẽ có người đến đón anh đi hả?
– Em nghe nói vậy đó.
Già đứng bật vậy, mất hút trong hoàng hôn màu xám xịt, ai cũng nghe tiếng nó kêu thất thanh:
– Trời ơi, thằng Già sắp đi rồi. Thằng Già buồn quá. Thằng Già ҟҺùпg. Già ҟҺùпg ơi Già ҟҺùпg, không ai thích mầy nữa rồi. Ba mẹ mầy cũng kêu mầy đi, em Ly mầy thương cũng đuổi xô mầy. Mầy ở lợi đây chi nữa Già ơi. Già ҟҺùпg, Già ҟҺùпg. Ai cũng chê mầy ҟҺùпg hết rồi.
Tiếng khóc của nó hụ hụ vang lên khắp đầu tгêภ xóm dưới. Thím Năm bưng mặt khóc ngất, Ly sững sờ không nói được một câu.
•
Hết 7.
Lê Nguyệt.