Ly hôn – Chương 1

Ly hôn – Chương 1
T/g: Võ Ngọc Trí

Thấy chị chìa ra lá đơn ly hôn, anh cầm đọc lướt qua, rồi ký vào.

Anh hoàn toàn không bất ngờ về điều này. Bởi vì anh và chị sống gần như ly thân mấy năm nay rồi. Tuy vẫn ở chung nhà, nhưng chẳng thèm nói với nhau câu nào.

Anh bảo: “Tôi ký rồi đấy. Lúc nào tòa gọi thì báo cho tôi biết”.

Chị lôi ra mấy cuốn vở, dày đặc chữ ghi chép. Chị đưa cho anh, nói: “Ông đọc đi. Từ ngày ông lấy tôi, ông đưa cho tôi bao nhiêu tiền, từ bấy đến giờ, tôi đều ghi cả vào đấy”. Chị thờ ơ nhìn anh, nói tiếp: “Tính theo từng thời điểm, thì ngày xưa chi tiêu một tháng hết 8 triệu, còn mấy năm gần đây phải 14 triệu mới đủ. Ông chịu một nửa, tôi một nửa. Nếu tính theo năm, thì chẳng năm nào ông đưa đủ từng ấy tiền cho tôi cả”.

“Vì vậy, tiền trong ngân hàng hoàn toàn thuộc về tôi, ông không có phần”.

“Còn căn nhà này, tôi mua đất lúc chưa lấy ông, giấy tờ mua bán còn đấy”.

“Sau này mới xây nhà đúc và có sổ hồng, có cả tên ông trong sổ, nên dĩ nhiên ông sẽ được một nửa căn nhà, khoảng 600 triệu. Còn miếng đất này hiện tại khoảng 3 tỷ, hoàn toàn thuộc về tôi, vì đó là tài sản trước hôn nhân của tôi”.

Thấy anh cứ im lặng, ngồi ngây như phỗng, chị nhướng mắt hỏi: “Tôi nói nãy giờ, ông có nghe gì không đấy?”.

Nghe chị hỏi, anh giật mình. Rồi anh cười, càng ngày càng lớn. Cười ha hả, đến mức sặc sụa, không ngừng lại được.

Chị đứng phắt dậy, nguyền rủa: “Đúng là đồ điên…”, rồi hậm hực cầm lá đơn ly hôn bỏ đi lên lầu…

Hình minh họa
Đọc chương mới bên dưới phần bình luận !!!

Bài viết khác

Những lời tâm sự đầy vơi – Xúc động câu chuyện thấm đẫm tình mẫu tử thiêng liêng sâu sắc

-Bà nghĩ lại đi, vợ chồng ăn ở đã hơn 30 năm, con cái đã lớn, sắρ có dâu có cháu, vậy mà bà với má lại có chuyện, tui không hiểu nổi. Bà Trung vẫn rấm rứt khóc: – Ông nghĩ coi, tui ở với má từ hồi ông cưới tui tới giờ, tui […]

Lời cuối cùng củα cuộc đời là lời nói hạnh ρhúc – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα sâu sắc

Trong những ngày ông ngoại sắρ quα ᵭờι, khẩu vị ông đã rất kém, lượng thức ăn nuốt được hàng ngày ít đến đáng tҺươпg. Vậy là mẹ đi khắρ nơi tìm muα những thứ ông ngoại chưα từng ăn, để ông được nếm thử.     Hôm ấy, mẹ mαng theo vài quả roi. […]

Lòng trung thực của gã ăn màγ đáng kính, suγ ngẫm một câu chuγện nhân văn

“Ngàγ nọ, ông lão ăn xin gõ cửa một lâu đài tráng lệ. Ông nói với người quản gia: “Vì tình γêu của Chúa, xin hãγ bố thí cho kẻ nghèo nàγ”. Người quản gia trả lời: “Tôi ρhải hỏi ý kiến bà chủ đã”. Bà chủ là một quý bà hà tiện, bà nói: […]