Ly hôn – Chương 2

Phần hai: Ra đi

T/g: Võ Ngọc Trí

Suốt đêm ấy anh không ngủ được.

Anh nhớ lại thời gian lúc hai người còn mặn nồng, vui vẻ biết mấy, đáng sống biết mấy. Lúc ấy anh không thể ngờ, có ngày chị dồn anh vào một góc như bây giờ.

Có lẽ, chị đã tính toán cho ngày này từ lâu lắm rồi. Anh mỉm cười chua chát, một mình trong bóng tối.

Con gái đã nói với anh, rằng con sẽ ở với mẹ. Vì mẹ có nhiều tiền hơn, sẽ đảm bảo nuôi con học hành. Còn ở với bố thì… Con xin lỗi.

Anh mất tất cả rồi. Những gì anh yêu quý, giờ xa rời tầm tay.

Tòa xử đúng như chị đã hoạch định từ trước. Chị chuyển cho anh 700 triệu, bảo rằng cho anh thêm 100 triệu, kẻo anh lại nghĩ chị độc ác.

Bất giác anh rùng mình, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Anh thấy sợ tiền của chị.

Anh bảo: “Tôi không biết cô tiền nhiều ít thế nào, nhưng cô cứ giữ 100 triệu ấy mà lo cho con. 600 triệu với tôi là đủ rồi”. Chị bĩu môi, ra chiều khinh khi.

Anh gói gém quần áo, nhét vào một cái ba lô, rồi rời đi.

Anh thuê phòng trọ ở tạm. Ở Sài Gòn này, anh không có bà con họ hàng. Anh biết là thời gian sắp tới sẽ rất khó.

Dù không muốn, nhưng anh bị ốm. Người lúc sốt hầm hập, lúc lại lạnh, ra tiệm mua thuốc uống không đỡ.

Trước kia lúc còn ở gần vợ con, ốm đau có vẻ nhẹ nhàng hơn. Cảm giác bị ốm lúc ở một mình, làm anh lo. Anh vào phòng khám bác sĩ tư làm xét nghiệm, mới biết là mình bị sốt siêu vi. Hèn gì mệt mỏi thế, không nuốt nổi cơm.

Anh thèm… và chờ… Ước gì con gái bỗng nhiên gọi cho anh nhỉ? Sẽ vui biết mấy…

Ảnh st

Bài viết khác

Kho1 1 1
Câu chuγện đáng suγ ngẫm về cô vợ xinh đẹρ và người thợ mỏ

Thật là một câu chuγện đáng đọc… mắt tôi đã nhòe đi khi đọc đến những dòng cuối cùng. Cô ấγ 30 tuổi, người xinh đẹρ, nước da trắng, thân hình nhỏ gọn, nhưng số mệnh cô không được tốt, trước tiên là sinh hạ một cô con gáι đần độn, sau đó nữa thì, […]

Hạnh phúc đang chờ phía, em có dám lên đường không

Tôi sinh ra ngoài vòng lễ giáo. Mẹ tôi, một người đàn bà góa đang xuân không giữ được tiết hạnh đã lầm lỡ sinh tôi. Cha tôi, một người đàn ông đã yên ổn gia đình cũng không thuộc giòng họ Sở đã bắn tiếng xin đến nhận con. Ngoại tôi nghiến răng trả […]

Khi người tα tɾαo đi nụ cười – Câu chuyện sâu sắc về một ʋòпg tuần hoàn hạnh ρhúc

Quα câu chuyện sαu tôi mong quý vị Hãy tươi cười với mọi người nhiều hơn. Chúng tα chẳng những không mất gì cả, mà tɾái lại, sẽ nhận được ɾất nhiều. Cô gáι cười với một người xα lạ ɾầu ɾĩ, nụ cười làm cho αnh tα cảm thấy ρhấn chấn hơn. Anh nhớ […]